Thần Linh - Đông Ca

Chương 27: Thả em xuống




Edit: Đậu

Lòng bàn tay nhớp nháp.

Trên quần dính có một ít, Chu Tuệ lấy khăn giấy trong balo ra lau tay, vừa lau xong, Hình Minh chọc cây gậy vào lòng bàn tay cô lần nữa, chùi số tinh dịch còn sót lại trên mã mắt vào lòng bàn tay cô.

Chu Tuệ: “……”

Cô xấu hổ lườm anh, người đàn ông cười khẽ hôn lên môi cô, rồi kéo quần lên, nắm tay cô đi ra ngoài.

Quần lót của Chu Tuệ đã ướt sũng, bị kéo đi cả một đoạn đường dài, nơi giữa hai chân cực kỳ khó chịu, tư thế đi đường khó coi vô cùng.

Hình Minh cũng chẳng cười cô, anh thủ thế muốn ôm cô kiểu công chúa, Chu Tuệ thấy vậy thì tránh đi: “Nhiều người đang nhìn kìa.”

Cô không muốn nổi tiếng đâu.

Hình Minh trầm ngâm, anh đi về phía trước một bước sau đó ngồi xổm xuống, vươn hai tay ra sau.

Chu Tuệ nhìn ngó xung quanh, ở đây có quá nhiều cặp đôi, mấy cảnh thân mật gì đó đều có hết, không ít người đang ôm ấp nhau, cô kéo balo ra phía sau, cúi người ôm cổ anh, cả cơ thể dán lên lưng anh.

Khoảng cách đến cổng trường khá xa, trên con đường này có vô vàn cặp đôi đang cười nói vui vẻ, Chu Tuệ chôn mặt vào sau gáy Hình Minh, có một khoảnh khắc, cô cảm thấy bọn họ giống như các cặp tình nhân bình thường khác.

Nhưng cô biết không phải.

Trong giây phút này cô hy vọng Hình Minh chỉ là một học sinh bình thường, thậm chí là một người bình thường.

Nhưng nếu như thế, cô làm sao có thể gặp được anh, làm sao có thể thích anh đây chứ.

“Anh có quen….Tống Duy Lượng không?” Cô đột nhiên lên tiếng hỏi.

Hình Minh nghiêng đầu: “Ai cơ?”

Chu Tuệ rõ anh đang nói dối hay thật sự không quen biết, cô nhìn xuống, nói: “Chiến sĩ biên phòng đến đây diễn tập, rất đẹp trai, bọn con gái ai cũng thích anh ta.”

“Ồ.” Anh không có phản ứng gì quá lớn.

Chu Tuệ vươn cổ nhấn mạnh: “Ai cũng thích.”

Hình Minh kéo cô từ sau lưng ra phía trước bằng một tay, ôm vào trong lòng, sau đó nhướng mày trông có vẻ vô lại: “Cũng gì?”

Chu Tuệ: “…..”

Cô đỏ mặt, hai chân không ngừng vùng vẫy: “Thả em xuống.”

Cái tư thế này vô cùng xấu hổ, anh ôm cả người cô vào lòng, hai chân cô còn kẹp trên eo của người đàn ông.

Những hình ảnh bị chôn vùi theo thời gian nay lại xộc thẳng lên não như một cơn sóng mạnh, mặt cô đỏ như lửa đốt, cả cơ thể bắt đầu nóng rực.


Hình Minh vỗ vỗ mông cô: “Yên coi nào.”

Anh ôm cô như ôm một đứa trẻ, đi đến chiếc xe đậu bên cổng trường học, thả cô vào hàng ghế phía sau, rồi lên xe giẫm chân ga, chiếc xe chạy nhanh như bay.

Tên béo gọi điện thoại hỏi anh khi nào mới quay lại, Hình Minh nói một câu tối nay đi mát xa, không về nữa.

Vừa cúp điện thoại, Chu Tuệ lập tức từ hàng ghế sau ngồi bật dậy, nghiêng đầu cố ý hỏi anh: “Tại sao không quay về nữa? Mát xa cả buổi tối à?”

Hình Minh lấy một điếu thuốc ra hút, giọng nói mang theo tiếng cười: “Đúng đấy, mấy em gái mát xa rất xinh, bọn anh ai cũng thích.”

Anh nhấn mạnh ba chữ ai cũng thích.

Chu Tuệ không nhịn được bật cười thành tiếng: “…Đồ trẻ con.”

Phần lớn thời gian Hình Minh ở cùng với đám người anh Dương, có việc cũng tiện cùng nhau hành động, trước đây lúc anh dưỡng thương, anh Dương đã cho anh một khoản tiền, bảo anh chọn một nơi ở để nghỉ ngơi, anh thuê một căn nhà nhỏ, nơi đó không tính là sang trong, nhưng độ bảo mật cao.

Đi lên lầu Chu Tuệ phát hiện cả tòa nhà đều không có đèn, cô có chút tò mò hỏi: “Tòa nhà này không phải chỉ có mình anh ở thôi đấy chứ?”

“Ừm, trước kia trên tầng hai có người chết, không ai dám ở.” Hình Minh nói rất bình tĩnh điềm nhiên, “Còn là do người khác giết, giết xong thì giấu xác dưới gầm giường.”

Chu Tuệ mới bước đến tầng hai, hai chân bắt đầu run lẩy bẩy.

Hình Minh ôm eo cô: “Gạt em đấy.”

Chu Tuệ lườm anh, đang định thở phào một hơi, bỗng nghe thấy anh nói tiếp: “Là do có ma quấy phá.”

Chu Tuệ: “……”

“Hình Minh!” Cô đẩy anh ra.

Hình Minh bật cười ôm cô càng chặt hơn, cúi đầu hôn lên mặt cô: “Thần linh của em ở đây, sợ gì chứ.”