Thần Long Ở Rể

Chương 159: Chiến Thần Lộ Diện






Hồ Cửu nhiều ngày không đi ra ngoài, bởi vì anh biết trong chốc lát người kia cũng sẽ không vào phòng anh để lục lọi gì đó.
Thật ra thâm tâm anh thừa biết bọn họ muốn tìm thứ gì, chẳng qua là bọn họ không ngờ tới quân nhân như anh đều sẽ không cắt những thứ đó ở trong phòng
“Dì Thẩm à cháu trai của dì thế nào rồi? Đón về được rồi chứ?”
Bà thấy chủ nhân lại quan tâm tình hình của mình, thì vô cùng vui vẻ, cảm giác như đã tìm đúng người.
“Đều tốt cả.

Thằng bé còn đếm ngày ra viện, nói gặp cậu cảm ơn.

Thật sự tôi rất biết ơn cậu, nếu không có cậu…”
Nói đến đây dì Thẩm rưng rưng nước mắt, cũng không biết nói sao để bày tỏ hết lòng biết ơn của mình.
“Dì Thẩm đừng như vậy, đó xem như phúc lợi của tôi đi.

Dù sao dì cũng là người có tâm với việc, làm tốt việc của mình là được.”
“Vâng, vâng, chỉ cần là những gì cậu chủ cần tôi sẽ làm tốt.”

Dì Thẩm gật gật đầu, ánh mắt kiên quyết, sau này phải cố gắng làm tốt việc của mình.
“Sau này… khi chúng tôi họp, dì cùng những người khác không cần tới gần phòng của tôi.”
Hồ Cửu nhấp một ngụm nước rồi dặn dò.
“Chuyện này tôi biết, là hôm trước tôi không biết là cậu họp cùng mọi người… tôi xin lỗi…”
Dì Thẩm sợ rằng hôm đó đã gây chuyện gì đó, nên vô cùng áy náy.
Thật sự bà cũng biết trong các gia đình như thế này, chuyện họp hay nghị sự tại phòng thì người làm sẽ không được lên.
Điều này để tranh người làm là kẻ hai mang bán thông tin cho người khác, cũng là nhà ai cũng có bí mật khó nói.
Mà dì Thẩm làm lâu năm như thế, sao lại không biết điều này được chứ?
“Lúc trước ở Hồ gia, ông chủ đều không cho phép lại gần các phòng riêng khi có khách, trừ khi được gọi.

Nên tôi hiểu quy tắc này… sau này sẽ chú ý hơn.”
Hồ Cửu nghe dì Thẩm nói vậy, trong đầu xẹt qua một luồng suy nghĩ.
“Hôm đó dì về, còn có ai sao?”
“Có cô Bạch, cô ấy tất bật chuẩn bị nấu ăn nên cũng quên báo tôi các cậu đang họp.”
Nghe dì Thẩm nói, Hồ Cửu cũng tinh ý nhận ra vấn đề.
Chỉ là bản thân anh cũng như Hữu Thủ cùng Túc Trì, đôi khi lý trí hiểu rõ, nhưng vẫn là muốn chính mắt thấy tai nghe, tự mình nhận định mới được xem là đúng.
“Gần đây tôi mệt mỏi, sẽ ở nhà lâu một chút để nghỉ ngơi.

Dì cứ đưa cháu của dì về đây đi, cũng tiện chăm sóc, mà Bạch Thố cũng có người nói chuyện.”
Hồ Cửu nói xong thì lại quay về phòng.
Mà lúc này, Bạch Thố cũng vừa hay đi xuống phòng.
“Anh Hồ Cửu, anh không khỏe chỗ nào sao?”
Bạch Thố quan tâm hỏi, ánh mắt to tròn long lanh của cô vô cùng lo lắng cho anh.
“Cũng không hẳn, nhưng có lẽ nhiều việc, hơi mệt một chút.”
Vẻ mặt Hồ Cửu vô cùng mệt mỏi, lại có chút tái nhợt.
“Tôi đi nghỉ một chút, có việc hãy gọi tôi.”
Hồ Cửu nói xong thì đi về phòng nghỉ ngơi, bộ dạng suy yếu một chút làm cho Bạch Thố trong lòng có chút đau xót.
“Dì Thẩm, có vẻ anh Hồ Cửu bị ốm rồi, nên nấu gì tẩm bổ cho anh ấy một chút đây?’
Thật tâm Bạch Thố vẫn rất lo cho Hồ Cửu.

