Chương 347
“Vậy…”
Nói xong Mộc Thúy Lan cũng không ngơi nghỉ, cô ta tích cực phô diễn những gì đã được Tiểu Diêu cùng Huy Phát chỉ điểm.
Quả thật, dù một mình cô ta cũng đủ khiến cho bốn gã đàn ông say như điếu đổ, bọn họ đã bao giờ được thả ra con mãnh thú trong người chứ.
Với bọn họ bây giờ chỉ là phần ‘thú tính’ mà thôi, bọn họ mặc sức hành hạ Mộc Thúy Lan, mà cô ta đã sớm biết.
Nhân lúc bọn họ đê mê, cô đòi hỏi một số chuyện nho nhỏ như tiền, quần áo, xe…
Bọn họ trong lúc thần trí rối loạn đều đồng ý cả, đây xem như khoản lời cô ta lấy lại đi.
Trong lúc bọn họ thác loạn, Bạch Thố cùng Vương Khiêm cũng cùng nhau đi dạo bên ngoài.
Mà Bạch Thố chỉ vì muốn đi cùng Vương Khiêm cho bỏ tức với Hồ Cửu, mắt thấy không ngắn được Bạch Thố, Hữu Thủ nhanh chóng đi tìm Hồ Cửu.
“Bạch tiểu thư, em có thể cho tôi phương thức liên hệ chứ?”
Vương Khiêm từ tốn hỏi.
Nhìn Bạch Thố vô cùng thanh thuần, chiếc váy suông đơn giản màu đỏ lại làm nổi lên chất lolita của cô.
Thật ra cô cũng không muốn, nhưng cô nghĩ chỉ có hình tượng này mới có thể làm cho Hồ Cửu lưu tâm một chút.
“Tôi… không có.”
Bạch Thố ấp úng đáp.
Vương Khiêm cười, nhìn Bạch Thố cùng Hồ Cửu khá lạ, bọn họ hầu như chưa từng gặp qua lần nào.
Cho nên Vương Khiêm suy đoán có thể là chi thứ hoặc họ hàng của gia tộc nào đó mà thôi.
Cho nên Vương Khiêm suy đoán có thể là chi thứ hoặc họ hàng của gia tộc nào đó mà thôi.
Các buổi tiệc như này, ngoài thắt chặt quan hệ xã giao, còn là tìm kiếm lợi ích, gán thành viên của gia tộc làm nhân tình cho người cấp cao, cũng là một cách.
Hoặc cũng có những cô gái chi thứ muốn làm nhân tình của ai đó, vì muốn thoát khỏi khống chế chi chính.
Rất nhiều.
Mà trong mắt Vương Khiêm thì Bạch Thố có lẽ là bị lừa tới đây, cho nên chưa hiểu được dụng ý.
“Em đừng lo, tôi chỉ muốn phương thức liên hệ.”
Vương Khiêm nho nhã, lại lịch sự, nụ cười vô cùng ấm áp.
“Em nên quay vào, nếu không anh của em sẽ lo lắng.”
“Bên kia có đèn, qua đó một chút xem sao.”
Thật ra Vương Khiêm không thấy gì cả, chỉ là kiếm một cái cớ cho Bạch Thố không quay lại buổi tiệc mà thôi.
Thật ra Vương Khiêm không thấy gì cả, chỉ là kiếm một cái cớ cho Bạch Thố không quay lại buổi tiệc mà thôi.
“Nhưng…”
“Đi nào..”
Bạch Thố còn chưa nói xong, anh ta đã kéo tay Bạch Thố đi theo.
Ánh mắt của cô léo lên tia chán ghét, nhưng rất nhanh đã giấu đi, dù sao đây chưa phải là lúc để đánh mất hình tượng.
Cô thầm tiếc nuối, nếu tối nay cô có thể ở lại căn cứ, thì sẽ có thời gian tìm hiểu chỗ cất giấu đồ của Hồ Cửu.