Đến sáng hôm sau, Hồ Cửu đã ở căn cứ, ăn ngon ngủ kỹ, anh cũng chẳng bận tâm đêm qua đã có chuyện gì xảy ra.
Mà Bạch Thố, tuy quay về căn cứ cùng Hồ Cửu, nhưng mà vẫn không thể chợp mắt được chút nào.
“Cô Bạch, sao lại dậy sớm thế này.”
Dì Thẩm vừa dẫn cháu trai đến cùng, đã thấy Bạch Thố đứng ở bếp.
Thật ra là cô chỉ vừa xuống uống nước cho tỉnh táo, không ngờ dì Thẩm lại đến sớm như vậy.
“Tiểu Hạ, chào cô Bạch đi cháu.”
Dì Thẩm vừa cười vừa quay đầu nhìn đứa cháu trai nhỏ của mình, giục thằng bé chào hỏi.
“Con chào cô…”
Thằng bé mắt tròn xoe, cũng ngấn nước, bộ dạng khá ốm yếu, có lẽ vì nằm lâu ngày trên giường bệnh cho nên da của cậu nhóc có chút tái nhợt, cả người yếu ớt vô cùng.
“Đây là Tiểu Hạ mà dì hay nhắc tới đây sao?”
“Thật đáng yêu!”
Bạch Thố cố rặn ra một nụ cười tiêu chuẩn, nhìn Tiểu Hạ.
Cô ta chợt thấy chán ghét đứa bé này, cũng là ánh mắt to tròn xoe ngập nước, cũng là bộ dạng yếu ớt cần che chở, tại sao cô lại bị Hồ Cửu vứt bỏ, còn nó lại được Hồ Cửu nhận về đây chứ?
Dù là trong tâm đầy bất mãn nhưng cô vẫn không thể nói được, cũng không thể đi khỏi đây, nếu như cô đi chẳng khác nào cô nói với Hồ Cửu là cô thật sự tới đây có mục đích.
Mà lúc này Hữu Thủ cũng vừa lúc quay về, bộ dạng vô cùng mệt mỏi, ánh mắt đục ngầu, ngáp ngắn ngáp dài đi vào.
“Dì Thẩm đến sớm quá rồi!”
Hữu Thủ nhìn đồng hồ lại nhìn dì Thẩm.
“Không sớm! Không sớm!”
“Cậu chủ nói từ nay cháu trai cùng tôi có thể ở đây để tiện làm việc chăm sóc nhau, cuối tuần có thể về nhà một lần.
Đây là điều nên vui mới đúng, không sớm chút nào.”
Quả thật khi nhắc tới Hồ Cửu, dì Thẩm không tự chủ gọi anh là cậu chủ, một cậu chủ được sự kính trọng cùng tình thương từ tận tâm can bà.
“Tiểu Hạ, sau này con khỏe hơn rồi, nhớ phải trả ơn cho cậu chủ đấy.”
Nói xong bà cười tươi, nếp nhăn trên khóe mắt càng hằn rõ.
“Vâng, cháu biết.”
Tiểu Hạ ngoan ngoãn gật đầu.
“Xem nào, đây là Tiểu Hạ đáng yêu sao? Quá ốm rồi, phải mập mạp có da thịt, vậy mới đáng yêu.”
Hữu Thủ cười cười nhìn đứa bé trước mặt, bộ dáng ốm yếu kia làm cho anh ta có chút thương cảm.
Trên chiến trường, anh ta từng gặp những đứa bé bị kẻ thù bắt cầm súng chĩa về phía bọn họ.
Những đứa bé ấy cũng rất đáng thương.
“Đi nào! Anh Hồ Cửu đã chuẩn bị phòng cho mọi người, dù sao anh ấy cũng chỉ ở đây một thời gian sẽ đi.
Có dì ở đây chăm lo, dọn dẹp, cũng xem như là chuyện tốt.”
Vừa dẫn dì Thẩm cùng Tiểu Hạ lên tầng trên, Hữu Thủ vừa cười nói, đồng thời anh cũng giả vờ kéo sự tập trung của mình lên Tiểu Hạ, không muốn đối mặt nói chuyện với Bạch Thố.
Tuy anh ta không rõ hôm qua đã có chuyện gì, nhưng những biểu hiện mà Bạch Thố ở cùng Vương Khiêm cũng đủ làm cho anh ta thất vọng.
