Thần Long Ở Rể

Chương 266




Chương 266

“Vâng… Ngài là…”

Mộc Thúy Lan nhíu mày, thực sự không hề nhớ ra có quen người nào như thế.

Thật ra cô ta đã sớm chán ngán cảnh này, cô là một tiểu thư được cưng từ trứng nước, bây giờ thì tốt rồi, chuyện thấp hèn gì cũng lăn lộn.

Mộc Thúy Lan bây giờ hiểu được tại sao những cô gái có chút nhan sắc lại muốn được bò lên giường người có tiền.

Bây giờ cô cũng thế. chỉ cần có thể thoát khỏi cảnh này, muốn cô làm gì cũng được.

“Tôi là tài xế của bà Thẩm.”

“Tôi là tài xế của bà Thẩm.”

“Bà Thẩm?”

Mộc Thúy Lan chợt nhớ lại.

“Vị phu nhân đó…”

Tuy là một tiểu thư có tiếng ở thành phố Gia nhưng Mộc gia so với gia tộc ở phương Bắc vô cùng chênh lệch.

Có thể nói là không thể so sánh được.

“Đúng vậy! Cô có nguyện ý đến phương Bắc?”

“Phu nhân chúng tôi muốn giúp đỡ cô một chút.”

Mộc Thúy Lan nhìn vị tài xế, cô ta cũng bước từ giới thượng lưu mà ra, nên việc báo ơn gì đó chỉ cần cho tiền.

Huống hồ cô ta chỉ giúp bà ta biết đường đến bệnh viện mà thôi.

Thật sự Mộc Thúy Lan không tin tưởng lời người tài xế kia nói.

“Cô Mộc, trước khi đến đây phu nhân nhà tôi cũng đã tìm hiểu một chút. Bây giờ trừ khi cô theo phu nhân, may ra mới có cơ hội trở mình.”

Tài xế Chu cũng không vòng vo, trực tiếp nói thẳng.

Ông ta biết, những kẻ đã từng sống trong nhung lụa thì càng khó mà bỏ được lợi ích.

“Nhưng các người muốn tôi làm gì?”

Mộc Thúy Lan nhíu mày, tuy rất muốn nhưng thâm tâm vẫn còn sợ hãi.

“Có gì phải sợ chứ? Cô xem đi, chuyện có thể bám theo kẻ có tiền cô cũng làm rồi. Còn sợ chúng tôi sao?”

“Chỉ có một cơ hội lần này mà thôi. Dù là công việc gì thì đôi bên cùng có lợi, quyết định ra sao là tùy ở cô.”

Nghe vậy trong lòng Mộc Thúy Lan vô cùng rung động, cô ta biết hiện tại bản thân bị vùi dập cũng không có cơ hội ngóc đầu dậy nổi.

Mà nhà cô còn cha mẹ, Dương Minh Thành từ ngày bị phong sát sự nghiệp chỉ là một nhân viên quèn chạy việc.

Cuộc sống thoải mái lúc trước không còn nữa…

Tài xế Chu định quay đi, nhưng chưa đi được ba bước thì Mộc Thúy Lan đã gọi ông lại.

“Tuy tôi không rõ là làm gì, nhưng tôi không bán mạng mình.”

Mộc Thúy Lan yếu ớt nói.

“Phu nhân không cần mạng cô.”

Nói xong tài xế Chu cười nhếch miệng.

Cô ta gật đầu, tỏ ý cần chuẩn bị sẽ theo ông ta đi.