Thần Lộ

Chương 17: Sự thật




Hắc Dạ các, Hắc Dạ tháp

Lăng Dạ bước đến gần, nhẹ đẩy cửa. Lăng Sơn trong đai sảnh, đưa lưng về phía hắn

- Nghĩa phụ, vết thương của ngài sao rồi?

- Ta rất tốt, đã khỏe được bảy tám phần rồi.

Lăng Sơn quay người lại, nhìn thấy Lăng Dạ, khóe miệng khẽ dương lên. Có lẽ vì mặt nạ đã mất hoặc hắn đã không cần thiết phải đeo mặt nạ nữa. Trong mắt Lăng Dạ, nụ cười của Lăng Sơn là phụ mẫu từ ái nhìn đứa con trưởng thành. Lăng Dạ cũng cười nhẹ nhìn lấy Lăng Sơn

- Ta đã đột phá Hậu Thiên tầng 9, cũng đã 16 tuổi, ngài không phải là nên nói cho ta biết sự thật chứ?

- Trước khi nói ta có một nơi muốn con đi cùng ta. Con không ngại chứ?

Lăng Sơn nói.

Hắn cũng như Lăng Dạ, chờ ngày này quá lâu rồi.

- Được, ta đi cùng ngài.

Một lát sau, cả Hắc Dạ các lập tức vận chuyển, dẫn đầu là 7 độn quang. Trong độn quang lấy Lăng Sơn tiên phong, Lăng Dạ và 5 vị trưởng lão Tiên Thiên đi cùng. Tiếp theo là 1 nhóm sát thủ tinh anh của Hắc Dạ các. Đội hình xa hoa bắt đầu hướng phía tây tiến lên.
Hạo Nhật mơ màng tỉnh lại, cơn đau nhức ập đến khiến hắn suýt chút kêu thảm. Đâu đó mùi hương nhè nhẹ thoảng qua. Mùi hương mang theo hiệu quả an thần khiến cho nỗi đau của hắn giảm đi phần nào.

- Tỉnh rồi sao? Còn sống thì đừng có nằm đó giả chết.

- Hạo Nhật ngượng ngùng mở mắt.

Ngôi nhà gỗ trang trí khá gần thiên nhiên, các loài hoa và cây cỏ khắp nơi. Ví dụ như khu vườn ngay trước cửa, chủng loại đầy đủ, trồng rất ngay ngắn gọn gàng.

- Nghĩ cái gì thế hả thằng nhóc kia, kia cứu ngươi về mà chưa có 1 lời cảm ơn đấy.

Ngượng ngùng lần 2.

Cách giường hắn nằm không xa, 1 lão giả đang ngồi nhàn nhã thưởng trà, ánh mắt hướng sang hắn nhìn mang theo ý cười. Bộ áo bào của hắn rất chỉnh tề, đầu tóc cũng rất gọn gàng nhưng lại cho người ta cảm giác là hắn rất lôi thôi. Sự đối lập lại vô cùng hài hòa trên thân lão giả làm cho người khác cảm thấy vô cùng quái dị.

- Thật ngại quá, để lão gia gia chê cười.

- Tiểu tử ngươi số tốt đấy, gặp ta đi ngang qua. Con cái nhà ai, trưởng bối ngươi không nói Hắc Ám sâm lâm không thể tùy tiện xâm nhập sao.

- Nhà ư, ta đã không có nhà rồi.

Hạo Nhật suy sụp nói, nhà hắn bị người ta đồ sát, cả Bình Tây vương phủ chỉ còn mình hắn. Nếu không phải phụ thân cầu xin, thì hắn cũng chẳng còn mạng để đi đến Hắc Ám sâm lâm để con Hắc Quả Phụ đó bắt nạt.

- Oh, nói ta nghe chuyện của ngươi nào. Đã rất lâu rồi không có người kể chuyện cho ta.

Hạo Nhật im lặng, hắn không muốn nhắc đến cái kí ức ấy nữa. Hắn muốn giấu nó đi, chờ đợi cơ hội để bùng nổ. Nếu nói ra, hắn không biết mình có can đảm thực hiện việc báo thù tiếp không.

- Được rồi tiểu tử, chuyện quá khứ thì để nó qua đi, quan trọng là phải nhìn vào hiện tai mà sống cho người đã chết. Ta nói có đúng không?

Lão giả thấy Hạo Nhật im lặng liền đoán được phần nào, liền vỗ vai hắn an ủi.

- Lão gia gia nói phải, ta phải sống thay cha mẹ ta nữa, sống thay cả vương phủ. Ta còn phải giúp bọn hắn báo thù...

Hạo Nhật nắm chặt nắm đấm nói.

(khà khà trẻ con dễ dạy, ta chỉ dẫn đạo chút ít đã hiểu ra, ngộ tính không tệ)- Lão giả vuốt vuốt cằm, ánh mắt nhìn Hạo Nhật có ý tán thưởng.

