Thần Linh - Đông Ca

Chương 12: Kẻ biến thái




Edit: Đậu

Hình Minh bị đánh thức bởi tiếng nhịp tim.

Chu Tuệ làm ổ trong lòng anh, lông mi không ngừng lay động, cô cắn môi, không rõ do xấu hổ hay ngượng ngùng, mà cả người không chút động đậy, gương mặt trắng nõn đỏ bừng.

Anh hơi nhổm người dậy, tay của cô tự nhiên rời khỏi gáy anh.

Đêm qua bởi vì trên đùi có vết thương nên anh không mặc quần dài, quần lót tứ giác phồng lên vừa cao vừa cộm, phần chóp đầu ẩm ướt, thật ra quần lót có hơi chật, cây gậy bị siết đến nhói đau, anh nhíu mày, nhìn thoáng qua Chu Tuệ.

Cô đã ngồi dậy, cúi thấp đầu không dám nhìn anh, thấy Chu An vẫn chưa tỉnh, cô nhẹ tay nhẹ chân bò xuống giường từ bên cạnh Chu An, đang chuẩn bị mang giày, bỗng dưng lại vô cớ ngẩng đầu nhìn anh.

Có lẽ cô cũng không ngờ tới Hình Minh cũng đang nhìn mình, khoảnh khắc khi ánh mắt hai người chạm nhau, cô cúi đầu trước, mái tóc dài quét qua hai má, để lộ hai vành tai đỏ bừng.

“Trông thì nhẹ nhàng ngoan ngoãn thế này.” Hình Minh nằm trên yên giường, nhìn thấy phản ứng này của cô bỗng dưng có chút muốn cười, “Sao mà lúc ngủ chẳng thành thật tí nào vậy?”

Mặt của Chu Tuệ càng đỏ hơn nữa, cô còn tưởng rằng người lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn là Hình Minh, nào ngờ kẻ biến thái thật sự vậy mà chính là bản thân cô.

“Xin lỗi.” Cô ngượng đến mức không có chỗ nào để trốn, “Đã rất lâu rồi tôi không được…ngủ ngon như vậy.”

Hình Minh không đáp lời, tuy rằng nói Chu Tuệ cứ động tới động lui, nhưng đêm qua anh cũng ngủ rất ngon, đến bây giờ trong khoang mũi vẫn còn mùi hương thơm ngát trên người cô, lâm râm có chút ngứa ngáy.

Anh sờ sờ đầu mũi, leo xuống giường.

Cây gậy cương cứng mãi, anh cứ thế mặc quần vào, lấy một điếu thuốc trong túi quần ra hút, chân phải khập khiễng đi đến bên cái ghế ngồi xuống.

Chu Tuệ nhẹ nhàng lay tỉnh Chu An, cô dùng tay chải lại mái tóc cho cô bé, mang giày vào, xong xuôi mới theo Hình Minh đi ra ngoài đánh răng súc miệng, Chu Tuệ nhân cơ hội này đem quần áo dơ ngày hôm qua ra giặt giũ.

Trong phòng tắm cái gì cũng có, bột giặt nước giặt, duy nhất có một cái máy giặt ngày nào cũng hoạt động, không biết là quần áo của ai, Chu Tuệ dứt khoát giặt tay sau đó mang về phơi khô.

Hình Minh kéo cho cô một sợi dây ở trước cửa, cô cúi người treo từng bộ quần áo lên đó phơi khô, Chu An đứng bên cạnh giúp một tay.


“Anh, hạnh phúc ghê nha, có người giặt quần áo cho.” Lúc đi ngang qua Lưu Bân tiện thể chọc ghẹo Hình Minh.

Hình Minh ngồi trên ghế xem điện thoại, vừa nghe thấy câu này thì ngước mắt nhìn Chu Tuệ, cô luôn mang trong mình lòng phòng bị đối với những người đàn ông xa lạ, dù cho bây giờ anh đang ở bên cạnh, cô cũng vô thức kéo Chu An vào lòng che chở.

Anh khập khiễng đứng dậy, đưa cho Lưu Bân một điếu thuốc, hai người đứng trước cửa trò chuyện một hồi.

“Béo tỉnh rồi à?” Hình Minh hỏi.

“Dạ, tỉnh rồi, nửa đêm cứ la đau, em cho nó uống ít thuốc giảm đau với thuốc ngủ.” Lưu Bân xoay đầu nhìn về phía Chu Tuệ, “Đúng thật rất xinh đẹp, khó trách béo nó động lòng, anh cũng biết tính nó như thế, lớn bé chẳng tha, thấy ai cũng muốn lên giường, lần này ăn một trận ra trò, lần sau chắc chắn không dám nữa.”

“Anh Dương bảo cậu đi làm gì thế?” Hình Minh dập tắt điếu thuốc, quay đầu lại nhìn, thấy Chu Tuệ đã phơi quần áo xong, đang cúi người chỉnh ga giường; đứng từ xa, thấp thoáng có thể nhìn thấy da thịt trắng mịn ở bên trong.

Anh âm thầm đứng chắn trước mặt của Lưu Bân, sau đó lấy thêm một điếu thuốc châm lửa cho mình.

“Tìm một chỗ mới.” Lưu Bân không chú ý đến điểm này, cậu ta tiếp tục nói, “Bên ngoài toàn là người chết, thức ăn ở đây không còn nhiều nữa, anh Dương định đi vào trong.

“Đi vào trong?” Hình Minh nhướng mày.

“Hiện tại mấy tên quân nhân đi đánh trận hết rồi, anh Dương nói đây là thời cơ tốt để giao dịch, chỉ có điều tòa nhà thông tin đã bị đánh bom, không tiện liên lạc.” Lưu Bân vừa nói vừa nhìn đồng hồ điện tử, “Em phải đi rồi.”

“Ừm.” Hình Minh đưa mắt tiễn cậu ta xuống tầng rồi xoay người đi vào trong.