Thần Linh - Đông Ca

Chương 2: Thần linh




Edit: Đậu

Tên béo bật cười, lộ ra biểu cảm “Tôi biết cô sẽ làm thế mà”.

Gã đánh giá cơ thể của Chu Tuệ từ trên xuống dưới, thậm chí còn vươn tay sờ eo cô: “Eo thon quá nhỉ.”

Chu Tuệ nhịn đến mức cắn rách cả môi, cơ thể run lên vì tức giận và nhục nhã, cô cầm túi bánh mì, nhìn tên béo nói: “Tôi muốn đưa thức ăn về trước.”

“Không được.” Tên béo lấy một chai coca trên kệ hàng mở nắp ra uống, “Quy định là phải làm xong cô mới được cầm thức ăn về.”

Gã ợ một cái, kéo áo thun của mình lên lau miệng, bật cười lộ ra hàm răng ố vàng: “Cô em yên tâm, anh đây bảo đảm không lừa cô em, nếu không yên tâm, ăn chút thức ăn trước đi cũng được.”

“Cái này là cho em gái của tôi.” Chu Tuệ siết chặt túi bánh mì, rồi hít một hơi sâu, nhưng cơ thể vẫn đang run rẩy, giọng nói cũng mang theo chút nức nở, “Tôi muốn cho em gái của tôi ăn trước.”

“Em gái cô?” Tên béo nhíu mày, gãi gãi đầu, “Cô cầm về rồi, làm sao tôi biết được lát nữa cô có quay lại hay không?”

“Tôi sẽ quay lại.” Chu Tuệ cắn răng nói, “Có đồ ăn, nhất định phải cho em gái tôi ăn trước.”

Người đàn ông trên ghế sô pha đột nhiên ngồi bật dậy, dùng một tay xoa mặt, một tay khác chỉ về phía kệ hàng nói: “Tự mình lấy đi.”

Chu Tuệ nhìn anh, tiếp theo nhìn sang tên béo, mắt thấy gã lộ ra vẻ mặt phản đối, cô lập tức nhấc chân chạy như bay đến trước kệ hàng, lấy vài túi bánh mì, mì gói và xúc xích, còn có hai chai nước suối.

“Ê! Một mình cô lấy phần cho ba người!” Tên béo rống lên định giật lại, Chu Tuệ đã nhanh chóng cúi người cảm ơn người đàn ông trên ghế sô pha, sau đó nhanh chân chạy đi mất.

Tên béo la lớn: “Hình Minh, địt mẹ, anh có bệnh à? Anh làm cái quái gì thế? Nếu như lát nữa cô ta không quay lại, tôi sẽ nói với anh Dương!”

Hình Minh lấy cái bật lửa ra châm cho mình một điếu thuốc, tựa lưng vào ghế sô pha dụi dụi đôi mắt nói: “Không có việc gì thì cút, ồn chết đi được!”

“Anh Dương kêu anh trông chừng đồ đạc! Mẹ nó, không phải kêu anh đến đây ngủ!” Tên béo vẫn đang mắng chửi, nào ngờ Hình Minh bất ngờ đứng bật dậy khỏi ghế sô pha, nắm lấy cổ áo của gã, kéo gã đến trước mặt, trong đôi mắt hẹp dài lộ ra một tia sáng lạnh lẽo, “Mày thử chửi một câu nữa xem.”

Tên béo tắt đài nín thinh, gã sửa lại cổ áo của mình, lúng túng tìm cho mình một đường lui: “Lát nữa tôi còn phải đi tuần tra, đi trước đây.”

Hình Minh nhìn điếu thuốc chỉ mới hút được một hơi ở dưới đất, anh nhặt lên thổi thổi, sau đó đưa lên miệng, hút xong một điếu thuốc cơn buồn ngủ vẫn chưa tan đi, anh nằm xuống ghế sô pha, nhắm mắt đang định ngủ.

Vào giây phút ý thức chuẩn bị chìm vào giấc ngủ sâu, anh nghe thấy một giọng nói cẩn thận mà dè dặt.

“Chào…anh?”

Hình Minh quay đầu nhìn sang, Chu Tuệ đứng cách anh khoảng năm mét, đôi mắt nhìn anh với vẻ vừa phòng bị vừa cẩn thận.

“Quay lại đây làm gì?” Anh chỉ về một hướng, “Tên béo đã đi rồi.”

Chu Tuệ nghe không hiểu, cô nuốt một ngụm nước bọt, bởi vì căng thẳng và ngạc nhiên nên giọng nói thốt ra cũng trở nên khác hẳn: “Ý anh là, em, em có thể đi rồi sao?”

“Không đi, đợi tên đó quay lại sao?” Người đàn ông lia mắt nhìn cô.

“Vậy em…..ngày mai có thể đến đây lấy đồ ăn tiếp không?” Trước khi đi, Chu Tuệ lấy hết dũng khí nói, “Một ít bánh mì thôi là được.”

Lần này Hình Minh ngồi hẳn dậy, nhìn cô hỏi: “Lấy cho em gái em à?”

“Ừm.”

“Lấy cái gì đổi với tôi đây?” Anh nhướng mày, gương mặt hơi đen bởi vì động tác này mà lộ ra vài phần lưu manh không đứng đắn.

Chu Tuệ nhất thời nín bặt, cô tưởng rằng mình có thể lấy miễn phí, nhưng đối phương hiển nhiên chỉ muốn bố thí cho cô một lần.

Cô có cái gì có thể đổi đây? Không có tiền, chỉ có….thân thể này.

Chu Tuệ lại nhìn người đàn ông trước mắt mình, vẻ ngoài chính trực, bụng cũng không có mỡ dư thừa, so với tên béo mập ú vừa nãy, cô thà rằng làm giao dịch với người đàn ông trước mặt.

Người đàn ông đại khái nhìn ra được cô đang nghĩ gì, ngón tay cái gãi gãi lên lông mày rậm rạp: “Loại chuyện này, giữa hai chúng ta thật sự không nói rõ được là ai chiếm hời hơn ai.”

Chu Tuệ: “……”

Chu Tuệ bất giác đỏ mặt, rõ ràng đây là chủ đề khá khiếm nhã, nhưng không biết tại sao bầu không khí lại đột nhiên bị đổi hướng, thậm chí cô còn không cảm thấy nhục nhã và khó coi khi nghe thấy lời này của người đàn ông.

Cô cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh, lần này, xem như là thần linh chiếu cố em vậy.”

Thần linh?

Hình Minh cười giễu, anh không phải là thần linh gì đó đâu.