Edit: Đậu
Chú Lý đang ngồi trên tầng hai uống trà, tiếng còi xe cảnh sát reo ầm phía dưới, cảnh sát mặc đồng phục được huấn luyện bài bản chia nhau chạy lên, đội trưởng đội điều tra hình sự Trương Thành Cam ném một cây bút ghi âm xuống trước mặt chú Lý, mỉm cười nói: “Ông Lý, ông đã tự mình thừa nhận, vậy chúng tôi không cần giải thích nhiều nữa nhỉ?”
Đoạn ghi âm chính là đoạn đối thoại của Dương Huy và chú Lý kể từ khi bắt đầu bước vào cửa, anh ta nói cảnh sát đã thu giữ toàn số hàng trước đây chú Lý cho anh ta, ngoài ma túy ra, còn có các cô gái trên thuyền, bảo người nhỏ nhất cũng chỉ mới 10 tuổi, hỏi chú Lý có còn đường chui nào khác không, anh ta muốn nhập thêm một lô hàng nữa.
Chú Lý trả lời gần đây tình thế khó khăn, bảo anh ta đợi qua một khoảng thời gian nữa hẵng nhắc lại.
Sau khi đoạn ghi âm dừng, chú Lý cầm ly trà lên nhấp một hớp nói: “Chỉ có vài câu như thế này cũng không chứng minh được điều gì.”
“Vậy sao?” Đội trưởng Trương móc còng tay ra ném lên bàn, “Trà này uống có ngon không? Chúng ta về đồn uống nhé.”
Anh ấy xoay đầu nói với cảnh sát viên: “Dẫn đi!”
“Rõ!”
Đội điều tra hình sự ra và cảnh sát biên phòng đều ra quân, trong đêm lễ tình nhân, Tống Duy Lượng dẫn đầu một nhóm người, mặc đồng phục màu xanh lá, toàn thể gia nhập đội hành động truy bắt.
Hình Minh quay về đến địa bàn của anh Dương, người ở trong đấy cũng bị bắt đi sạch sẽ, dưới đất cờ mạt chược rơi tán loạn, hòa lẫn với vệt máu đỏ tươi, không biết là của ai, trên mặt đất đâu đâu cũng có, anh dựng cái ghế lên, ngồi xuống rồi rút ra một điếu thuốc châm lửa, những năm qua anh đi theo Dương Huy đổi qua rất nhiều nơi, bây giờ mảnh đất dưới chân là nơi cuối cùng của bọn họ.
Anh nghiền tắt điếu thuốc, đứng dậy đi ra ngoài, bỗng vào giây phút chuẩn bị bước ra ngoài, anh nhìn thấy có một tên đàn em vội vội vàng vàng chạy vào, là đàn em của bộ phận hậu cần, tên Đại Long, khoảnh khắc nhìn thấy Hình Minh, cậu ta móc súng ra chĩa vào anh.
Hình Minh bước vài bước về phía cậu ta, Đại Long vừa thụt lùi, vừa nói với anh: “Anh Minh! Anh còn qua đây nữa em sẽ nổ súng đấy.”
Hình Minh nhấc chân đá bay khẩu súng trong tay cậu ta, chính vào lúc này, anh móc khẩu súng sau lưng, đè cậu ta lên tường, kề súng vào huyệt thái dương của cậu ta, còn chưa kịp mở miệng, Đại Long đã gào thét xin tha: “Anh Minh…..em không biết, em không biết gì cả, em chỉ về lấy chút đồ thôi…..”
“Đồ gì? Ai kêu cậu lấy?” Hình Minh đè mạnh khẩu súng, “Tại sao lại cầm súng chỉ vào tôi?”
“Em không biết, em thật sự….em…..” Đại Long bị cảnh tượng cảnh sát ập vào càn quét lúc ban nãy dọa cho hoảng sợ, đến bây giờ nhìn thấy súng thì run lẩy bẩy, “Anh Dương…..anh Dương….kêu em đến….lấy đồ….”
Sắc mặt Hình Minh bỗng chốc cứng đờ ra, anh xách cổ áo cậu ta lên, vẻ mặt tàn ác: “Cậu nói cái gì? Anh Dương? !”
Rõ ràng anh tận mắt nhìn thấy Dương Huy bị bắt, trừ phi trên đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Dương Huy được đàn em cứu đi.
“Anh ta ở đâu?” Hình Minh hỏi.
Đại Long lắc đầu: “Em không biết, em thật sự không biết…..”
“Tôi cho cậu ba giây.” Hình Minh chĩa họng súng vào giữa trán của cậu ta, giọng nói lạnh lùng: “Ba, hai…..”
“Tiểu khu Ngọc Hà! Tiểu khu Ngọc Hà! Anh Minh! Anh tha cho em đi, em thật sự không biết gì cả….anh Dương bảo em lấy đồ rồi đi ngay…..” Mồ hôi Đại Long chảy ròng ròng xuống cằm, giọng nói run rẩy, “Anh Minh….anh đừng giết em….”
Tiểu khu Ngọc Hà.
Là nơi mà Chu Tuệ sống.
Hình Minh lấy điện thoại ra khỏi túi, đè ngón tay mở khóa, gọi một cuộc điện thoại.
Là số điện thoại của Chu Tuê, bên kia chỉ vừa mới reo ba tiếng đã có người nhấc máy, giọng nói của Chu Tuệ truyền đến: “…..Alo?”
“Chạy vào phòng trốn đi.” Hình Minh đè thấp giọng nói, “Sẽ có người đến đón em, đừng sợ…..”
“Ai đến đón vậy?? Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Dương Huy, “Mày? Hay là đám cảnh sát kia?”
Trái tim Hình Minh đau như ngừng đập.