Thần Linh Không Cho Tôi Yêu Đương

Chương 72: Tràn Ngập Hiểm Độc 5






Morren men theo đồng cỏ để đi thẳng xuống một thị trấn nhỏ bên dưới thảo nguyên.
Trước lối vào trấn có một giàn hỏa thiêu, trên cây gỗ thẳng đứng có một người đàn ông trung niên đang bị trói.
Xem chừng giàn hỏa này chưa được nhóm lửa, xung quanh cũng không có ai.

Người kia hờ hững nhìn Morren, trên gương mặt có một vẻ tĩnh lặng và coi thường cái chết.
Cho đến khi Morren bước đến gần đống củi, ông ta đột nhiên mở miệng, bình thản kể chuyện:
"Thần linh cảm thấy cô quạnh, cho nên sáng tạo ra một loài có vẻ ngoài và tâm trí giống như ngài.

Đó là loài người."
...!Là vậy à?
"Loài người ngu dại, vô tri, ngạo mạn, hết lần này tới lần khác đều có lòng tham không đáy.

Thần linh rất thất vọng với điều đó."
Morren dừng chân, ngước nhìn người đàn ông đang nói chuyện.
"Vì vậy, thần linh tạo ra nhiều tầng thử thách.

Ngài gieo rắc hạt giống tội ác xuống nhân gian, chỉ những người có lòng dạ lương thiện thuần túy mới không bị tha hóa.

Nhưng tất cả mọi người đều phóng thích tội ác của mình đến mức vô hạn, dưới sự khống chế của nó, họ đều bước lên con đường hủy hoại chính mình.

Thần linh cảm thấy bi thương vì màn kịch chém giết lẫn nhau ầm ĩ này."
Không, không phải như thế, hoàn toàn không phải...
Morren lắc đầu, che hai tai của mình rồi chạy đi xa hơn.
Một con hải mã bỗng từ trên trời rơi xuống ngay dưới chân Morren.

Cậu dừng lại một chút, nhưng rồi vẫn bước qua.
Giọng nói của người đàn ông kia vẫn còn đang vang lên tiếng có tiếng không ở sau lưng: "Đi đi, cậu không sai, cũng không thuộc về nơi này."

Morren không dám quay đầu, chạy thẳng một mạch và dừng lại trước một nhà thờ.
Sắc trời ngày càng mờ ảo, trên nền hồng mơ mộng ấy đã bắt đầu trộn lẫn vài điểm đen, điều này khiến cậu có hơi sốt ruột.
Cậu dựa lưng vào lan can bằng sắt bên ngoài nhà thờ, đang ôm ngực để ổn định lại hơi thở thì vạt áo lại bị ai đó kéo lấy.
Một giọng nói trẻ con mang theo vẻ ngạc nhiên và mừng rỡ vang lên: "Ngài Morren!"
"Mackin..."
Morren nghiêng đầu sang nhìn thì nhận ra thân phận của đứa bé kia.

Cậu theo bản năng sờ soạng túi của mình, nhưng bên trong không có viên kẹo mạch nha nào để có thể làm quà cho nó.
"Ngài Morren, ngài đã tra được chân tướng vì sao ông Griffin tử vong rồi hả? Chúng con chờ ngài rất lâu, nhưng giờ ngài đã về rồi." - Đứa bé trai nắm chặt lấy áo Morren qua lan can, vưa nói vừa nở một nụ cười rạng rỡ.
"Mackin, mấy ngày nay con có nghe lời các vị thần nữ không đấy?" - Morren ngây ngẩn một lúc, chẳng biết vì sao lại không trả lời cậu bé mà chỉ hỏi sang một chuyện khác.
Cậu hơi ngồi xổm xuống để đối diện với đôi mắt của Mackin, muốn đưa tay ra sờ lên cái đầu vàng óng ánh và mượt mà của nó, nhưng lại bị khe hở chật hẹp của lan can ngăn chặn.

Morren cau mày nói:
"Làm sao ta mới vào được?"
"Tại sao ngài lại bị ngăn ở bên ngoài?" - Vẻ mặt của Mackin cũng phiền muộn - "Hay là, ngài chờ một chút, cổng sẽ mở ngay thôi.

Con ở đây chơi với ngài, chúng ta cùng nhau chờ..."
"Không được ——"
Một cô gái có sắc mặt nghiêm túc bỗng dưng xuất hiện sau lưng Mackin.

