Chương 225
“Nếu không có gì anh đi trước. Mọi việc anh đã sắp xếp ổn thỏa… sau này có gì cần cứ gọi anh.” Hồ Cửu nhìn cô, dịu dàng cười rồi nói.
Lục Thạc nghe Hồ Cửu nói xong lại có chút tức giận.
Tại sao cô lại cảm giác bản thân lại làm sai chứ?
“Được rồi. Tôi chỉ mong anh không có việc gì là tốt rồi.” Lục Thạc hạ giọng nói.
“Vậy anh đi.”
“Cha, con xin phép.”
Hồ Cửu nhanh chóng rời đi.
Lục Chỉ thấy bóng lưng của Hồ Cửu nhanh chóng rời đi, trong lòng cũng cảm giác vô cùng mất mát..
“Lục Thạc… cha luôn ủng hộ con, nhưng lần này, con có lẽ quyết định vội vàng rồi.” Ông lắc đầu thở dài.
“Con… cũng không còn tình cảm với anh ta.” Lục Thạc nhìn theo bóng lưng, lại có chút gì đó hối hận.
Lục Chỉ lắc đầu.
“Có đôi khi, hôn nhân không nằm mỗi chữ tình, mà có khi chữ tình ấy không phải như con thấy.” Ông nói xong thì lên phòng.
Lục Thạc ngồi thẩn thờ ở phòng khách.
Cô luôn cảm giác chỉ cần thoát khỏi người chồng vô dụng thì sẽ được tự do vùng vẫy.
Nhưng nhìn tờ đơn có chữ ký của Hồ Cửu, cô lại nhớ đến mỗi lần cô gặp nguy hiểm, anh đều xuất hiện.
Quả thực anh không còn hào quang như trước, từ khi anh về mọi chuyện của cô cũng tốt hơn.
Nhưng mà… Cô thực sự muốn thoát khỏi hôn nhân, có lẽ vì sự ích kỷ của cô, cũng có lẽ cô đã thay lòng.
Lúc này, Hồ Cửu ra ngoài, Hữu Thủ đã đứng chờ sẵn.
Anh ta biết hôm nay có lẽ ngày khó khăn với Hồ Cửu.
“Chúng ta…” Hữu Thủ muốn hỏi nên đi đâu.
“Chúng ta…” Hữu Thủ muốn hỏi nên đi đâu.
“Tôi đói rồi.” Hồ Cửu nói.
Hữu Thủ khó hiểu, nếu đói thì có phải đi ăn không?
Ăn ở đâu?
Trước giờ Hữu Thủ cũng chưa từng thấy Hồ Cửu yêu cầu gì.
“Gần đây có nhà hàng, chúng ta có thể…”
“Về núi Hàng.”
Hữu Thủ đang định quay xe đi, thì chợt nghe Hồ Cửu nói.
Anh ta nhìn Hồ Cửu khó hiểu.
Đói? Về núi Hàng?
Ở đó có gì để ăn sao?
Chợt!
Mắt Hữu Thủ sáng lên, anh ta cười tươi, nụ cười thật tâm, không hề có chút gian trá.