Vả lại, tia sát khí thoáng qua kia, anh ta cũng cảm nhận rõ, chỉ là anh ta cố gắng tìm cớ cho Bạch Thố, cũng là cho lòng tin của anh ta.
Hiện tại, Hữu Thủ không biết phải dùng thái độ nào đối mặt với cô ta.
“Vậy sau này… cậu chủ không ở đây nữa… chúng tôi…”
Dì Thẩm nghe vậy thì hơi lo lắng.
“Không sao.
Dì cùng Tiểu Hạ vẫn cứ ở đây thôi, dọn dẹp, giữ nơi này sạch sẽ.
Không cho người lạ vào là được rồi.”
Hữu Thủ nhìn dì Thẩm, ánh mắt dì Thẩm lóe lên tia kinh hỷ, lại có chút không tin được.
“Nhưng mà… tôi…”
“Mỗi tháng tiền lương sẽ chuyển vào tài khoản của dì, lương vẫn như cũ, sẽ có phụ cấp cùng các chính sách hỗ trợ khác theo quy định hiện tại.”
Hữu Thủ nhìn sang Tiểu Hạ, trong lòng thầm ra quyết định.
“Tiểu Hạ cũng sẽ được học ở trường tốt nhất hiện nay ở thành phố.
Học phí được miễn.”
“Đây xem như là đãi ngộ giữ chân người tốt như dì chăm cho cái biệt thự này đi.”
Nói xong Hữu Thủ cười cười nhìn dì Thẩm, lại nhìn Tiểu Hạ.
Cậu bé hơi ngớ người, cảm thấy người đàn ông trước mặt này vô cùng tốt, cậu lại có thể đi học rồi.
“Này… quá nhiều rồi.
Dù chỉ cần có lương tôi cũng không bỏ việc này… dù sao cậu chủ cũng có ơn với tôi.”
Dì Thẩm dùng mép áo chấm chấm nước mắt chỉ trực trào ra.
“Dì à, căn biệt thự này rộng lắm đấy.
Vả lại hàng tháng đều sẽ có người tới ở.
Dì có một mình dọn dẹp sẽ rất cực, nếu muốn cần thêm người phụ cứ đề xuất.”
“Không không… tôi làm được, không cần thêm người.”
Dì Thẩm vội xua tay nói.
“Vậy tốt rồi!”
Hữu Thủ dẫn dì Thẩm tới căn phòng khá lớn ở gần cuối hành lang.
Tiện nghi cùng bài trí của căn phòng không giống là cho người giúp việc ở.
‘Đây… có nhầm không.”
Trước giờ dì Thẩm chưa từng nhận đãi ngộ như thế này, có chút bất ngờ.
“Tiểu Hạ cũng cần không gian phát triển.”
Nhìn ánh mắt Tiểu Hạ đang trầm trồ ngắm nhìn, ánh mắt cùng vẻ mặt có bao nhiêu yêu thích đều hiện ra.
Thật ra Hồ Cửu giao cho anh ta an bài việc của dì Thẩm.
Ban đầu, chính Hữu Thủ nghi ngờ dì Thẩm chính là kẻ hai mang, lại cho rằng vì bà mà mọi thứ xáo trộn.
Khi nhận ra sự thật, Hữu Thủ lại thấy Tiểu Hạ thì vô cùng áy náy, anh ta tự làm chủ giành những đãi ngộ tốt nhất cho dì Thẩm.
Nếu Hồ Cửu không trả thì anh trả đi, dù sao chút tiền đó anh ta cũng không thiếu.
“Dì Thẩm đừng ngại, dù sao Hữu Thủ nói cũng đúng.
Làm tốt công việc là được.”
Hồ Cửu từ phòng đi ra, cũng nghe hết những gì Hữu Thủ sắp xếp, trong lòng cười thầm.
Ánh mắt thì nhìn Hữu Thủ hơi hơi gật đầu.
“Dì sắp xếp chỗ cho Tiểu Hạ một chút, sau đó cứ làm việc bình thường.”
Sau đó Hồ Cửu nói thêm.
“Hữu Thủ theo tôi vào phòng.”
Anh ta chỉ biết cúi đầu đi theo.
Mà phía dưới bếp, Bạch Thố thấy thái độ kia của Hữu Thủ, cũng thấy được dáng Hồ Cửu ở trên.
Tay cô ta vô thức bóp chặt ly làm vỡ vụn, ánh mắt hiện lên tia không cam tâm..