Nàng ngồi xổm để gỡ từng ngón tay đang nắm chặt vạt áo Morren của cậu bé xuống: "Mackin, đừng cản trở cậu ta, con không hiểu chuyện này đâu."
"Thưa thần nữ..." - Mackin thấy hơi tủi thân, nhưng cậu bé vẫn nghe lời mà lùi về sau vài bước.
"Thần nữ Đại Tô, phiền cô mở cửa cho tôi." - Morren nhận thấy đối phương không muốn cho cậu đi vào, trong lòng càng trở nên nôn nóng.
Đại Tô bế Mackin lên, sau khi đã đứng vững thì cự tuyệt: "Không được, Morren.

Đây không phải nơi cậu có thể bước vào, cậu thuộc về tương lai."
Vừa nói chuyện, giữa ấn đường của nàng lại có vài vẻ lo âu và không đành lòng.

Đại Tô tiếp tục lên tiếng: "Có lẽ tôi không nên nói...!Cậu có năng lực cứu giúp thế giới mà chính cậu chưa từng phát hiện.

Hãy nhớ cậu là ai, cậu là vị thần tử lương thiện, dũng cảm, bền bỉ và được thần linh ban phúc.

Cho đến tận bây giờ, cậu cũng chưa từng biến mất, cũng càng không phải người có tội."
Trong hoảng hốt, Morren nhận thấy ánh mắt ôn hòa của Đại Tô ngày càng xa, Mackin bỗng nhiên gọi cậu thật to ở phương xa: "Ngài Morren, con sẽ nhớ ngài lắm! Mai này con có thể trở thành người tài giỏi như ngài được không?"
Morren nghe vậy, cố gắng dốc hết sức bình sinh để lớn tiếng đáp lại: "Mackin, con sẽ trở thành một người thực sự vĩ đại hơn ta.

Còn có cô, Đại Tô ——"
Cậu thật lòng hy vọng bọn họ có thể nghe thấy, nhưng cả hai người và nhà thờ đã cùng lúc biến mất không thấy đâu.
Cảm giác mệt mỏi dần dần tràn nghập khắp cơ thể Morren.

Cậu phát hiện dường như mình đã đi rất xa rồi, xa hơn rất nhiều so với bất kỳ một ai khác.
Đường đi ở nơi này dài vô kể, cậu ngã xuống không biết bao nhiêu lần, cả người đều bị thương sứt sẹo.
Bây giờ cậu không muốn đi nữa mà chỉ muốn dừng lại nghỉ ngơi một lúc, cho nên bèn nằm thẳng xuống dưới đất.
Xung quanh im ắng không một tiếng động, Morren nhắm mắt lại, chỉ nghe thấy được tiếng đập của trái tim.

Nhưng cậu còn chưa nghỉ ngơi được vài phút thì đã bị thứ gì đó vừa cứng như sắt, vừa lạnh như băng vỗ lên mặt.
Lực vỗ không mạnh lắm, thậm chí còn rất nhẹ nhàng, nhưng nó đã đủ để lay tỉnh Morren.
"Này này, có chuyện gì thế, không thể dừng lại đâu, mau chóng xốc lại tinh thần đi."
Đương lúc nói chuyện, người đó đã bắt đầu kéo Morren ngồi dậy một cách vô cùng thoải mái.

Một tay cậu ta cầm kiếm, một chân chống trên đất, mái tóc vô thức vểnh lên.

Sau khi người đó thấy Morren ngạc nhiên mở mắt ra thì cực kì tự nhiên mà đùa giỡn đập tay còn lại xuống vai cậu.
"Trông cậu kinh hãi thế, không nhận ra tôi luôn à?"
"Neil, sao cậu lại ở chỗ này?"
Morren trở mình, ngẩng đầu nhìn bầu trời.


Giờ phút này, màu trời càng ngả dần về đen hơn cả lúc cậu chưa chợp mắt, quả táo luôn lơ lửng trên kia cũng bị ăn mòn mạnh đến mức quắt queo lại.
"Tất nhiên là do nghe nói có người lạc đội, chằng phải chức trách của bọn mình chính là trợ giúp chiến hữu hay sao?" - Neil hơi nhíu mày, nhưng vẻ mặt cậu ta nhanh chóng trở nên nghiêm túc - "Đừng quên, chính cậu là người rút ra thanh kiếm chỉ dành cho chiến sĩ dũng cảm, cậu là dũng sĩ cứu giúp loài người, cửa ải khó đến đâu cũng không thể dễ dàng hạ gục cậu mới đúng chứ.

