Thần Linh Không Cho Tôi Yêu Đương

Chương 47: Ma Nhân Màu Đỏ Tươi 4






Morren quay đầu nhìn cô gái cũng đang bị ngã trên đất, vẻ mặt khó xử: "Neil, nhờ cậu nhé."
"Chuyện này thì có gì mà phải nhờ..." - Neil ngồi xổm xuống trước mặt cô gái đó rồi nói - "Vốn dĩ đây cũng không phải nhiệm vụ của riêng cậu."
Cậu ta vừa dứt lời thì đã cõng người bị thương lên xong xuôi.
Cô gái kia ngẩng đầu nhìn Duy, sau đó mới nhỏ giọng cảm ơn bên tai Neil.
Morren cẩn thận quan sát dưới chân, vững vàng đi từng bước, cố gắng không để những bước đi của mình khiến đầu gối của Duy đung đưa.
Tiếng hít thở nhẹ nhàng của đối phương vang lên bên tai, Morren bỗng dưng cảm thấy con đường trở về thành lũy cũng không dài đến thế.
Mới đi được hơn một tiếng đồng hồ, bọn cậu đã tới gần một thôn làng khác trong thị trấn.
Nơi này là chỗ nghỉ ngơi qua đêm cuối cùng, chậm nhất là đến chiều mai thì họ có thể đến được khu tập trung của những người sống sót, sau đó các chiến sĩ sẽ trở về trường.
Bởi vì hơi gấp gáp cho nên nhiệm vụ thoải mái nhẹ nhàng này sắp phải kết thúc, mặc dù nó chưa được trọn vẹn cho lắm.
Do Morren và đồng đội mặc trang phục của binh sĩ nên dù có đi đến đâu thì bọn cậu cũng nhận được sự kính trọng của mọi người.

Mặc dù khi bọn cậu đi tìm chỗ nghỉ ngơi thì đã là nửa đêm, trưởng thôn vẫn tự mình bố trí vài căn phòng, còn chuẩn bị chút đồ ăn và nước uống cho các cậu.
Neil vừa cõng cô gái kia xong thì mệt mỏi nằm vật xuống, còn sức lực của Morren thì vẫn dồi dào như cũ.
Cậu cõng Duy đến một căn phòng cho hắn nghỉ ngơi rồi tự mình đi lấy một chậu nước, sau đó cậu lại hỏi xin trưởng thôn một ít băng gạc cần dùng gấp.

Khi đối diện với ánh mắt chăm chú của Duy, tay chân trái phải của cậu suýt chút nữa đồng thời chuyển động.
Cậu rất muốn nói "Xin đừng nhìn tôi" với Duy, nhưng lại cảm thấy sau khi nói như thế xong thì cậu sẽ càng lúng túng.
Bởi thế cho nên Morren chỉ có thể giả bộ như không để ý rồi ngồi xổm xuống, trong lòng không suy nghĩ bất cứ điều gì khác mà xử lý vết thương cho hắn.
Suốt quá trình băng bó, cậu chỉ dám dùng băng gạc chạm nhẹ lên cơ thể của đối phương, cánh tay dừng ở khoảng không, cơ bắp căng cứng.


Qua một lúc lâu sau, cậu dần dần không duy trì được tư thế đó nữa, không cẩn thận đụng vào vết thương đang rỉ đầy máu của Duy.
Cả người Morren lập tức thấy không ổn.
Duy không bày ra vẻ đau đớn nào hết, nhưng cậu như thể bị đau lây vậy:
"Đau hả? Xin lỗi nhé xin lỗi nhé, tôi đụng hơi mạnh rồi!"
Cậu hốt hoảng lau những vệt máu đang rỉ ra thêm lần nữa, vừa thấy áy náy đến mức luống cuống tay chân, vừa ngẩng đầu nhìn gương mặt của Duy, e sợ bản thân có thể nhìn ra vẻ đau đớn nào đó trong mắt hắn.
Bộ dạng của Duy vốn dĩ rất bình tĩnh, nhưng cũng có thể do hắn phản ứng quá chậm.

Mãi đến khi Morren hỏi hắn có đau không, hắn mới chậm chạp hít vào một hơi rồi nhíu mày như thể đang cảm thấy rất đau.

Tuy vậy, hắn vẫn mở miệng an ủi Morren:
"Không sao."
Morren càng thấy áy náy.

