Thần Long Ở Rể

Chương 314




Chương 314

“Ừm. Vinh tiểu thư, thật tình cờ.”

Nhưng vẻ mặt của Hồ Cửu hơi lạnh nhạt, cũng không biểu cảm bao nhiêu, khác xa với người hôm đó khuyên nhủ cô.

“Tôi cũng không biết tối đó có chuyện gì, nhưng Vinh gia lại để tôi về lại, cuối cùng tôi cũng không phải… Thật may mắn.”

Vinh Thúy Hà cười tươi, giống như gặp được người bạn lâu năm.

Thật ra Vinh Thúy Hà không đẹp sắc sảo, cũng không có sự linh động như Bạch Thố.

Nhưng tổng quan cô hài hòa, dáng người lại được chăm sóc tốt, làn da trắng nõn thêm vóc dáng bốc lửa, chiếc váy đen càng làm cô thêm quyến rũ.

“Vậy chúc mừng cô rồi.”

Hồ Cửu rập khuôn đáp lại, cũng không quen với việc nhiệt tình của một phụ nữ.

Thâm tâm anh luôn chưa quên được Lục Thạc, nên khi tiếp xúc với phụ nữ nhiệt tình chủ động với mình, anh xin ra cảm giác có chút khó chịu.

“Đêm đó khi tôi tìm anh thì lại không thấy. Còn chưa cảm ơn anh, hôm nay gặp mặt xem như là duyên, tôi mời anh cà phê nhé.”

Vinh Thúy Hà cười tươi, lịch sự nhã nhặn đề nghị.

Dù sao Hồ Cửu có thái độ không nóng không lạnh cũng không làm cô khó chiụ.

Cô là phụ nữ, lại là người Vinh gia, loại đàn ông nào còn chưa thấy qua, ít nhất trong ánh mắt Hồ Cửu chưa bao giờ đặt lên người cô.

“Tôi nghĩ là…”

Hồ Cửu còn định từ chối, nhưng chợt nghĩ ra gì đó lại thôi.

“Vinh tiểu thư mời, thật vinh dự cho tôi.”

Anh nhanh chóng quay xe đồng ý.

Khi Vinh Thúy Hà nghe được Hồ Cửu đồng ý thì vui mừng vô cùng.

“Đằng kia có quán, chúng ta tới đó nhé.”

Vừa nói cô vừa đưa ánh mắt hướng về quán cà phê phong cách vintage ở bên kia đường.

“Được.”

Sau khi vào quán, Vinh Thúy Hà chủ động tìm một góc kín ít ồn ào.

“Tôi còn chưa biết tên anh…”

“Hồ Cửu”

“Dường như anh có nói qua, chỉ là tôi… lúc đó không nhớ rõ.”

Vinh Thúy Hà cảm thấy tên này khá quen, sợ là bản thân có nghe mà không để ý đến.

“Vinh gia có làm khó gia đình cô không?”

Hồ Cửu chỉ là tùy tiện hỏi thăm, với tính cách của bọn người đại gia tộc, chi nhánh không làm được việc thường sẽ bị dòng chính trừng phạt.

Sợ là Vinh Thúy Hà bị bọn họ chèn ép không nhẹ.

“Cũng không sao. Ít nhất không phải…”

“Vậy thì tốt rồi.”