Bộ dạng nhụt chí của cậu bây giờ, tôi thấy vô cùng xa lạ!"
Morren ngẩn ngơ mất một lúc lâu mới chậm rãi nói: "Thật xin lỗi, Neil...!Tôi quá vô dụng."
"Nếu như tôi chưa từng nhìn thấy dáng vẻ tiêu sái khi chém giết Ma Nhân của cậu, nói không chừng tôi sẽ tin đấy.

Nhưng bây giờ, cậu đang nói chuyện hoang đường đó!" - Neil vừa nói vừa nghiêm khắc chỉnh đốn Morren, lắc đầu một cái rồi đứng dậy - "Không nên suy nghĩ mọi thứ theo chiều hướng tồi tệ như vậy, Morren.

Giống như lúc bọn mình biết Ma Nhân tiến hóa chẳng hạn, nhưng trên thực tế mà nói, Ma Nhân đã biến mất hoàn toàn rồi.

Sao cậu lại nghĩ đây là hủy diệt, mà không phải là bắt đầu?"
Neil chân thành nhìn Morren.

Cậu ta đột nhiên khống chế tay chân cứng ngắc của cậu, trợ giúp cậu xoay người lại, sau đó đứng ở phía sau dùng sức đẩy cậu tiến lên.
"Morren, đừng dừng bước, đừng lưu luyến bọn tôi, cũng đừng tự trách bản thân! Thật ra thì, cậu vẫn luôn bước về phía trước mà."
Morren hơi kinh ngạc quay đầu lại, thấy Neil đang nở nụ cười và vẫy tay với cậu.
Cậu còn muốn nói thêm, nhưng lại vô tình lảo đảo và ngã xuống biển sâu.
Vùng biển vô tận này xuất hiện đột ngột hệt như cách nhà thờ ban nãy hiện ra vậy.
Morren tưởng mình sẽ bị chìm xuống, mà cậu cũng đã chẳng xa lạ gì với cảm giác đó.

Thế nhưng có vô số chim chóc từ bốn phía bay tới, vỗ cánh quắp lấy và nâng cơ thể cậu lên.
Đàn chim di cư đã từng không muốn nâng đỡ cậu, nay lại cùng cậu bay lên để dẫn cậu tới nơi cuối cùng của đại dương.
Cậu chỉ cảm thấy tất cả những điều này rất huyền ảo, nhưng nhiệt độ của mưa đá táp lên làn da cậu lại chân thực như vậy.
Trời bắt đầu đổ mưa, mà mưa càng ngày càng ào ạt.
Morren giơ tay lau mặt, hơi nghiêng đầu.

Cậu nhìn thấy một con tàu lẻ loi trên mặt biển, nhưng nó đã sắp bị nước biển nhấn chìm đến nơi.

Trên tàu còn sót lại hai người có khuôn mặt quen thuộc vô cùng.
Một người trông có vẻ đã mất mạng, cơ thể thậm chí còn có chút thối rữa đang được một người khác ôm vào ngực.

Người còn lại kia đứng không nhúc nhích, giữ nguyên tư thế cúi đầu ôm ấp.

Có hàng ngàn vật chất màu đen tựa như những mũi tên xỏ xuyên qua thân thể của hắn, nước biển dâng lên mãnh liệt, cuồn cuộn từng đợt sóng lớn.
Morren còn muốn nhìn nữa, nhưng đàn chim đã đặt cậu lên một khoảng sân lạ lùng.

Một mảnh trời trắng xóa vây quanh tầm mắt của cậu.

Khắp nơi chỉ có một chấm xanh ngắt đằng trước, đó là một cái cây.
Một người đàn bà mỹ lệ và cao quý xuất hiện trước mặt Morren một cách bất ngờ y hệt như những người trước đó.
Nàng có một mái tóc đỏ rực như lửa, mặc lên chiếc áo choàng của thần linh, vẻ mặt muộn phiền và rầu rĩ.
"Morren, ta là thần giấc mơ Narovella.

Cảm ơn cậu đã bằng lòng tới gặp ta." - Nàng dứt khoát đi thẳng vào vấn đề - "Xin lỗi, lần này ta chỉ có thể dùng cách này để gặp cậu.

Sự xuất hiện của ta hơi đường đột, nhưng ta không thể không nhờ cậu trợ giúp."
Hai tay đang buông thõng của Morren đột nhiên căng chặt, cậu có một linh cảm khó nói nên lời, mà linh cảm đó lại liên quan tới điều mà thần giấc mơ sắp nói.
Narovella tập trung nói: "Ta nằm trong đống hoang tàn của Thiên Quốc, mơ thấy Khởi nguyên.

