Thần Linh - Đông Ca

Chương 52: Đừng cản đường tôi!




Edit: Đậu

Lúc áp giải Dương Huy về đồn cảnh sát, thì một chiếc xe bánh mì bất ngờ đụng trúng, vị cảnh sát viên lái xe bị bắn chết ngay tại chỗ.

Con người Dương Huy âm hiểm xảo trá, rõ ràng biết lần này đến đây, chú Lý chắc chắn sẽ thu lại tài nguyên, vậy nên đã chừa đường lui, ai có thể ngờ rằng, Hình Minh chơi anh ta cho một vố, suýt chút nữa chôn bản thân mình trong tù cả đời.

Đám đàn em cứu được anh ta, lái xe muốn đưa anh ta đi trốn, kết quả Dương Huy lại đến tiểu khu Ngọc Hà, anh ta muốn tìm Hình Minh tính sổ.

Chu Tuệ là người có tính cẩn thận, mặc dù nghe thấy tiếng gõ cửa nhưng không tự ý mở cửa, cuối cùng Dương Huy phải cầm súng uy hiếp hàng xóm, bảo Chu Tuệ mau mở cửa; đêm nay ba mẹ tăng ca ở bệnh viện, trong nhà chỉ có hai người Chu Tuệ và em gái, Chu An vừa nhìn thấy dáng vẻ Dương Huy cầm súng với vẻ mặt hung tợn đáng sợ, lập tức sợ hãi đến mức không dám phát ra tiếng, trốn sau lưng Chu Tuệ, ôm chặt cánh tay của cô, nước mắt lưng tròng.

Khi Hình Minh gọi điện thoại đến, Dương Huy đang ngồi ăn cơm do Chu Tuệ nấu, anh ta ăn lấy ăn để xong, cầm khăn giấy chùi tay rồi bảo Chu Tuệ nghe máy, khoảnh khắc nghe thấy giọng Hình Minh, Chu Tuệ cúp máy ngay, nhưng tốc độ của cô không nhanh bằng Dương Huy, anh ta giật phăng điện thoại, bóp mặt Chu Tuệ, cười nói với Hình Minh ở đầu bên kia điện thoại: “Em gái này xinh đấy, để tao chơi thử nhé?”

Chu Tuệ nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Hình Minh: “Dương Huy, mày dám động vào một sợi tóc của cô ấy, tao giết cả nhà mày.”

Dương Huy cười khẩy: “Hình Minh, là tao coi thường mày, chúng ta làm anh em đã nhiều năm, thế mà lại không bằng với một con đàn bà phải không?”

“Không, nói là anh em thì đề cao mày quá, mày đâu có xem tao là anh em.” Dương Huy cười khinh bỉ nói tiếp, “Tao cứ nghĩ mấy năm gần đây sao tao cứ luôn gặp rắc rối, không phải kho súng xảy ra chuyện, thì chính là bến cảng xảy ra chuyện, vờn tới vờn lui, đều là trò quỷ do mày bày ra.”

“Một mình mày đến bến cảng Nam Tây, nếu mày dám báo cảnh sát, tao sẽ giết con nhóc này trước.” Dương Huy trừng mắt nhìn cô bé đang khóc lóc ôm chặt cánh tay anh ta muốn anh ta buông Chu Tuệ ra, anh ta nắm tóc cô bé lôi đến trước mặt, mỉm cười nói với Chu An, “Mày nói với anh trai trong điện thoại, mày tên gì?”

Chu An khóc nức nở nhìn Chu Tuệ, trông thấy mặt cô tím tái vì bị bóp cổ, cô bé bật khóc nói với Hình Minh, “…..Chu…..An…..”

“Biết nghe lời đấy.” Dương Huy cúp máy, xua tay với đàn em, “Đi thôi.”

Bây giờ đã là 9 giờ 47 phút tối.


Dương Huy đưa hai chị em Chu Tuệ lên xe, đi bến cảng Nam Tây.

Đợi anh ta giải quyết xong Hình Minh, sẽ ngồi chuyến tàu cuối cùng rời khỏi biên giới, ra nước ngoài lánh nạn.

Hình Minh lái xe chạy như điên đến bến cảng Nam Tây, giữa đường có một chiếc xe chặn lại, Tống Duy Lượng từ trên xe nhảy xuống: “Cậu đừng xốc nổi! Chúng ta thương lượng đã …”

Anh nhảy xuống xe, đấm một cú lên mặt Tống Duy Lượng: “Tại sao Dương Huy lại thoát ra ngoài?”

“Có vài tên lọt lưới lái xe đâm vào xe bọn tôi, sau đó cứu anh ta đi, bốn anh em trên xe cũng chết hết!” Tống Duy Lượng bị đánh một cú nhưng không đánh trả, lau đi vết máu nơi khóe miệng đáp: “Đừng xốc nổi, chúng ta thương lượng một kế hoạch, bây giờ cậu qua đấy chẳng khác nào tìm đường chết!”

Kế hoạch ban đầu vốn hoàn hảo không chút kẻ hở, nhưng Dương Huy lại là sai lầm duy nhất, sai lầm này còn kéo theo cả chị em Chu Tuệ.

“Tôi không đi người chết chính là cô ấy!” Hình Minh siết cổ Tống Duy Lượng, đôi mắt đỏ bừng, “Đừng cản đường tôi! Cút!”

Hình Minh nói xong, nhảy lên xe chạy đi ngay.

Tống Duy Lượng vội vã ngồi vào xe, cầm bộ đàm lên nói: “Tất cả mọi người bây giờ lập tức đuổi theo xe của Hình Minh, biển số xe 4568, xe việt dã màu đen, đang lái về phía đường Tập Phi, tất cả mọi người đuổi theo!”