Thần Linh Không Cho Tôi Yêu Đương

Chương 92: Phiên Ngoại 2 Mộng Thấy Khởi Nguyên






"Có người mới sắp đến thần điện."
Mèo nghe hai tên người hầu của thần linh bàn tán xôn xao như vậy ở ngoài cửa.

Nó hơi ngước mắt lên, hai lỗ tai cũng dựng thẳng.

Đã rất lâu rồi thần điện chưa tuyển người hầu mới, bởi vì thần linh bắt đầu cảm thấy phiền phức và chán ghét nhân loại.

Ngài không nghe loài người cầu nguyện, cũng không hạ xuống miếu thờ dưới nhân gian để ban phúc nữa.

Vào một buổi chiều bình thường như bao ngày khác, thần linh nhìn xuống nhân gian hối hả, nhộn nhịp và phồn hoa trong vũng nước rồi lạnh lùng nói:
"Tại sao loài người có nhiều dục vọng cần được thỏa mãn đến vậy?"
"Tại sao loài người vừa tín ngưỡng ta, vừa tự coi mình là người thống trị mọi thứ?"
"Tại sao bọn họ khát vọng được ta che chở mọi nơi mọi lúc, nhưng cũng lại mơ mộng rằng ta sẽ không phát hiện tội ác của họ?"
Ngài vừa nói vừa nhíu mày, trong mắt tràn ngập vẻ mất kiên nhẫn và giễu cợt, sắc mặt không có chút từ bi nào.

Ngài vốn dĩ cũng không phải vị thần từ bi.

Ngài sáng tạo ra con người - loài có đặc điểm vô cùng giống thần linh, cùng lắm chỉ là bởi một thoáng tịch mịch mà thôi.

"Người này, hắn muốn thống trị thế giới." - Thần linh nhìn một người đàn ông đang quỳ xuống cầu nguyện trong đầm nước, thờ ơ cất tiếng - "Hắn muốn phát động chiến tranh, muốn trở thành bậc đế vương để vơ vét tất cả tài nguyên.

Hắn cầu nguyện rằng mình sẽ trở thành người chiến thắng, giẫm đạp người khác dưới chân."
Ở một bên khác, ngoài đầu đường đối diện với miếu thờ, có một đám người trẻ tuổi mặc quần áo rách rưới đang bái lạy và làm lễ cầu nguyện.
"Còn bọn họ muốn trở nên giàu có, nhưng lại không muốn cố gắng.

Bọn họ than thở số phận bất công, trách móc ta coi thường đói khổ của thường dân." - Thần linh bật cười.

Mèo nghe thấy vậy thì ngước mắt lên, muốn nhìn cẩn thận một lần.

Thế nhưng hình ảnh trong vũng nước đã thay đổi.

Lần này, nó thấy hình ảnh của một cặp vợ chồng trung niên đang cầu nguyện trong nhà.

"Hai tín đồ "thành kính" này, một người muốn lên thiên đường cùng chồng, một người thì muốn được hầu hạ bởi hàng ngàn trinh nữ, hàng ngàn cô gái xinh đẹp, thuần khiết, dịu dàng và khờ dại."
Vẻ mặt của thần linh ngày càng trở nên u ám.

Giọng nói của ngài rất bình tĩnh, nhưng ngón tay của ngài lại đang gõ từng nhịp từng nhịp lên bậc đá bên cạnh.

Đây là dấu hiệu của việc thần linh đang nổi giận.

Mèo ý thức được điều này, cho nên lặng lẽ nhắm mắt lại và giả vờ ngủ.

Nhưng thần linh đột nhiên đứng lên.

Ngài không nhìn vũng nước trước mặt nữa mà chậm rãi mở miệng: "Loài người thật sự quá tham lam và phiền phức, ngươi thấy thế nào?"
Câu hỏi đó là dành cho Mèo, vì ở đây ngoại trừ thần linh thì chỉ còn có nó.

