Thần Long Ở Rể

Chương 297




Chương 297

Nhìn biểu hiện của Hồ Cửu, Hồ Lâm lên tiếng.

Hồ Bách Nhân trước giờ hống hách thành thói, nào để ý tới thái độ của Hồ Cửu, nhưng vì có Ngài Tuệ nên ông ta cũng không làm gì được.

Nhìn thấy dì Thẩm mang nước lên thì hất tung tóe, như tìm chỗ trút giận.

“Đồ phế vật! Bà làm ăn chậm chạp thế. Tháng này đừng mơ nhận lương.”

Dì Thẩm sợ hãi, quỳ xuống cầu xin, vô tình quỳ lên mảnh thủy tinh vỡ.

‘Xin ông chủ, cháu tôi cần tiền… nó bị ốm lâu ngày, vẫn còn nằm đó… xin ngài, đừng trừ lương tôi. Tôi hứa sẽ làm thêm nhiều hơn, sẽ cẩn thận hơn.”

Quả thật cháu dì Thẩm dù được nằm viện tốt, được đãi ngộ của Hồ gia, nhưng đó như ban phát bố thí, ngoài thuốc tốt thì thực sự không ai tận tâm lo cho bé cả.

Hồ Cửu cùng Hữu Thủ nhìn nhau nhíu mày.

“Ngài Tuệ mời ngài ngồi.”

“Tôi thích đứng!’

Lúc này không ai quan tâm tới dì Thẩm, mặc kệ bà quỳ van xin, cũng mặc kệ hành động của Hồ Bách Nhân.

Hồ Cửu nhìn một đám người, không hề cảm xúc. Bọn họ được mọi người kính trọng là vậy, nhưng xem hành vi đi.

Một người đàn bà lớn tuổi quỳ trên mảnh vỡ, khóc lóc kêu xin, ắt hẳn hoàn cảnh của bà thì cả Hồ gia ai ai cũng rõ.

Chỉ là bọn họ tự đặt bản thân mình quá cao, cho nên không thèm đếm xỉa.

“Hồ Cửu, Ngài Tuệ chưa ngồi, sao cháu có thể ngồi chứ?”

Hồ Bách Nhân đang tìm lỗi bắt bẻ, ông ta luôn như thế!

Bản thân không có năng lực nhưng rất thích bắt bẻ kẻ khác, có vẻ như đó là niềm vui của ông ta vậy.

“Không tới lượt ông quản, người thích đứng hay ngồi, ông quản lắm vậy sao.”

Hữu Thủ chướng mắt nhìn ông ta.

“Xin ông Hồ, ông… xin ông nói với lão gia…”

Dì Thẩm nước mắt cứ thế lăn xuống, cũng không hề biết đau là gì, chỉ mong khoản tiền tháng này đủ để lo cho đứa cháu.

“Bác gái này, bọn họ mất nhân tính như vậy, vẫn là đừng nên cầu xin.”

Hồ Cửu nhịn không được nữa, đỡ dì Thẩm đứng lên. Nhưng dì Thẩm biết chỉ cần bà đứng lên thì số tiền kia coi như biến mất.

“Tôi… Tôi là người làm Hồ gia… Tôi cần số tiền này, cậu kệ tôi…”

Dì Thẩm nói năng rối loạn, dù sao thì bà cũng đã có tuổi, ăn ít một chút, chịu cực một chút cũng không sao, chỉ là đứa cháu kia…

“Dì đứng lên trước đi!” Hữu Thủ lên tiếng, cũng bước lại gần.

Hồ Lâm cùng Hồ Bách Nhân thấy vậy cũng cảm thấy dì Thẩm quá phiền phức.

“Bà đứng lên cho tôi, làm tôi mất mặt sao?”

Hồ Bách Nhân lại quát.

“Ông Hồ…”

Dì Thẩm là muốn cầu xin mà thôi.

Dì Thẩm là muốn cầu xin mà thôi.

“Đứng lên đi, ông ấy trừ của bà tôi sẽ bù.” Hồ Lâm không muốn vì chút chuyện cỏn con mà làm lỡ chuyện lớn.