Đến khi băng bó xong xuôi cho hắn, cậu nhìn chiếc khăn tay thấm màu đỏ loang lổ mà cảm thấy những vết máu đó chảy ra từ chính thân thể mình vậy.
Chỉ ngã nhào một cái, thế mà vết thương của Duy lại nghiêm trọng vô cùng.
Cơ thể của hắn khá đặc biệt nhỉ?
Khi cậu bị ngã, nặng nhất thì cũng chỉ bị trầy da một chút chứ không đến mức rách da toác thịt như thế này.
Morren không đành lòng nhìn thêm nữa.

Cậu thu dọn đồ băng bó còn thừa và rác rưởi, định bụng sáng sớm mai lại tới đây để vất chúng đi.
Sau đó cậu đi ra ngoài rồi mang đồ ăn thức uống vào, để một chậu nước rửa mặt lại, chăm sóc từng li từng tí cho đến khi "bệnh nhân" không cần cậu nữa thì mới trở về phòng của mình.
Neil ở cùng phòng với cậu giờ đã ngủ rồi.

Morren qua loa ăn một chút bánh mì, đi rửa mặt ở bên ngoài rồi cũng chuẩn bị đi ngủ.
Thế nhưng khi cậu bước vào phòng thì lại phát hiện ra, ở trên cửa sổ có một sinh vật mà mình chưa từng thấy bao giờ.
Cơ thể Morren khựng lại, vừa kinh ngạc vừa cảnh giác nhìn con vật có bộ lông màu đen tuyền đó.

Hình dáng của nó rất giống con gà, chẳng qua là nó nhỏ hơn gà gấp mấy lần.
Vào giờ phút này, nó đang mở đôi mắt đen nhánh của mình để nhìn Morren.

Sinh vật đó đứng trên bệ cửa sổ, dáng vẻ không nhúc nhích như thể nó đã chuẩn bị đứng canh gác ở chỗ này cả đêm.
Morren chưa từng thấy qua loài động vật này.
Nhưng hình như trong sách giáo khoa đã từng giới thiệu qua...
Loài chim có cơ thể được bao phủ bởi một bộ lông mềm mại xinh xắn - một sinh vật biết bay kì diệu khác với gà và ngỗng.
Đó là sinh vật tên là "chim" mà đã bị lùng giết đến mức gần như tuyệt chủng từ trăm năm trước hay sao?
Morren nín thở, không dám thở mạnh.
Cậu vẫn còn nhớ chúng được giới thiệu trong sách như sau: Vào thời kỳ đen tối khi tòa thánh nắm quyền thống trị, những giáo sĩ* ngu muội và dốt nát đã tuyên bố rằng trong quần thể của một loài chim nào đó tồn tại một dịch bệnh khiến chúng đi hút máu người, vì vậy đã đòi giết tất cả các loài chim trên toàn đại lục.
Đó chính là một ví dụ bi kịch điển hình trong việc người nắm quyền khi đó tự cao tự đại, không xem trọng thiên nhiên đến thế nào.
Mà vào ngày hôm nay, sau cả trăm năm, cậu lại nhìn thấy một loài vật đã tuyệt chủng ở ngay trong thôn làng.

Có lẽ hẳn là cậu nên nhanh chóng gọi đồng đội dậy, cố gắng hết sức bắt sống con chim đột nhiên xuất hiện này, dưới điều kiện tiên quyết là phải bảo đảm an toàn cho bản thân.

Sau đó sẽ mang nó về trường học để các học giả giải quyết và phân tích sự tồn tại của nó.
Đây chắc chắn sẽ là một phát hiện có thể thúc đẩy sự phát triển của nền văn minh trên đại lục.
Morren đang nghĩ như vậy, còn chưa kịp thay đổi hành động thì con chim kia đã vỗ cánh bay đi như thể phát hiện ra điều gì đó.
Cậu chỉ có thể nhìn bóng dáng của nó biến mất trong màn đên, không xác định được hình ảnh ban nãy mình nhìn thấy là sự thật, hay chỉ là ảo giác sinh ra sau một ngày "mệt mỏi".
Cho đến khi cậu nằm lên giường, Neil đang nằm bên cạnh bỗng tỉnh dậy.
Vốn dĩ Morren tưởng rằng cậu ta thức dậy là do biên độ động tác của cậu quá lớn, bởi vì trong phòng chỉ có một cái giường, muốn nằm lên thì không thể tránh được một vài âm thanh ma sát của vải vóc vang lên.
Nhưng cậu lại nhìn thấy cả người của Neil toát mồ hôi lạnh.