"......" - Mèo vội vàng mở mắt, ngập ngừng sắp xếp lại ngôn từ.

Đại khái chỉ qua một giây, nó còn chưa kịp mở miệng thì thần linh đã phá tan vũng nước.

Vô số giọt nước bắn tung tóe ra khắp nơi.


Sau khi những giọt nước ấy bắn ra, chúng không chỉ không giữ được trạng thái trong suốt như ban đầu, mà còn dần dần biến thành những giọt bùn đen dính nhớp.

Mèo co rúm cả người, chỉnh tư thế sao cho cơ thể của mình cuộn tròn lại trong một góc, nhỏ giọng đáp:
"Meo meo..."
.......
"Meo meo..."
Khi Mèo không biết phải nói cái gì, nó sẽ giả vờ như mình không biết nói tiếng người.

"Ngài Mèo."
Hai người hầu trước cửa lập tức cúi đầu thi lễ.

Các cô cảm thấy rất ngạc nhiên, bởi vì Mèo khá lười biếng, rất ít hôm nó chủ động đi ra khỏi thần điện.

Mèo gật đầu rồi đi qua đi lại ở cửa thần điện.

Nó còn muốn nghe lỏm thêm, thế nhưng người hầu không nói chuyện phiếm với nhau nữa.

Các cô giữ ý tứ hơn rất nhiều, chỉ yên lặng đi làm nhiệm vụ tưới nước và chăm sóc cây hoa của mình.

"Meo meo...!Có người mới tới thần điện à?" - Nó làm ra vẻ vô tình nhắc tới chuyện này.

Hai cô người hầu nhìn nhau rồi trả lời: "Thưa ngài, vâng ạ."
Mèo vẫn không nhận được câu trả lời mà mình muốn nghe.

Nó ho nhẹ vài tiếng, sau đó nói: "Các cô có thể nói thêm một chút."
"Chúng tôi cũng không biết nhiều lắm..." - Một người trong đó hơi đắn đo rồi mở miệng - "Chỉ nghe nói đó là một chàng trai được thần linh đích thân tuyển chọn sau gần một trăm năm.

Có lẽ ngài sẽ gặp cậu ta sớm thôi, bởi vì cậu ta được bố trí đến thần điện để chăm sóc ngài."
Mèo nghe xong thì kinh ngạc đến dựng cả đuôi.

Từ khi nó có nhận thức cho đến nay, chưa có người hầu nào được sắp xếp đến thần điện để "chăm sóc" cho nó.

Thứ nhất, nó không giống mèo dưới nhân gian, không cần người khác đút cơm và dọn phân hộ.

Thứ hai, trong thần điện không chỉ có mình nó, mà thần linh cũng thường xuyên nghỉ ngơi ở nơi này.

Nhất là khi thần linh muốn trào phúng loài người và cần nó ngồi bên cạnh để tiếp lời, ngài sẽ ở đây cả ngày.

Điều đó có nghĩa rằng tên người hầu may mắn ấy sẽ là người được ở gần thần linh nhất.

Chẳng lẽ thần linh đã chủ động sắp xếp như vậy?
"...!Kia là cậu ta đúng không?" - Người hầu đang cắt tỉa hoa bỗng giương mắt nhìn về đằng xa.

Cô say sưa ngắm nhìn người kia, bất cẩn cầm kéo cắt luôn vào tay mình.

Những giọt máu rỉ ra từ vết cắt, cô đau đớn bưng tay mình lên.

Người kia vừa mới mặc xong trang phục dành cho người hầu.

Cậu có gương mặt thanh tú, làn da trắng ngần và đôi mắt trong veo ánh nước.

Mặc dù những ngón tay vừa thon vừa trắng, nhưng người ta cũng có thể nhận ra đây là một chàng trai đã quen làm việc nặng.

