Thần Linh - Đông Ca

Chương 55: Anh ấy chết rồi




Edit: Đậu

Lồng ngực Hình Minh bị trúng đạn, sau khi mọi người cởi áo len của anh ra, vết thương ấy vẫn đang chảy máu không ngừng.

Tống Duy Lượng ôm Chu An chạy xuống đấy, giao Chu An cho người bên cạnh, bản thân ngồi lên trên người anh, ấn lồng ngực của anh.

Thời tiết tháng 2 thật sự rất lạnh, nước biển lạnh thấu xương, cộng thêm lồng ngực Hình Minh bị trúng một viên đạn nên anh hoạt động cực kỳ khó khăn trong nước biển; hai tay Chu Tuệ bị trói chặt, may mắn thay cô biết lặn, chống cự được một lát.

Từ lúc Hình Minh tìm thấy cô, kéo cô lên khỏi mặt nước, toàn nhờ vào một hơi ấy, đợi giây phút cảnh sát vũ trang biên phòng đón lấy Chu Tuệ, anh mới yên tâm nhắm mắt nặng nề chìm xuống đáy biển.

Chu Tuệ ngồi bên cạnh nghỉ ngơi, rồi bò đến phía trước, hô hấp nhân tạo cho anh mà không chút cố kỵ ở đây có nhiều người.

Chẳng mấy chốc, Tống Duy Lượng đột nhiên dừng động tác nói: “Cậu ấy chết rồi.”

Cô sững sờ, đẩy anh ta ra: “Tôi không tin, tôi không tin…..Hình Minh!”

Cô vỗ vỗ mặt anh, lại tiếp tục đè ấn lồng ngực của anh: “Hình Minh! Anh tỉnh lại đi! Anh tỉnh lại đi!”

Hình Minh không chút động đậy, trên gương mặt sáng sủa, đôi lông mày rậm ướt đẫm nước biển, đôi mắt khép chặt, môi mỏng mím lại, lạnh đến tím tái.

Chu Tuệ kề sát mặt vào nơi trái tim của anh lặng người lắng nghe, không nghe thấy tiếng tim đập, nước mắt cô lập tức rơi lộp bộp, cô đỡ mặt Hình Minh, vẫn kiên trì làm hô hấp nhân tạo cho anh: “Đừng chết, em cầu xin anh đấy….đừng chết mà….anh tỉnh lại đi….không phải anh đã hứa với em…..phải sống sót quay về gặp em….anh không được….không được nói mà không giữ lời……”

“Hình Minh!” Cô vô cùng tuyệt vọng, ôm cổ anh bật khóc thật lớn, “Đừng mà…..anh đừng chết…..Hình Minh……”

Gương mặt của người đàn ông bị nước biển thấm lạnh đến tím tái, cô cởi áo khoác của cảnh sát vũ trang biên phòng trên người mình xuống đắp lên cho Hình Minh, hai tay chà xát tay anh: “Anh lạnh lắm có đúng không? Em ủ ấm cho anh nhé, anh mau tỉnh lại đi…..em năn nỉ anh mà….tỉnh lại…tỉnh lại đi, em sẽ nghe lời, anh nói gì em cũng nghe…..Hình Minh…..cầu xin anh đấy…..”

Cô ôm lấy cổ người đàn ông khóc đến nghẹn ngào: “Đừng mà….anh đừng chết…..cầu xin anh đấy…”

Tống Duy Lượng vươn tay kéo cô ra, cho người vác Hình Minh lên xe, nói là phải đưa đến cục cảnh sát để báo cáo với cấp trên.


Chu Tuệ tựa như bị điên vừa khóc vừa đuổi theo, Tống Duy Lượng hết cách, nhét Chu An đang ngơ ngác vì sợ hãi ở trong lòng cảnh sát vũ trang vào lòng cô: “Em gái cô đang rất sợ! Cô trông cô bé trước đi! Tôi cho người đưa hai người về nhà!”

Chu Tuệ nhìn Chu An, tinh thần của cô bé giống như chịu phải kích thích, không nói một lời, đôi mắt mở to, nhìn mấy vị cảnh sát vũ trang vác Hình Minh lên xe, mắt cũng chẳng chớp lấy một cái, nhưng không khóc, chỉ yên lặng đứng nhìn.

“An An?” Chu Tuệ xoa xoa gương mặt của Chu An, “An An em đừng dọa chị.”

Hình Minh đã được Tống Duy Lượng lái xe đưa đi, Chu Tuệ trơ mắt nhìn chiếc xe ấy biến mất trước mắt mình, cô ôm chặt Chu An, khóc lớn gào thét: “Hình Minh…”

Còn lại vài vị cảnh sát vũ trang lái xe đưa Chu Tuệ về nhà, cô vừa về đến nhà, nhìn thấy ba mẹ, nước mắt lại lần nữa rơi xuống.

“Có chuyện gì thế này?” Ba Chu mẹ Chu tiến lên phía trước ôm Chu An trong lòng cô, lo lắng hỏi, “Muộn thế này rồi con đi đâu sao giờ mới về? Điện thoại cũng không gọi được.”

“Tuệ Tuệ, sao con lại khóc?” Mẹ Chu lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô.

Chỉ nhìn thấy Chu Tuệ đỏ mắt nói: “Anh ấy chết rồi.”

“Ai chết rồi?” Mẹ Chu kinh ngạc hỏi.

“Mẹ ơi, anh ấy chết rồi.” Chu Tuệ chạm vào trái tim, tim đau gần như muốn nghẹn thở, cô không đi nổi nữa, loạng choạng ngã quỳ xuống đất, nước mắt chảy khắp mặt, “Anh ấy chết rồi….”