Chương 376
Hắn nuốt ực một cái, sau đó nghĩ lại cần phải ôm chặt chân Lục Thạc, nếu không chờ đợi hắn e rằng là một ngày không xa bị tống cổ đi tay trắng.
Nghĩ vậy hắn liền gọi điện thoại cho Lục Thạc.
“Vợ yêu à, em đang ở đâu?”
Lục Thạc tuy hơi bất ngờ nhưng cũng vô cùng vui vẻ.
“Vẫn ở nhà chọn đi chọn lại vài thứ cho hôn lễ.”
“Em không cần chọn, cái nào xa hoa nhất, đắt nhất, lộng lẫy nhất, em thích cứ bảo họ làm. Đừng suy nghĩ.”
“Sao lại phung phí thế chứ.”
“Không phung phí.”
Hào Danh Đạt nghĩ gì đó rồi nói tiếp.
“Thôi, không cần. Anh về cùng em chọn, hôn lễ phải chọn những gì tốt nhất.”
Nói xong hắn ta cũng rời đi.
Hữu Thủ khi ra ngoài đã thấy Hoàng Đàn đợi sẵn.
“Ở đây làm gì chứ?”
“Còn không phải sợ anh giết người?”
Hoàng Đàn trợn mắt nhìn anh ta, toàn thân vẫn còn đau đớn.
“Long chủ tới rồi!”
Hắn tiếp tục nhắc nhở Hữu Thủ.
“Gì cơ? Không phải mai sao?”
“Không biết!”
Cả Hoàng Đàn cùng Hồ Cửu nhìn nhau, tâm trạng cả hai có chút khó hiểu.
“Về căn cứ, dù sao Long chủ cũng sẽ về căn cứ thôi.”
Hoàng Đàn suy nghĩ một chút rồi nói.
“Long chủ ở đâu cậu cũng không biết?”
Hữu Thủ chất vấn.
“Tôi làm sao biết?”
Hoàng Đàn tức giận nói, sau đó lên xe, mặc kệ Hữu Thủ.
Nhìn thấy hắn nổi giận, Hữu Thủ cũng có chút chột dạ rồi lên xe theo.
“Núi Hàng.”
Chợt Hữu Thủ nhớ đến Bạch Thố.
“Sao lại là núi Hàng?”
Hoàng Đàn thắc mắc.
Như nhớ ra gì đó, Hữu Thủ nhìn Hoàng Đàn bằng ánh mắt nghi ngờ.
“Tôi hỏi cậu, lúc trước làm sao mà giam được Bạch Thố?”
Ánh mắt của Hữu Thủ vô cùng nóng rực, như muốn biết mọi chuyện rõ ràng.
“Sao lại hỏi chuyện này?”