Dưới con mắt tò mò của người hầu và Mèo, cậu đứng yên một chỗ, vành tai dần đỏ lên vì thấy mất tự nhiên.

"Chào mọi người..." - Giọng nói trẻ trung, trong trẻo và có chút khàn khàn nhỏ xíu vang lên.

"Tôi, tôi tên là Morren."
......
"Tôi, tôi tên là Morren."
Morren che đôi mắt của mình lại và trả lời theo bản năng.
"Morren?"
Người kia lặp lại tên của cậu bằng một chất giọng trầm ấm.

Chẳng biết vì sao mà khi ngài cất tiếng, hai âm tiết vô cùng bình thường lại giống một câu thần chú đến vậy.

Lời của thần linh rót vào tai Morren, cậu cảm thấy như người mình đang mềm nhũn cả ra.

Cậu mím môi, miễng cưỡng giữ nguyên tư thế.

"Vâng." Cậu nuốt nước miếng.

Ánh dương hôm nay rực rỡ bất thường, cậu có thể cảm nhận được da mặt của mình đang bỏng rát vì bị tia nắng rọi lên.

Hình như trán cậu đang đổ mồ hôi, không biết là do quá nóng hay là bởi vô cùng căng thẳng.

Chức năng suy nghĩ trong đầu cậu đã ngừng vận hành rồi, Morren không ngờ rằng mình sẽ có một ngày gặp phải chuyện này...
Cậu đang cầu nguyện trên một thảo nguyên không người, thần linh đúng lúc hạ xuống nơi đây.

Đây chính là thần linh đó.

Là thần linh cao quý, thánh khiết, thống trị vạn vật, chân lý của thế gian!
Cậu có thể tận mặt nhìn thấy thần linh hạ xuống nơi "bị vứt bỏ" này, bởi lẽ đã hơn trăm năm rồi ngài chưa từng xuống ban phúc cho nhân gian.

Tuy nhiên cậu thậm chí không thể nhìn thấy thần linh được một lần, bởi cậu sẽ lập tức bị những tia sáng vô hình đâm thẳng vào mắt.

Cậu vốn nên kích động, kể cả ngay lập tức ngất xỉu cũng hợp lý.

Thế nhưng không biết vì lí do gì, cậu lại cảm thấy bình tĩnh đến bất ngờ.

Khoảnh khắc Morren ngẩng đầu lên, thần linh vẫn đang bình thản nhìn cậu.
Morren càng ngày càng lo lắng.

Cậu thả lỏng nắm đấm đang siết chặt, buông thõng hai tay xuống để nắm lấy vạt áo của mình rồi không ngừng vò nó trong lòng bàn tay.

Bẵng đi một lúc, thần linh đột nhiên cười khẽ: "Ta thấy lời cầu nguyện của cậu khác biệt với người khác.

Cậu muốn biết tên của ta."
"......"
"Vậy tại sao không mở mắt nhìn ta?"
"Con người không thể nhìn thấy thần linh..." - Morren ngập ngừng.

Đối với thần linh mà nói, loài người nhìn vào ngài là sự khinh nhờn.

Trong văn cổ đã từng viết, lúc thần linh hạ xuống miếu thờ, ai ai cũng phải cuốn vải đen lên mắt, nếu không bọn họ sẽ mất luôn khả năng nhìn thấy thế giới.

Huống hồ, cậu đã lỡ phạm phải điều "cấm" đó rồi, đôi mắt của cậu đến giờ vẫn thấy đau nhức.


"Không, bây giờ cậu có thể nhìn."
Morren ngơ ngác thả lỏng hai tay, chần chừ mở mắt ra, sau đó...
Cậu lập tức ngừng thở.

Thần linh vô cùng chói mắt, vượt qua hẳn sự "anh tuấn" trong tưởng tượng của cậu.

Cậu chưa từng hiểu được câu nói "Khác nhau một trời một vực" một cách sâu sắc như bây giờ.