Trong Hồ Cửu còn bày ra một màn đau ốm nằm ở nhà tận hưởng giây phút thư thái trước bão, thì ở biệt thự ngoại ô Thẩm gia, hai nữ hai nam ngày đêm hoan lạc.
Tài xế Chu có thể nói là có bất mãn mà không nói thành lời.
“Thẩm tiểu thư, cô xem nhiều ngày qua đã nắm bắt trọng điểm rồi chứ?”
Tiểu Diêu lả lướt cười nhìn Mộc Thúy Lan.
Bởi vì đây là biệt thự Thẩm gia, mà Mộc Thúy Lan cũng không muốn bại lộ mình là ai, cho nên đành lấy danh là Thẩm tiểu thư.
Mọi người đều gọi cô ta là Thẩm tiểu thư.
“Cũng xem như đã nắm bắt.

Chỉ là có một số ‘tuyệt kỹ’ vẫn là chưa luyện được.”
Vẻ mặt Mộc Thúy Lan vô cùng tiếc nuối.

Cứ như bỏ lỡ gì đó quý giá.
“Thẩm tiểu thư phải hiểu rõ, có những kỹ năng phải luyện theo năm tháng, còn hiện tại chỉ có thể dùng những chiêu thức có thể gây đê mê mà thôi.”
Huy Phát vừa mặc lại quần, vừa chậc lưỡi nói.
Mà Trình Vũ trải qua nhiều lần bị hành hạ, được Mộc Thúy Lan đưa về đây xem như thoát khỏi địa ngục.
Hắn ta khi biết được thân phận người cứu mình là Thẩm tiểu thư thì trong lòng dâng lên một tia tính toán.
“Số tiền kia đã đưa hết cho Thẩm tiểu thư, cô xem… tôi…”
Trình Vũ bày ra bộ dạng đáng thương.
Để được ở lại Thẩm gia, hắn đã uống bảy tấc lưỡi, bịa ra một câu chuyện vô cùng bi thảm.
Cả Tiểu Diêu cùng Huy Phát lăn lộn trong chốn bụi trần, vậy mà vẫn tin vào lời nói của Trình Vũ.
Hắn vẽ ra một câu chuyện vô cùng cảm động, nào lại gia đình hắn là một gia đình khá giả ở thành phố Gia.
Vì bị chèn ép kinh doanh mà phải bôn bạ, lại bị người hại rơi vào chỗ kia, may là hắn bị đánh đập cũng không khuất phục, sau đó trốn được thì gặp Mộc Thúy Lan tốt bụng giúp đỡ.
Mà Mộc Thúy Lan vì thấy hắn cùng cảnh ngộ với mình, cho nên cũng để hắn ở lại.
“Số tiền kia, tôi sẽ chỉ lấy một nửa, còn lại anh giữ mà tìm đường làm ăn.”
Nói xong Mộc Thúy Lan trả lại thẻ kia cho hắn.
Nhìn thẻ đen này, Mộc Thúy Lan càng tin Trình Vũ nói thật, vì chỉ ai có thân phận cao quý mới có thể giữ được chiếc thẻ này.
Có lẽ số tiền này là số tiền còn lại của Trình Vũ, cho nên cô cũng chỉ lấy đi một nữa.
Mà điều quan trọng là qua mấy ngày tiếp xúc, Mộc Thúy Lan vậy mà có cảm tình với Trình Vũ.

Phải nói Trình Vũ này quả thật có khả năng lừa đảo phụ nữ quá tốt rồi.
“Anh ta có thể giữ mình ở Thiên Đường xem như có bản lĩnh.

Thẩm tiểu thư không biết đâu, cực hình ở đó chưa ai vượt qua.”
Tiểu Diêu nhìn Trình Vũ toàn thân là vết thương thì vô cùng bội phục.

Mà Huy Phát thì không nghĩ vậy.
Đều là đàn ông, chiêu thức kia của Trình Vũ chỉ lừa được phụ nữ mà thôi, sao qua mắt được đàn ông chứ.
Huống hồ dấu vết kia… còn không phải là lăn lộn cùng đàn ông mà có sao?
Đàn ông với đàn ông lăn lộn sẽ rất khác với ái muội nam nữ.

Cho nên Tiểu Diêu cùng Mộc Thúy Lan không biết cũng là chuyện bình thường.
Mấy ngày qua, Mộc Thúy Lan coi như đã học được một thân bản lĩnh trên giường, mà để có được… thì bọn họ ngày ngày chính là trên giường mà luyện tập.
Không nói cũng biết, loạn như thế nào.
“Kỹ thuật của anh khá tốt.

Tôi sẽ thưởng thêm, dù sao mai tôi cũng phải để các người về lại Thiên Đường… tối này xem như… thoái mái nhé.”
Nói xong Mộc Thúy Lan nháy mắt nhìn Huy Phát.
- ----------------
update trước một chương,
4 chương còn lại khuya nay update nhé ^^
tầm sau 12h sẽ bắt đầu lên chương tiếp nha.
Cả nhà ủng hộ nha nha.