Thân Làm Đội Trưởng, Cần Phải Lạnh Lùng

Chương 80




Tin nhắn vừa được gửi đi, một làn sóng xung kích vô hình như b ắn ra từ màn hình di động của mỗi người, toàn bộ căn cứ tạm thời rơi vào im lặng.

Giang Địch cùng Phô Mai một trước một sau mà quay lại căn cứ. Fans của Thạch Đầu thấy cậu ta đang yên đang lành bỗng dưng thấy một trận gió xoáy thổi qua, cả người biến mất khỏi màn hình, chỉ còn lại cái ghế chơi game đang xoay tròn không ngừng. Còn Lục Hữu Sơn, đây là lần đầu tiên anh mới chỉ phục bàn được có một nửa đã ném bút chạy mất.

Lão Đàm ở Thượng Hải xa xôi cùng bị làn sóng xung kích này hướng đến khiến cho đại não thiếu oxy, mất khả năng kiểm soát tay chân, chỉ có thể điên cuồng gõ dấu hỏi vào trong nhóm wechat.

Trong những người ở R. H chỉ có duy nhất Tề Hiến vẫn còn trấn định. Anh mặc kệ vết thương ở tay, là người đầu tiên chúc phúc cho đôi tình nhân này.

【Clown: Oa, thật sự không ngờ tới】

【Clown: Chúc mừng chúc mừng 】

【Clown: Nhưng mà lão Đàm giống như sắp điên rồi. Đừng lo lắng, bọn anh vừa lúc ở bệnh viện, nếu thật sự không chịu được có thể để bác sĩ tiêm một mũi an thần  】

【Timeless: Cảm ơn anh Hiến 】

Trừ bỏ Timeless, những người khác ở căn cứ tạm thời đều khong lên tiếng ở trong nhóm.

Giang Địch cùng Phô Mai xông lên tầng hai, cửa phòng “Phanh” một tiếng, gần như bị mở ra cùng một lúc. Mấy người cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, đều tìm ra được biểu tình khiếp sợ ở trên gương mặt của đối phương.

Thạch Đầu run giọng nói: “Hai người cũng thấy được? Không phải là tôi bị ảo giác đấy chứ?”

Phô Mai nhìn Thạch Đầu, tựa như thấy được mình của ngày hôm qua. Cậu đờ đẫn mà nói: “Thấy được, cậu không xuất hiện ảo giác.”

Thạch Đầu cố gắng nặn ra một nụ cười: “Cái này ‘ ở bên nhau ’ ý tứ là……”

Phô Mai gian nan nói: “Súng ngắn của EAU cùng nữ streamer kia ở bên nhau thế nào thì đội trưởng cùng em trai ở bên nhau thế đó.”

Trước mắt Thạch Đầu cùng Lục Hữu Sơn tối sầm.

“Nếu Timeless cùng Shine yêu đương ảnh hưởng đến huấn luyện của bọn họ, dù tôi có chết cũng sẽ không chúc phúc đâu!” Lục Hữu Sơn gầm nhẹ, “Chết cũng sẽ không!”

Thạch Đầu hốt hoảng: “Liệu có phải là Timeless đánh chữ sai, hoặc là đánh cuộc thua gì đó……”

“Sẽ không.” Ngữ khí của Giang Địch rất gian nan, “Đội trưởng Anh ấy….Thích Timeless.”

Đây là chính miệng đội trưởng nói cho cậu.

Cả người Thạch Đầu đều choáng váng, “Nhưng mà, đó chính là đội trưởng mà.”

“Đúng vậy, đó là đội trưởng của chúng ta.” Phô Mai quả thực không thể tin được chính mình đang nói cái gì, “Là thuốc bổ mắt của chúng ta, ai cũng không được yêu đội trưởng.”

Di động của mỗi người đều đang điên cuồng rung lên. Lão Đàm đã hơi bình tĩnh lại, cuối cùng cũng có thể gõ tiếng Trung.