Bộ dạng đần độn của cậu lúc này hẳn là rất buồn cười, ngay cả thần linh cũng nâng khóe môi.

"Nội tâm của cậu rất tĩnh lặng, có ham muốn vừa nhỏ bé lại vừa trong sáng." - Thần linh ung dung nói - "Cậu là một người đặc biệt."
......
"...!Cậu là một người đặc biệt."
Mèo leo lên một chỗ cao hơn, cúi đầu xuống nhìn chàng trai loài người bên dưới.

Morren ngẩng đầu lên, lòng đầy ngổn ngang nhìn sang.

"Cho nên, vì sao cậu lại thấy bất an?" - Mèo nghiêng đầu - "Thần linh giáng thế một lần nữa, chỉ vì tuyển chọn một người như cậu.

Những người hầu khác đều đến từ một thời đại không giống cậu, thần linh lo lắng cậu sẽ cảm thấy cô đơn."
"...!Mèo, tôi không biết.

Tôi cảm thấy khổ tâm, nhưng tôi chẳng hiểu vì sao tôi lại như thế." - Morren ngạc nhiên nhìn nó.

"Tôi đoán, cậu muốn độc chiếm thần linh." - Mèo đột nhiên nói càn.

Morren co tay lại.

Cậu há miệng, nhưng không thể phản bác được bất kỳ chữ nào.

Cậu không dám nhìn vào đôi mắt đã tường minh tất cả của Mèo, mà chỉ có thể khó khăn cúi đầu, nhanh chân bước tới cửa thần điện.

Thật ra cậu biết, cậu đem lòng yêu thần linh, và đó là một tội ác.

Còn thần linh cùng lắm chỉ thấy cậu là một trò chơi mới lạ mà thôi.

Bởi vì cậu khác biệt với mọi người, thần linh tìm được phần "đặc biệt" ấy trong cậu, nên mới cố tình sắp xếp cậu ở gần để thường xuyên quan sát.

Sau đó thần linh sẽ quyết định tuyển chọn thêm càng nhiều người hơn nữa, càng có người còn đặc biệt hơn cậu.

Thậm chí, cậu có thể đã không còn đặc biệt nữa rồi.

Bởi vì cậu thích thần linh.

Cậu biến thành một người trần tục bị tình yêu khống chế.

Mèo nhìn bóng lưng của cậu, bỗng nhiên trầm giọng nói: "Morren, cậu được thiên vị."
......
"Morren, cậu được thiên vị."
Những người hầu ngoài cửa có một vẻ mặt rất phức tạp.

Bọn họ ngăn Morren lại, mở lời bằng một câu không đầu không đuôi.

Morren biết bọn họ.

Đó đều là những người hầu được tuyển chọn sau cậu.

Bởi vì nhiệm vụ không giống nhau, bọn cậu cũng chẳng giao tiếp gì mấy.

Dường như thần linh muốn cậu kết bạn với họ, cho nên ngài thường xuyên hỏi cậu với bọn họ có hòa hợp hay không.

"Tại sao chứ, cậu có thể học thuộc lòng được toàn bộ ngôn ngữ cổ của thần à?" - Một người trong đó tra hỏi cậu.

Một người khác lại lập tức nói tiếp: "Hoặc là nói, cậu nắm giữ nguyện vọng thiêng liêng của thần linh phải không?"
Bọn họ nói rõ ràng mạch lạc, nhưng Morren càng ngày càng không nghe rõ.

Cậu đột nhiên thấy choáng váng, mọi thứ xung quanh đều mờ đi.

Cậu như đang lơ lửng trên không trung, mọi điều khác đều biến thành hư không.

......
"Morren, sao cậu không nói gì?" - Người kia cau mày nhìn cậu - "Chúng ta đều là loài người, nếu như cậu nắm giữ chìa khóa mở ra trí khôn của loài người, điều cậu nên làm đó là chia sẻ, chứ không phải độc chiếm."
Phương Việt sửng sốt, mặt đầy mờ mịt nhìn người xa lạ trước mặt rồi lại cúi đầu nhìn quần áo trên người mình.