- Suy nghĩ tốt sao, vậy thì đứng dậy giúp ta đi, ta cứu ngươi về cũng phải thu chút tiền công chứ.

- Ta cần phải làm gì để giúp ngài

Hạo Nhật lấy lại tinh thần, có chút rụt rè hỏi.

- Nhìn thấy không, bên kia là chút linh thảo ta chuẩn bị mang đi phơi, ngơi mang ra ngoài giúp ta. Còn nữa, đám hoa cỏ trong vườn từ giờ là do ngươi phụ trách. Có vấn đề gì không??

Vậy là công cuộc trở thành nông dân của tiểu vương gia bắt đầu.
Một khu vực đổ nát nào đó của Thiên Đấu

Một đám người từ trên phi kiếm hạ xuống, cẩn thận kiểm tra xung quanh. Lăng Dạ hiếu kì đánh giá nơi đây. Khu trang viên này có chút tĩnh mịch, những dấu vết chiến đấu có thể nhìn ra khá rõ ràng. Nhưng mảng tường loang lổ, những cây leo hình thù kì quái sẫm màu, làm người ta có chút liên tưởng đến những vết máu khi xưa. Cả trang viên chỉ còn lại chính điện là khá nguyên vẹn, tỏa ra khí tức tang thương. Nó như đang nức nở kể lại trận chiến khi xưa mà có lẽ nó chính là thứ duy nhất chứng kiến. Lăng Dạ cảm thấy ở đây có sự quen thuộc, đặc biệt quen thuộc. Sự quen thuộc này thật sự rất thật, với thực lực của hắn bây giờ không thể có việc nhầm lẫn như vậy. Chỉ có 1 khả năng, trong lòng Lăng Dạ đã có chút suy đoán.

- Nghĩa phụ, đây là đâu

Lăng Sơn ý vị thâm trường nhìn Lăng Dạ

- Là nơi con biết tất cả, đi theo ta thôi.

Lăng Dạ cúi đầu đi theo Lăng Sơn, trong lòng ngàn vạn suy nghĩ. Đám sát thủ còn lại canh giữ các nơi, ẩn ẩn có xu thế bao vây cả tòa trang viên lại.

Vượt qua cửa chính, tiến vào trong chính điện, không khí tràn ngập mùi ẩm mốc, cũ nát. Lăng Sơn phất tay, cơn gió xuất hiện cuốn đi hết bụi bặm để lộ ra nguyên hình đại sảnh. Khu vực này ít bị tàn phá nhất, hàng ghế và bàn trà tiếp khách vẫn còn, 4 cây cột gỗ to lớn nâng đỡ mái nhà. Các bức tượng điêu khắc các yêu thú hình thù kì quái cũng không hiếm gặp. Bốn góc nhà, bốn bức điêu khắc Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ sống động như thật. Chúng là thứ duy nhất không bị ảnh hưởng gì, trông vẫn như mới. Lăng Sơn đưa tay khẽ vuốt ve bức điêu khắc Thanh Long, nói

-Dạ nhi, ta đã chờ ngày này rất lâu rồi. Con có biết đây là đâu không? Chính là nhà cũ của con, là nơi ta cứu con ra, nơi chôn cất cha mẹ con và cũng là nơi cất giấu di vật của gia tộc.

Vừa nói, Lăng Sơn cũng đưa Tiên Thiên khí vào bức điêu khắc. Bức điêu khắc lập tức tỏa ra ánh sáng kim sắc, ba bức điêu khắc còn lại cũng nhận ảnh hưởng mà đồng thời tỏa sáng. Lăng Dạ đứng đó nhìn một màn này mà cảm xúc ngổn ngang. Trong từng ấy năm, Lăng Sơn giấu hắn, chưa từng một lần cho hắn biết nhà cũ ở đâu, cũng chưa từng nói kẻ nào, thế lực nào đã rat ay huyết tẩy gia tộc hắn. Hôm nay, đứng tại đây, cảm giác quen thuộc và lời mà Lăng Sơn nói khiến hắn có chút ngỡ ngàng không chân thực.

Bốn bức điêu khắc chấn động, mặt nền đại sảnh bị gạt đi, lộ ra một thông đạo thông hướng lòng đất. Bên dưới tối đen, cảm giác như cự thú mở miệng máu chờ người đi vào mà thôn phệ.

-Đi thôi, ngươi sắp được biết những gì mà ngươi muốn biết bấy lâu nay.

Lăng Sơn vừa bước xuống thông đạo vừa nói. Đưa lung về Lăng Dạ, khóe miệng hắn giương lên, nở một nụ cười lạnh. Lăng Sơn khuất bóng trong thông đạo, Lăng Dạ mới lấy lại tinh thần mà nhanh chóng đuổi theo.