Thần Long Ở Rể

Chương 319




Chương 319

Trong căn phòng kín của Thẩm gia.

Thẩm Lương ngồi đối diện Hồ Lâm, tuy nói là vẻ mặt bình tĩnh nhưng giữa hai hàng lông mày lại nhíu chặt.

“Ông Hồ Lâm, có gì cứ nói thẳng, đừng dài dòng.”

“Tôi cần một sự đảm bảo từ ngài.”

Hồ Lâm đề nghị.

Hồ Lâm đề nghị.

“Đảm bảo? Nực cười, Hồ gia là đại gia tộc thế nào? Cần một Thẩm gia đảm bảo?”

Thẩm Lương cảm thấy mơ hồ, vẫn không hiểu được ý muốn của Hồ Lâm, trước giờ hắn chưa mơ hồ như vậy.

Có lẽ vì nhắc tới Hồ Thúy, cho nên hắn mới như thế.

“Tôi không nói Hồ gia, tôi nói là tôi.”

Hồ Lâm nghiêm túc nói.

“Là ông? Tôi vẫn không hiểu.”

“Ngài Thẩm cũng hiểu rõ, Hồ gia hiện tại chỉ là vỏ rỗng, Trưởng lão quá mức hồ đồ, Hồ Bách Nhân cùng Hồ Tiêu kia là loại phẩm hạnh nào? Ai mà không rõ.”

“Nhiều năm qua, tôi bán mạng vì Hồ gia, cả việc lập gia đình hay không cũng do bọn họ ép buộc. Ngài Thẩm nghĩ xem, tại sao gia tộc khác có chi thứ, riêng Hồ gia lại không có?”

Hồ Lâm cũng không vòng vo, trực tiếp nói rõ.

“Nhưng điều đó có gì lạ, dòng chính không có người tài, chi thứ không nên xuất hiện người tài. Đó là chuyện bình thường.” Thẩm Lương cũng bình thản nói.

Nhưng lòng hắn dấy lên nghi ngờ.

Quả thực dù không có nhân tài, nhưng chi thứ cũng không có người đúng là việc bất thường.

Phải biết, trong đại gia tộc, dòng chính dù không tài giỏi, thì dòng thứ cũng không thể kế thừa, chỉ có thể phò trợ.

Mà Hồ gia kia, ngoài Hồ Tiêu thì hoàn toàn không có ai cả.

Kể cả Hồ Lâm rõ ràng có thể cưới vợ sinh con cũng không có động tĩnh.

“Nhưng chuyện này thì liên quan gì tới chuyện Hồ Thúy?”

Thẩm Lương vẫn chột dạ chuyện này.

“Ngài đứng nói năm đó Thẩm gia không nhúng tay vào. Chúng ta ngồi đây, lại là nơi của ngài. Còn sợ chuyện gì?”

“Tôi đến tìm ngài, tìm sự đảm bảo, cũng xem như là đường cùng rồi. Tôi cần sự đảm bảo cho tôi, chỉ khi tôi còn, Hồ gia mới có cơ hội làm lại.”

Hồ Lâm nhìn Thẩm Lương nở nụ cười chua xót.

“Làm sao ông biết Hồ gia sẽ có chuyện? Hay ông…”

Nghe Hồ Lâm nói vậy, Thẩm Lương cảm giác có dự cảm không lành.

“Ngài Thẩm, tôi vì Hồ gia bao năm, tôi sẽ không hại Hồ gia. Ngài vì một lời hứa với trưởng bối phải bảo vệ Hồ gia, tôi đây hiểu rõ. Tôi cũng nói thẳng, với tình hình hiện tại, Hồ gia e là… không trụ nổi.”

“Mà cha con Hồ Bách Nhân kia… tôi không dám chắc, tôi chỉ muốn ngài đảm bảo dù có chuyện gì, cũng mong bảo toàn một mạng này cho tôi.”

Hồ Lâm lúc này khẩn thiết cầu xin.

“Chuyện này… sợ là nằm ngoài khả năng của tôi.”