Thần Long Ở Rể

Chương 337




Chương 337

Thật ra thâm tâm anh thừa biết bọn họ muốn tìm thứ gì, chẳng qua là bọn họ không ngờ tới quân nhân như anh đều sẽ không cắt những thứ đó ở trong phòng

“Dì Thẩm à cháu trai của dì thế nào rồi? Đón về được rồi chứ?”

Bà thấy chủ nhân lại quan tâm tình hình của mình, thì vô cùng vui vẻ, cảm giác như đã tìm đúng người.

“Đều tốt cả. Thằng bé còn đếm ngày ra viện, nói gặp cậu cảm ơn. Thật sự tôi rất biết ơn cậu, nếu không có cậu…”

Nói đến đây dì Thẩm rưng rưng nước mắt, cũng không biết nói sao để bày tỏ hết lòng biết ơn của mình.

“Dì Thẩm đừng như vậy, đó xem như phúc lợi của tôi đi. Dù sao dì cũng là người có tâm với việc, làm tốt việc của mình là được.”

“Vâng, vâng, chỉ cần là những gì cậu chủ cần tôi sẽ làm tốt.”

Dì Thẩm gật gật đầu, ánh mắt kiên quyết, sau này phải cố gắng làm tốt việc của mình.

“Sau này… khi chúng tôi họp, dì cùng những người khác không cần tới gần phòng của tôi.”

Hồ Cửu nhấp một ngụm nước rồi dặn dò.

“Chuyện này tôi biết, là hôm trước tôi không biết là cậu họp cùng mọi người… tôi xin lỗi…”

Dì Thẩm sợ rằng hôm đó đã gây chuyện gì đó, nên vô cùng áy náy.

Thật sự bà cũng biết trong các gia đình như thế này, chuyện họp hay nghị sự tại phòng thì người làm sẽ không được lên.

Điều này để tranh người làm là kẻ hai mang bán thông tin cho người khác, cũng là nhà ai cũng có bí mật khó nói.

Mà dì Thẩm làm lâu năm như thế, sao lại không biết điều này được chứ?

“Lúc trước ở Hồ gia, ông chủ đều không cho phép lại gần các phòng riêng khi có khách, trừ khi được gọi. Nên tôi hiểu quy tắc này… sau này sẽ chú ý hơn.”

Hồ Cửu nghe dì Thẩm nói vậy, trong đầu xẹt qua một luồng suy nghĩ.

“Hôm đó dì về, còn có ai sao?”

“Có cô Bạch, cô ấy tất bật chuẩn bị nấu ăn nên cũng quên báo tôi các cậu đang họp.”

Nghe dì Thẩm nói, Hồ Cửu cũng tinh ý nhận ra vấn đề.

Chỉ là bản thân anh cũng như Hữu Thủ cùng Túc Trì, đôi khi lý trí hiểu rõ, nhưng vẫn là muốn chính mắt thấy tai nghe, tự mình nhận định mới được xem là đúng.

“Gần đây tôi mệt mỏi, sẽ ở nhà lâu một chút để nghỉ ngơi. Dì cứ đưa cháu của dì về đây đi, cũng tiện chăm sóc, mà Bạch Thố cũng có người nói chuyện.”

Hồ Cửu nói xong thì lại quay về phòng.

Mà lúc này, Bạch Thố cũng vừa hay đi xuống phòng.

“Anh Hồ Cửu, anh không khỏe chỗ nào sao?”

Bạch Thố quan tâm hỏi, ánh mắt to tròn long lanh của cô vô cùng lo lắng cho anh.

“Cũng không hẳn, nhưng có lẽ nhiều việc, hơi mệt một chút.”

Vẻ mặt Hồ Cửu vô cùng mệt mỏi, lại có chút tái nhợt.

“Tôi đi nghỉ một chút, có việc hãy gọi tôi.”

Hồ Cửu nói xong thì đi về phòng nghỉ ngơi, bộ dạng suy yếu một chút làm cho Bạch Thố trong lòng có chút đau xót.

“Dì Thẩm, có vẻ anh Hồ Cửu bị ốm rồi, nên nấu gì tẩm bổ cho anh ấy một chút đây?’

Thật tâm Bạch Thố vẫn rất lo cho Hồ Cửu.