"Cậu đang nhìn cái gì?"
Phương Việt trầm ngâm đảo mắt nhìn cảnh tượng xung quanh.

Cậu hơi không hiểu, đây là mơ phải không?
Cậu đơn giản nằm mơ, hay là do Mèo hoặc thần giấc mơ chỉ dẫn?
Rõ ràng mới một giây trước, cậu còn đang nằm ngủ với Mạnh Duy Nhất.

Hai người nằm trên giường, Mạnh Duy Nhất dịu dàng ôm cậu, vỗ lưng cậu như đang dỗ dành một đứa trẻ.

Một lúc sau cậu đã ngủ thiếp đi.

Lần tiếp theo mở mắt ra, cậu đã đối mặt với những lời "chất vấn" của đám người kỳ quái này.

Bọn họ gọi cậu là "Morren".
Đây là kiếp sống mà cậu chưa nhớ ra, hay là...!"Khởi nguyên" trong truyền thuyết?
"Morren, cậu...!sao đó?"
"Các cậu có thắc mắc gì à?" - Cậu xốc lại tinh thần, hỏi ngược lại đám người này.

"Cậu được thần linh thiên vị, chúng tôi chỉ muốn biết lí do." - Một người mở miệng - "Chúng tôi không có ý xấu gì hết, cậu cũng không cần nói chuyện này với thần linh."
"Tôi không nói, thì thần linh sẽ không biết à?"
"......"
"Tôi mệt lắm, hôm khác nói sau nhé." - Phương Việt nói xong, không đợi đám người kia phản ứng lại mà tự nhiên bước đi.

Cậu biết mình muốn làm gì.

Đám người kia không có tên họ, cùng lắm chỉ là những người qua đường trong cuộc đời cậu mà thôi.

Tại nơi đây, cậu phải tìm được Vernes - vị thần linh mà cậu đã từng vội vã nhìn lướt qua trong giấc mộng và trong khoảnh khắc nền văn minh nhân loại thứ nhất kết thúc.

Đó là một "Khởi nguyên" vừa không thiêng liêng thánh khiết, vừa không u ám điên cuồng.


Đó không phải vị thần Sáng Thế chưa từng tách biệt với vực sâu, cũng chưa từng dung hợp với vực sâu một lần nữa.

...!Những điều này đều là suy đoán của cậu.

Mà bây giờ, cậu muốn đi tìm câu trả lời.
"Vernes..." - Cậu hô lên.
Thần linh không xuất hiện, mà chỉ có một con mèo với bộ lông trắng ngà đang bước ra.

Khó có thể tưởng tượng được, một con mèo lại có thể có một vẻ mặt ngạc nhiên đến thế.

"Morren, cậu thay đổi kinh khủng quá." - Mèo bình tĩnh nhìn cậu mấy lần, sau đó chậm rãi cảm thán.

Gặp được một nhân vật quen thuộc, Phương Việt vô cùng mừng rỡ.

Đồng thời, cậu cũng khẳng định đây chính là "Khởi nguyên".
Cậu sải bước tiến lên, ngồi xổm xuống và giơ tay xoa xoa sống lưng của Mèo, mở miệng nói: "Mèo, tôi rất nhớ cậu! Không ngờ cách nói chuyện của cậu vẫn cứ già dặn như trước."
Hình như Mèo không có thói quen đụng chạm với người khác.

Nó hạ thấp người mình xuống hết cỡ để cách xa bàn tay của loài người.

Nó vừa nhảy ra xa, vừa lẩm bẩm: "Lạ lùng..."
......
"Lạ lùng..." - Thần linh thấp giọng nói.

Mặc dù đang tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng giọng nói của ngài vẫn bình thản.

