Thần Long Ở Rể

Chương 204




Chương 204

Bộ y phục xẻ cao lên đùi, khoe đôi chân trắng nõn nà không tì vết, gương mặt trang điểm kỹ lưỡng, tay cầm quạt nhẹ phe phẩy.

Khí chất quyến rũ cùng thần thái cao sang của Trần Giai Linh như được phô bày tất cả.

Cô ta không phải là muốn làm cho Vinh Y Tiếu đẹp mặt, mà điều cô ta muốn chính là làm Chiến thần để mắt.

“Chiến thần tới rồi… Mọi người cùng chúng tôi cùng ra ngoài nghênh đón Ngài ấy nào.” Vinh Y Tiếu nắm tay Trần Giai Linh, vẻ mặt đắc ý nói.

Mọi người nghe vậy thì liền ồ lên, ai ai cũng nhanh chóng chỉnh chu bản thân, hướng phía cửa mà chờ đợi.

Không phụ lòng bọn họ, một thân ảnh cao lớn, theo sau là hơn ba mươi tên vệ sĩ áo đen, nhìn đoàn người khí thế bước vào.

Vị tự xưng là Chiến thần kia được bảo vệ ở giữa, cứ như là diễn viên hạng A được bảo vệ khỏi fan cuồng.

Hắn ta đeo mắt kính đen khổ lớn che nửa mặt, một thân quân phục hùng hổ đi vào.

Mọi người ở đây chưa ai thấy qua Chiến thần kia, nên thấy một đoàn khí thế như thế lại dựa vào uy tín Vinh gia cùng Trần gia, bọn họ nhận định kia chắc chắn là Chiến thần.

“Chiến thần. Chúng tôi xin cúi đầu chào Ngài.” Vinh Y Tiếu dẫn đầu cúi người chào.

Trần Giai Linh nở nụ cười e thẹn, dùng quạt che bớt rồi cúi đầu trang nhã tỏ ý chào hỏi kính trọng.

Đám người kia cũng nhao nhao làm theo.

“Không cần! Cứ thoải mái đi.” Giọng nói trầm thấp của ‘Chiến thần’ vang lên.

Mọi người lại thoải mái hơn một chút, về trạng thái bình thường.

“Chúng tôi rất vinh dự khi mời được Ngài tới dự buổi tiệc thân mật này.” Trần Giai Linh hơi cúi người, xòe quạt che đi một phần mặt, lịch sự cùng thanh tao nói.

Cô ta không quên để lại ánh mắt ngưỡng mộ thấy rõ, vị Chiến thần kia nhìn thấy một màn cũng vô cùng kích động.

Nhưng hắn ta nhanh chóng điều chỉnh thái độ, trở về bộ dạng không có gì.

“Trần tiểu thư khách khí.”

“Nào, nhập tiệc đi. Đừng quá câu nệ.”

Chỉ cần chờ một câu này, mọi người đều vô cùng thoải mái.

Vinh Y Tiểu nhanh chóng nâng ly mời vị ‘Chiến thần’ kia một ly rượu.

Ánh mắt tỏ rõ như có gì muốn nói.

“Vinh thiếu có gì khó nói chăng?” Người kia nhanh chóng nhận ra qua ánh mắt của Vinh Y Tiếu.

Trần Giai Linh cũng theo tầm mắt ‘Chiến thần’ mà nhìn lại Vinh Y Tiếu.

Hắn ta lúng túng rồi cười nói: “Chuyện của đàn ông, nhiều khi nói ở đây không tiện.’

“Có gì không thể, Chiến thần là ai chứ? Y Tiếu, có gì cứ nói, em tin Ngài ấy sẽ không câu nệ.”

“Dù sao, trước giờ đều có tin đồn, Chiến thần không câu nệ tiểu tiếc, huống chi khí khái này làm sao có thể vì vìa chuyện ngớ ngẩn mà chấp nhặt.”

Trần Giai Linh có dự cảm Vinh Y Tiếu muốn làm gì đó sau lưng cô ta.

Cô ta nhanh chóng chặn trước một bước.

Vị Chiến thần kia nhìn đám người đại gia tộc, rồi đến những kẻ đứng đầu các gia tộc lớn thành phố Gia vây xung quanh xum xoe nịnh hót mình thì vô cùng hài lòng.

Hắn ta thầm cảm ơn vị Chiến thần thật kia chưa bao giờ lộ mặt, nên hắn mới có cơ hội như thế này.

Chưa kể, đại gia tộc bí ẩn kia chính là người đầu tiên tìm đến hắn, cũng chính là bọn họ muốn hắn giả làm Chiến thần.