Thần Long Ở Rể

Chương 289




Chương 289

“Trần gia được Chiến thần ưu ái như vậy, ông có nghĩ nên đi theo Chiến thần?”

“Đi theo?”

Trần Nghĩa mơ hồ chưa hiểu.

“Ông nghĩ xem, Lão Lý tôi với lý lịch như vậy thì ở đâu mà chui lên nơi này?”

Nháy mắt Lão Lý vô cùng nghiêm túc mà nói.

“Lão Lý, ông có thể nói rõ hơn.”

“Tôi là người của Chiến thần, không vì gì cả, vì tôi tự nguyện.”

Lão Lý cười cười rồi nói.

“Tôi là người của Chiến thần, không vì gì cả, vì tôi tự nguyện.”

Lão Lý cười cười rồi nói.

Bọn họ vẫn chưa hiểu là có chuyện gì.

“Nhưng… Chẳng phải vì Trần Giai Linh…”

Thẩm Thanh Hương mơ hồ thắc mắc, thiếu chút đã nói ra chuyện kia.

Bà ta nhanh chóng định thần lại.

“Tôi hiểu ý bà. Chỉ là mọi chuyện không như bà nghĩ.”

Lão Lý không có ý định nó ra chuyện kia, dù sao đó cũng là sự tổn thương rất lớn với Trần gia.

“Nhưng tại sao lại là Trần gia… chúng tôi không thể….”

Trần Nghĩa lo lắng.

Ông ta biết rõ hơn ai hết, Trần gia đến khi ông ta kế nghiệp đã xuống dốc thấy rõ.

Tuy vẫn trụ vững ở vị thế hiện tại, nhưng bê bát thế nào ông ta rõ hơn ai hết.

Ông ta biết rõ hơn ai hết, Trần gia đến khi ông ta kế nghiệp đã xuống dốc thấy rõ.

Tuy vẫn trụ vững ở vị thế hiện tại, nhưng bê bát thế nào ông ta rõ hơn ai hết.

“Vả là Trần gia sẽ không làm những chuyện mạo hiểm được.”

Có thể nói Trần Nghĩa là người cầu yên bình.

Không phải vì ông không thích quyền lực, chỉ đơn giản ông chứng kiến nhiều cảnh tranh đấu.

Nếu có thể ông muốn rời khỏi chốn tranh đấu này.

Nhưng mọi chuyện nào dễ thế, dù có không tranh đấu cũng sẽ bị bọn người kia hại cho thừa sống thiếu chết.

Bảo toàn Trần gia một đời an quý là đủ.

“Trần lão gia, từ khi nào Chiến thần lại cần ông làm chuyện mạo hiểm.”

“Ngài ý chỉ cần người có thể vì ngài ấy mà làm việc.”

Lão Lý nhìn vẻ mặt của Trần Nghĩa.

Ông ta cũng nắm được vài phần.

Ông ta cũng nắm được vài phần.

“Tôi… chuyện này quá hệ trọng. Tôi muốn suy nghĩ…”

Trần Nghĩa bắt đầu lưỡng lự.

“Được! Hai ngày. Sau hai ngày không có câu trả lời tôi xem như chưa từng hỏi ông.”

Lão Lý nói xong nhanh chóng rời đi.

Mà Thẩm Thanh Hương lúc này cảm giác như Lão Lý đi đi đến đến như một cơn gió.

Quá mức ảo!