Cậu ta vội vàng bật dậy, đại khái là đã mơ thấy ác mộng.
"Hầy..." - Neil ôm đầu rồi thở dài, chậm chạp vài giây rồi mới hỏi Morren: "Mấy giờ rồi? Cậu chưa ngủ à, ôi, sao nằm sát tôi thế, sao cái giường này nhỏ thế..."
"Gặp ác mộng à?" - Morren nằm xuống một bên rồi nhỏ giọng trò chuyện cùng cậu ta.
Hai người bọn cậu là bạn cùng phòng khi ở trường, thế nhưng ở ký túc xá có hai chiếc giường lận, mà điều kiện bây giờ không cho phép, hai thanh niên nằm cùng một giường cũng chẳng cần phải để ý gì.
Huống hồ hai người bọn cậu còn là chiến sĩ, sau này khi ra trận chiến đấu còn phải lấy đất làm gối, lấy trời làm chăn, không cần phải câu nệ những việc nhỏ nhặt.
"Ừ, tôi mơ thấy bản thân trở thành một cái thi thể cứng đờ rồi từ từ thối rữa khi đang nằm chung với một người..." - Cậu ta há miệng làm động tác nôn mửa, vỗ ngực nói - "Chỉ khi tôi lăn xuống giường mới trở lại làm người.

Giấc mơ này kì dị quá, sao tôi lại mơ thấy hình ảnh kinh dị như vậy, vừa kinh khủng vừa buồn nôn."
"Không phải giờ tôi đang nằm đúng chỗ của người trong giấc mơ hay sao? Người sợ phải là tôi mới đúng." - Morren cười rồi nói - "Có thể là do hôm nay cậu mệt mỏi quá thôi.

Mau đi ngủ đi, không còn sớm nữa đâu."
"...Cậu nói chuyện này làm gì, nghe như thể nó đã xảy ra rồi ấy, không được, tôi đi đây." - Cả tinh thần và thể lực của Neil quá mệt mỏi, cậu ta ngồi dậy từ trên giường - "Nhớ không lầm thì phòng của Jack có hai cái giường đơn, mặc dù tôi với cậu ta không hợp nhau lắm nhưng mà thôi tôi sang bên đó chen chúc đây."
Cậu ta nói xong bèn hùng hổ rời khỏi phòng.
Morren ngủ một mình cả đêm, ngày thứ hai tỉnh lại thấy rất sảng khoái.
Vốn dĩ mọi người đã chuẩn bị xuất hành ngay lập tức, thế nhưng trước khi rời đi lại nhận được lời mời nhiệt tình của trưởng thôn.
"Chuyện này nhất định do ông trời sắp đặt, chi bằng các vị chiến sĩ nán lại một chút để tham dự lễ cưới của con gái tôi nhé? Được các cậu chúc phúc, nó nhất định sẽ là cô dâu hạnh phúc nhất."
Nhìn ánh mắt tha thiết của vị trưởng thôn đã tiếp đãi các cậu vào nửa đêm hôm qua, mọi người cũng không từ chối được, chần chừ một lúc rồi vui vẻ nhận lời.
Không biết những người sống sót có kinh nghiệm trải qua hay chưa, nhưng các chiến sĩ chuẩn bị ra trận như bọn cậu chưa từng tham dự lễ cưới.

Mỗi một người chiến sĩ đều được đào tạo từ nhỏ, sau đó cả đời bọn họ đều cống hiến cho loài người và mảnh đất này.
Nhưng vì để kéo dài nguồn gen tốt đẹp này cho nên chuyện kết hôn cũng sẽ do phía trên sắp xếp.
Có một nhà thờ cổ kính nằm trong thôn.

Nó không hề tráng lệ, thế nhưng nghe nói lịch sử hình thành của nó đã được hơn một trăm năm.

Vì thế, sau khi tòa thánh đã suy vong, một số người đời sau vẫn xem trọng lối kiến trúc nguyên bản này nên bèn giữ nó lại.
Trong lúc đợi đám cưới được khai mạc, đám Morren ngồi xuống mấy hàng ghế cuối cùng.
Ban đầu có không ít vị khách nhìn bọn cậu với ánh mắt vừa kính trọng vừa tò mò, nhưng bởi vì không dám mở lời cho nên cũng không có ai đến làm phiền.

