Thần Long Ở Rể

Chương 320




Chương 320

Thẩm Lương do dự một chút, dù sao hắn cũng không phải thánh nhân, nếu Hồ gia gặp chuyện, e rằng năng lực Thẩm gia cũng không làm gì được.

Hắn không có thói quen hứa hẹn chuyện không thể làm được.

“Ngài có thể không lo được cho cả Hồ gia, nhưng có thể lo được cho tôi. Không phải sao?”

Nói đến đây, Hồ Lâm đẩy ra một tờ giấy cho Thẩm Lương.

Hắn cầm lấy tờ giấy này, ánh mắt tối lại, vô cùng hoảng, dù bề ngoài duy trì bình tĩnh, nhưng trong thâm tâm hán vô cùng khó chịu.

“Đây… sao ông có nó?”

Thẩm Lương cảm giác như mọi chuyện năm đó lại ùa về.

“Thẩm gia thực ra cũng có lý của Thẩm gia, tuy tôi cũng từng chán ghét các người, nhưng tôi cũng hiểu được. Thẩm gia cũng không đáng trách.”

Hồ Lâm thở dài, thực ra có nhiều lúc ông cũng không muốn làm chuyện Hộ gia giao phó.

Nhưng là người của Hồ gia, ông còn cách khác sao?

Ông không muốn bị gia tộc từ bỏ, nhìn chị gái làm gương, kết cục kia…

“Ông đang uy hiếp tôi?”

“Ông đang uy hiếp tôi?”

“Đừng nghiêm trọng thế, uy hiếp ông tôi được cái gì chứ? Cái tôi cần là sự đảm bảo, không phải Thẩm gia các ngài còn nợ Hồ gia?”

“Trả nợ, cũng nên trả cho người xứng đáng đúng không?”

Hồ Lâm cười nhấn mạnh.

Thật sự ông không ngờ một lúc nào đó, cái chết của Hồ Thúy, sự bất hạnh tột cùng của chị gái yêu quý kia, lại là phao cứu sinh cuối cùng của ông.

Nghĩ tới Hồ Thúy là nhớ tới Hồ Cửu, lòng ông ta lại dấy lên nghi hoặc.

“Nếu đã nói Thẩm gia làm vậy cũng không sai, thì tại sao lại nợ Hồ gia các người chứ?”

Thẩm Lương nhíu mày, nhìn tờ giấy, vo nát rồi vứt đi. Hắn thay đổi thái độ, lộ rõ vẻ tức giận.

“Ngài Thẩm giận sao? Có trách thì trách chị của ngài đi. Năm đó chị gái tôi đúng là có thai với người khác, cũng vì vậy mà bị Thẩm gia từ hôn cũng không sai.”

“Vậy Thẩm gia đứng sau gây tai nạn cho chị ấy là đúng sao? Thẩm gia còn ép chị ấy tự tử là đúng sao?”

“Mà có lẽ ngài còn không biết một chuyện nữa… năm đó Hồ Thúy có thai là bị người hại. Còn là người Thẩm gia ngài đấy!”

Từng câu từng chữ Hồ Lâm nói ra vô cùng đanh thép.

Hồ Lâm cũng buông bỏ bao năm, nâng lên đặt xuống, hận hay không hận. Cuối cùng ông chọn lợi ích.

Chỉ là thân phận người cháu Hồ Cửu kia, ông vẫn mãi không công nhận. Xem như là đứa con hoang của Hồ gia mà thôi.

Bị người hại thì Hồ Thúy có thể mang thai với ai chứ? Tìm ra thân phận cha đứa bé có tác dụng gì?

Nếu là tên ăn mày, tên phục vụ rác rưởi nào đó có phải sẽ mất mặt hơn sao?

“Bị hại? Ông lấp liếm cũng quá giỏi rồi. Nếu quả thật bị Thẩm gia tôi hại, Hồ gia các ông chịu để im sao?”

Thẩm Lương không tin tưởng.

Sao có thể bị hại? Hắn yêu Hồ Thúy, cả Thẩm gia trên dưới đều biết rõ, mà gia thế cả hai lúc đó xem như Thẩm gia trèo cao, sao lại có chuyện hãm hại.