Có lẽ cậu cũng đã nhận ra, thế giới thật của cậu đã bị hủy diệt bởi một cơn đại hồng thủy, nhưng đây không có nghĩa là sự chấm dứt.

V...!Ý ta là vị thần linh rơi xuống vực sâu đã không khống chế được bản thân mà hợp thể cùng nó.


Khoảnh khắc thần Sáng Thế tự hủy kết thúc, thế giới sẽ không còn ý nghĩa, không còn tồn tại bất cứ thứ gì, tất cả đều hóa hư vô.

Mà chỉ cần cậu bằng lòng tỉnh lại, mọi thứ đều có cơ hội tái sinh."
"...!Ngài có ý gì?"
Ngữ điệu của Narovella chẳng vội vàng, nhưng nội dung lại quá ngắn gọn.

Dưới lời nói của nàng, trong lòng Morren càng thấy kinh ngạc, mặc dù cậu không hề tập trung cao độ để lắng nghe.
Narovella không đáp lại mà ngẩng đầu nhìn trời, trái táo kia chỉ còn lại một cái hột, lung lay như sắp rơi xuống.

Nàng thở phào nhẹ nhõm, dịu dàng hạ giọng: "Cậu bằng lòng tỉnh lại là tốt nhất rồi.

Khi đã tỉnh giấc, hãy đi hoàn thành sứ mệnh của cậu, vạn vật đều sẽ trợ giúp và chúc phúc cho cậu."
Sau đó nàng đưa tay ra, chạm nhẹ lên ấn đường của Morren.
Trong khoảnh khắc bầu trời vỡ tan như miếng thủy tinh nát vụn, những con hải mã nhao nhao nhảy xuống đại dương vô tận.
Morren đã từng nhìn thấy "cảnh đẹp" hoang đường mà mỹ lệ đó.

Việc này chứng tỏ giấc mơ sắp biến mất, cậu sẽ nhanh chóng tỉnh lại.
Nhưng điều mà cậu chưa từng thấy qua đó là, dưới gốc cây đại thụ ở đằng xa, có một "người" đang lẳng lặng nhìn cậu.
Thần giấc mơ biến mất, những cảnh vật huyền ảo vỡ vụn.

Nhưng giấc mộng này vẫn chậm chạp không kết thúc, như thể đang chờ đợi người đó xuất hiện.
Người kia có gương mặt giống như Vernes, thế nhưng lại có một mái tóc đen nhánh.

So với vị thần linh trong sáng thuần khiết mà cậu gặp gỡ lần đầu không lâu trước kia, bây giờ hắn dường như càng giống vị thần linh đã bị vực sâu ô nhiễm, tuy vậy mà vẫn thánh khiết hơn vài phần.
Hắn mặc chiếc áo choàng được thiết kế phức tạp và cao quý, chói mắt và lộng lẫy hơn bất kỳ trang phục nào mà Morren đã từng thấy.
"Có phải ta trở nên rất xấu, khiến em đau lòng rồi phải không?" - Hắn hỏi Morren.
"......"
Trong lòng Morren dâng lên một cảm giác oan ức rối bời.

Sâu trong thâm tâm cậu thấy, cảm xúc này tựa như đã đến từ một không gian và thời gian rất xa xôi, không phải bất kỳ một thế giới nào mà cậu đã trải qua.
"Nguyện vọng của em là gì?"
"Em mong muốn mọi thứ đã bị hủy diệt vì em có thể sống lại, hi vọng mọi trật tự hỗn loạn vì em mà yên lặng như cũ..." - Morren cho rằng mình không thể nói được điều gì, nhưng lời cậu thốt ra lại lưu loát đến thế.
Chẳng biết vì sao, cậu thấy những lời mà mình nói sẽ vô cùng quan trọng.
Nước mưa dính trên mặt đại khái có vẻ như chưa khô, khoang mũi cậu ê ẩm, tầm mắt càng ngày càng mơ hồ.

Morren vội vàng bổ sung: "Với cả, em không muốn tiếp nhận một cuộc gặp gỡ không ngang hàng nữa.

Nếu thật sự có thể bắt đầu lại, em muốn thấy một ngài chân thực."
"Xin lỗi em..." - Người đó tiếp tục nói.
Morren muốn lắc đầu, cũng muốn nói một câu "Không sao đâu", nhưng ý thức của cậu lại bị cắt đứt một lần nữa.
Giây cuối cùng, cậu nghĩ,
có lẽ cậu cũng...
Mơ thấy "Khởi nguyên".
________________________________
Các bác yên tâm, đến đây là hết ngược rồi..