Phương Việt biết đó là những lời thật lòng của thần linh.

Bởi vì sau khi ôm lấy eo ngài từ đằng sau, cậu có thể cảm nhận được cơ thể của ngài lập tức cứng ngắc.

Đó là một động tác to gan, nhưng dù gì đây cũng là giấc mơ, to gan một chút thì có sao đâu cơ chứ?
Cậu còn có thể làm chuyện to gan hơn nữa kìa.

Ví dụ như, khi thần linh xoay người nhìn cậu, cậu sẽ nhào lên bằng một cách không thành kính tí nào hết, sau đó ghen tị và mạo phạm mà hôn ngài...
Vernes cũng mở to đôi mắt xinh đẹp của mình, nhưng ngài không hề né tránh hay cự tuyệt.

Hành động "tập kích" nhỏ bé và yếu ớt này của loài người không thể nào làm khó được thần linh, trừ phi thần linh không muốn gây khó dễ mà thôi.

Sau khi đã làm thử mấy lần, Phương Việt vô cùng chắc chắn.

Cậu lùi về sau một bước, đôi môi vẫn còn chút bóng loáng không tự nhiên, vẻ mặt cũng không nghiêm túc: "Vernes..."
Cậu không ngừng gọi tên thần linh.

Cậu biết, mình dường như đã đi tới ngã ba kia.

Phương Việt vẫn nhớ y nguyên những lời trải bài của Hàn Anh Lô.

Những thứ như là "thiên sứ" ghen tị, "được thiên vị" hình như đang xảy ra ngay trước mắt cậu.

"Em vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng em sẽ không lặp lại bi kịch nữa." Cậu nói mà không cần nghĩ ngợi gì cả.

Cậu ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn đối phương chăm chú.

Cậu còn phải tiếp tục lên tiếng, cậu muốn cho thần linh hiểu tình yêu và ham muốn của mình, muốn làm một người ích kỷ mách chuyện với thần linh, để ngài đuổi hết những người hầu kia về lại nhân gian, muốn tìm cách trốn tránh tai nạn không lường trước được trong tương lai.

Vernes dùng ánh mắt dịu dàng để tập trung nhìn cậu, yên tĩnh chờ đợi tiếng lòng được thổ lộ.

"Em..."
Thế nhưng khi Phương Việt chưa kịp mở miệng, thế giới đã vỡ tan thành những mảnh nhỏ, cuối cùng hóa thành một tia sáng trắng.

......
Khi cậu thức dậy, màn đêm vẫn ngự trị bên ngoài cửa sổ.

Dường như tất cả chỉ là một giấc mơ ngắn ngủi mà thôi.

Phương Việt nhìn trần nhà không chớp mắt, lặng lẽ thở một hơi dài.

Xem ra không thể thay đổi quá khứ, con người dù sao cũng không thể tránh khỏi dòng chảy đã được định sẵn.

Nếu không thì loài người đã chẳng có được ngày hôm nay.

Cậu không kìm được mà rúc vào trong lòng của Mạnh Duy Nhất.

Mạnh Duy Nhất dường như đã thức dậy, hoặc cũng có thể là hắn chẳng ngủ chút nào.

Hắn ôm Phương Việt chặt hơn, dùng một tay xoa nhẹ mái tóc của cậu.

Phương Việt muốn thốt lên vô vàn lời yêu.

Thế nhưng thời khắc đêm khuya này quá tĩnh lặng, cậu bèn lựa chọn ngẩng đầu, thơm lên đôi môi của người yêu.

Cậu không thể tiếp tục làm chuyện đó trong mơ, vậy thì đành bù đắp cho chính mình ở thực tại.

Biến tình yêu thành những chiếc ôm, chiếc hôn, và những lần chạm nhau thân mật nhất.

Sau đó, cùng nhau hưởng thụ đêm dài miên man.

(Toàn văn hoàn).