Thần Linh - Đông Ca

Chương 70: Như thế này dễ chịu hơn rồi chứ?




Edit: Đậu

Đã lâu rồi Hình Minh không quay lại thành phố này, siêu thị ở trước cổng đổi chủ mười mấy lần, cửa hàng văn phòng phẩm trước đây giờ cũng trở thành cửa tiệm sửa chữa xe ô tô.

Anh nắm tay Chu Tuệ, đi dọc theo lề đường, đi đến tận cuối đường, cuối cùng chọn một hàng quán mà mình muốn ăn.

“Hoành thánh?” Chu Tuệ nhìn bảng hiệu, “Anh không thấy nóng à?”

Trời nóng nên tiệm hoành thánh rất ít khách.

“Ít người.” Hình Minh nắm tay cô đi vào trong, nghĩ ngợi bèn bổ sung thêm một câu, “Trước đây mẹ anh từng làm nhân viên gói hoành thánh ở đây, rất ngon.”

Chu Tuệ lập tức hiểu ra, đi theo phía sau anh tìm một chỗ ngồi xuống, trong quán có mở máy lạnh nên vẫn tính là mát mẻ, Hình Minh gọi ba phần hoành thánh, gọi thêm cả nước canh nữa.

Ngôn ngữ địa phương ở nơi này Chu Tuệ không hiểu, sau khi nhìn thấy Hình Minh mỉm cười nói gì đó với ông chủ xong, cô mới nhỏ giọng hỏi: “Hai người đang nói gì vậy?”

“Ông ấy hỏi anh tìm ở đâu ra cô bạn gái xinh đẹp thế này.” Hình Minh tách đôi đũa, lấy khăn giấy lau sạch rồi đưa ra trước mặt cô.

Chu Tuệ: “…….”

“Vậy anh nói thế nào?” Cô không tin cho lắm, cứ cảm thấy nụ cười của anh vô lại.

Hình Minh thấy cô không tin, anh vẫy tay gọi ông chủ ở sau bếp tới: “Ông chủ!”

Chu Tuệ lật đật kéo tay anh xuống: “Anh làm gì đấy! Em tin mà! Em tin mà!”

Khoé môi Hình Minh giương lên, nụ cười vô cùng cuốn hút.

Vừa nãy ông chủ nói là: Người anh em không nhìn ra à nha, răng cô bạn gái của cậu chắc thật đấy. Ngoại hình của Chu Tuệ là kiểu xinh đẹp, mềm mại, nhưng trên cổ Hình Minh đâu đâu cũng là dấu răng, anh chẳng thèm che đậy, ông chủ muốn giả vờ không nhìn thấy cũng khó.

Hình Minh gọi hoành thánh nhân tôm, canh là canh cà chua, anh đưa cho Chu Tuệ một phần, cũng vì thật sự quá đói, mặc kệ nước canh có nóng hay không, cô thổi vài hơi đã cặm cụi ăn hết trông vô cùng ngon miệng.

“Thịt cá không có xương.” Anh cúi đầu thổi thổi, đẩy sang cho cô bát hoành thánh cá.

Canh cá có màu trắng đục, thịt cá trắng tươi nổi trên mặt bát, mùi vị rất tươi, Chu Tuệ uống một hớp rồi cười nói: “Ngon quá.”

Vẫn còn một bát canh xương sườn, trong bát canh ngoài hoành thánh ra còn có vài lát thịt vụn, vốn tưởng rằng Chu Tuệ sẽ không ăn nổi, nào có ngờ, cô ăn sạch phần dành cho hai người ăn, Hình Minh lại gọi thêm hai món khác, hai người ăn no nê đi ra ngoài, trên lưng đổ một lớp mồ hôi.

“Em ăn nhiều quá.” Cô xoa xoa bụng, “Đứng dậy không nổi nữa.”

Hình Minh bật cười: “Anh bế em về nhé?”

“Bế không dễ thoải mái.” Cô ôm cánh tay anh bước vài bước ra ngoài, người đàn ông bất thình lình cúi người bế cô lên, ôm cô vào lòng, hai tay còn đỡ mông cô giống như đang bế trẻ con vậy.

Chu Tuệ: “……..”

“Như thế này dễ chịu hơn rồi chứ?” Anh xóc mông cô lên, “Ăn nhiều vậy mà vẫn nhẹ tênh.”

Tuy rằng trên đường toàn là người, nhưng Chu Tuệ vẫn thích được anh ôm như thế, hai cánh tay mảnh khảnh ôm sau cổ anh, cọ cọ mặt anh: “Nặng quá anh sẽ bế không nổi.”

“Đừng nói là bế.” Hình Minh bóp mông cô, nhỏ giọng nói, “Làm tình anh còn làm được nữa là.”

Chu Tuệ: “……”

Cô nghiêng đầu cắn cổ anh.

Hình Minh cười khẽ, giữ gáy cô kéo lại gần, sau đó hôn lên môi cô.

“Có muốn đi dạo một lát không?” Anh hỏi.

“Anh bế em đi dạo?” Cô lười không muốn động đậy, tựa sấp trong lòng anh dễ chịu vô cùng.

“Được thôi.” Hình Minh ôm cô đi về phía bên kia đường, ánh đèn Neon lấp lánh, có ánh đèn chiếu vào mắt anh, tôn lên đôi mắt đen láy chất chứa đầy ý cười và sự dịu dàng, “Mệt rồi thì anh ôm em về.”

“Anh không mệt sao?” Chu Tuệ ngẩng đầu.

Anh ưỡn hông: “Em hỏi phương diện nào?”

Chu Tuệ túm lấy hai lỗ tai của anh, vẻ mặt vừa ngại ngùng vừa hung dữ trừng anh.

Anh cười càn rỡ, khóe mắt đều ngập tràn ý cười, yết hầu cuộn lên xuống, cả người toát ra vẻ mê hoặc khó tả.

Chu Tuệ anh từ trên xuống một lúc lâu, bị nụ cười của anh lây nhiễm, không nhịn được cũng bật cười theo.

Người đàn ông kéo cô lại gần mình, môi mỏng phủ lên, cắn cánh môi của cô.

Cô bị hôn đến ngạt thở, giọng nói mơ hồ mềm mại, giống hệt như đang làm nũng: “Đồ xấu xa.”