Thần Long Ở Rể

Chương 197




Chương 197

“Muốn? Thứ tôi muốn nhiều lắm, ông cho được sao?” Hồ Cửu mỉa mai cười.

Anh biết rõ bọn người này từ lâu sống trong nhung lụa đã quen, cũng chỉ là có tí quyền chức, có tí tiền của, thuê vệ sĩ, thuê người làm, sau đó lại vênh mặt đi ức hiếp người.

Bao nhiêu kẻ thực sự có năng lực chứ.

“Hừ, mày chỉ là một đứa con hoang, một đứa cháu có lai lịch đáng xấu hổ. Mày nghĩ mày đụng tới tao thì sẽ yên sao?” Hồ Lâm đứng thẳng người, bao nhiêu khí chất uy hiếp người đều trổ ra.

Ông ta không tin Hồ Cửu dám động vào ông ta.

“Tôi sẽ không động vào ông. Nhưng anh ta thì có.” Hồ Cửu nhìn qua Hữu Thủ.

Anh cười nhếch mép vào thẳng căn biệt thự Nhật Hạ.

Mà bên ngoài Hữu Thủ bận rộn xử lý đám người kia.

Hồ Cửu đứng trước cửa biệt thự, cảm giác vẫn có chút lúng túng, nhưng anh biết có những chuyện cần phải đối mặt.

Anh còn chưa kịp mở cửa thì Lục Thạc đã mở cửa.

“Anh… sao không vào?” Lục Thạc bất ngờ hỏi.

“Anh cũng đang định… chỉ là… em mở cửa trước.” Hồ Cửu gãi gãi đầu nói.

Lục Thạc cũng có chút bối rối, cô muốn cùng anh cắt đứt mọi quan hệ, nhưng trong lòng vẫn có chút áy náy khó tả.

“Vào nhà đi.” Lục Thạc dịu giọng nói.

Dù sao Hồ Cửu cũng đi nhiều ngày rồi, cô biết có lẽ chuyện cô muốn chấm dứt cuộc hôn nhân hữu danh vô thực này đã làm anh đả kích.

Nhưng cô cũng không thể ép mình hơn được nữa, dù sao thì anh cũng không thể đem lại cảm giác an toàn ấm áp cho cô.

Mà cái gọi là tình cảm đã bay biến qua nhiều năm rồi, giờ còn lại có lẽ là gượng gạo cùng nhau.

“Cha…” Hồ Cửu lên tiếng chào Lục Chỉ.

Nhìn chàng trai trước mặt Lục Chỉ cũng có chút tiếc nuối, thật ra nhiều năm trước Lục Thạc lấy anh cũng xem như là trèo cao.

Anh khi đó phong quang vô hạn.

Nhiều năm qua, ông biết anh khổ sở, cũng biết anh làm mọi thứ vì ông cùng con gái.

Nhưng một người cha, ông không thể không ích kỷ, ít nhất là vì con gái mình, vì hạnh phúc cả đời của Lục Thạc.

“Chuyện hai đứa… cha đã biết.” Lục Chỉ thẳng người lên tiếng.

Hồ Cửu hơi khựng lại nhưng cũng ngồi phía đối diện.

“Mọi thứ của con, ta cùng Lục Thạc sẽ để lại cho con. Chúng ta rất biết ơn con trong thời gian qua.” Lục Chỉ tiếp tục nói.

Ông biết nếu để Lục Thạc nói ra sợ rằng sẽ là những câu đau lòng, ông cũng là một người đàn ông.

Ông hiểu rõ, nếu là người con gái mình thương yêu nói ra lời lạnh nhạt, sợ rằng không chỉ là đau lòng không thôi.

Rầm

Đột nhiên bên ngoài truyền tới tiếng động lớn.

Hồ Cửu hơi nhíu mày.