Càng về sau, mọi người cũng quên luôn có chiến sĩ tham gia đám cưới, người nào người nấy thoải mái buôn chuyện.

Morren yên tĩnh nhìn đôi tay đang đặt lên đầu gối của mình, nghe âm thanh nói chuyện vui vẻ của Neil, Jack và mấy người nữa, trong lòng không ngừng sắp xếp lại ngôn từ —— có lẽ cậu phải trò chuyện vài câu với Duy, nếu không bầu không khí sẽ khá gượng gạo.
Khoảng vài giây sau, cậu hơi cứng nhắc quay sang bên phải, hỏi: "Duy, trước kia cậu làm gì?"
Duy nhìn đôi mắt của cậu, chậm rãi trả lời: "Chăn dê, thi thoảng làm ruộng."
"Cậu còn chăn dê nữa hả?" - Morren kinh ngạc thốt lên.

Thế nhưng cậu nhanh chóng ý thức được câu hỏi của mình rất mang thành kiến, bèn vội vàng bổ sung: "Chỉ là tôi không ngờ được, tại vì lúc trước tôi không phát hiện ra cái chuồng dê nào trong thôn.

Hơn nữa..."
Morren nhìn gương mặt của đối phương, mở miệng nói: "Hơn nữa, cậu khiến tôi cảm thấy, cậu vốn phải là người cao quý không nhiễm bụi trần mới đúng."
Cậu nở nụ cười thân thiện, ánh mắt liếc qua mái tóc của Duy.

Ánh sáng phía sau nhà thờ xen qua từng khe cửa sổ, hất lên người hắn rồi tạo thành một vầng sáng nhạt đang rọi lên.
"Cậu xem xem, giờ ánh mặt trời chiếu lên người cậu, tôi cảm thấy cậu như thể là người trên trời hạ xuống ấy." - Cậu nói một cách nghiêm túc, vừa nói còn vừa ngây thơ gật đầu tự đồng ý với chính mình.
Nhưng biểu cảm của Duy không có vẻ vui sướng hay ngại ngùng gì cả.

Hắn chỉ rũ mắt, nhàn nhạt trả lời một câu "Thế à", sau đó chẳng nói gì nữa.
Morren biết điều nên không bàn luận về chủ đề này nữa, ngay sau đó đã thấy Neil đột nhiên xoay người lại rồi nói: "Người trên trời? Cậu nói đến thần linh à?"
Cậu còn chưa trả lời, Neil đã tự cho là vậy.

Cậu ta vừa chọc tay Morren vừa ngoắc tay với mấy người còn lại, hăng hái tạo đề tài thảo luận cho mọi người:
"Mọi người ơi, các cậu cũng tin thần linh có tồn tại à?"
"Mặc dù trong sách có ghi lại thời đại của thần linh, nhưng thật ra tôi không thể tưởng tượng ra nổi" - Một nữ chiến sĩ thuận miệng hưởng ứng.
Jack gật đầu tán thành: "Đương nhiên là không có, thần linh chân lý không phải chỉ là công cụ tư tưởng để tòa thánh khống chế nhân dân thôi sao.

Những khái niệm này đều do con người bịa ra, tôi không tin."
Neil sờ cằm, mở miệng nói: "Ma Nhân cũng có thể tồn tại, thế nên thần linh có tồn tại cũng không phải chuyện lạ."
"Không, nếu thần linh thật sự tồn tại như trong lý thuyết thì tại sao lại để mặc Ma Nhân xâm lược nhân gian? Không thấy những điều này càng mâu thuẫn với nhau à." - Jack nhún vai.
"Vì sao thần linh phải cai quản chuyện sống chết của loài người cơ chứ?" - Neil lại cãi tiếp - "Morren, cậu thấy thế nào?"
Ánh mắt từ bốn phương tám hướng ngay lập tức tập trung vào Morren, thậm chí ngay cả Duy cũng lặng lẽ nhìn sang.

Xem ra mọi người ở đây đều mong đợi câu trả lời của cậu.
Morren thấy hơi căng thẳng, nhưng vẫn trả lời không chút nghĩ ngợi: "Thần linh có tồn tại.".