【 lão Đàm: Sao lại ở bên nhau? 】

【 lão Đàm: Chuyện khi nào?! 】

【 lão Đàm: Mấy cậu có phải là nhầm lẫn gì không? Đem tình bạn nhầm thành tình yêu gì đó 】

【 lão Đàm: Có thể còn trẻ nên vẫn chưa hiểu được, tình bạn không phải là tình yêu đâu! 】

【Timeless: Em quỳ xuống cầu xin đội trưởng ở bên em 】

【Timeless: Sau khi tới Hàn Quốc 】

【Timeless: Không nhầm 】

【Timeless: Chính là tình yêu 】

【 lão Đàm: Cậu đang nói bậy, anh không tin】

【Shine: Xác thật là tình yêu 】

Mọi người: “……”

Quỳ xuống là có thể yêu đương với người đẹp lạnh lùng? Còn có loại chuyện tốt như này? Lửa quỷ hả!

Lục Hữu Sơn nhịn không được lên tiếng.

【 Lục Hữu Sơn: Hai cậu ở bên nhau, huấn luyện làm sao bây giờ, thi đấu làm sao bây giờ??? Sắp phải thi đấu nửa mùa sau rồi! 】

【Shine: Tất cả như cũ, không có ảnh hưởng 】

【 Lục Hữu Sơn: À, vậy không việc gì 】

【 Lục Hữu Sơn: Chúc hai người bách niên hảo hợp, sớm sinh quý tử 】

Lục Hữu Sơn cảm thấy mỹ mãn mà trở về phục bàn tiếp. Những người còn lại đều xếp hàng ngồi ở bậc thang, thử chấp nhận sự thật đóa hoa lạnh lùng đã bị Timeless ngắt mất.

Ngày hôm qua Phô Mai đã biết chuyện này, cậu đã không còn chấn kinh nữa, bây giờ cậu đang trải qua giai đoạn cạn lời mà hơn hai mươi năm qua chưa từng gặp lần nào.

Cậu đã làm tốt công tác giác ngộ, tình nguyện dù có độc chết bản thân cũng phải bảo vệ bí mật này cho đội trưởng. Kết quả thì sao, Timeless xoay người tự bạo, nhẹ nhẹ nhàng nhàng khiến cho một phen tâm huyết của cậu đem đi cho chó ăn.

Timeless vẫn còn là người sao? Đây là chuyện mà con người có thể làm được hả?

Sau một hồi yên lặng, người đầu tiên mở miệng lại chính là Giang Địch, “Timeless rất tốt, nếu như cậu ta có thể tự hạn chế như đội trưởng thì càng tốt.”

Phô Mai kinh ngạc hỏi: “Cậu nói kiểu này…… Cậu đã nghĩ thông? Chấp nhận Timeless trở thành đội trưởng phu nhân?”

Giang Địch trầm giọng nói: “Chỉ cần đội trưởng vui vẻ, không có gì mà tôi không thể chấp nhận.”

Thạch Đầu gật đầu phụ họa: “Kỳ thật nếu như cẩn thận ngẫm lại, cũng chỉ có Timeless có thể xứng đôi đội trưởng. Đổi thành là người khác, chỉ sợ lòng tôi càng lạnh thôi.”

Phô Mai có cảm giác như bị đồng bọn phản bội, không thể tin được: “Chờ đã, hai người có phải là chấp nhận quá nhanh rồi không?”

Lúc này, tiếng mở cửa vang lên. Ba người quay đầu nhìn, thấy được đội trưởng của bọn họ…. Cùng Thời Độ đang đứng ở phía sau.

Thời Độ lộ ra một nụ cười tuổi trẻ tràn đầy sức sống: “Chào buổi chiều các anh trai.”

Phô Mai / Thạch Đầu / Giang Địch: “……”

Em trai vốn dĩ đẹp trai, lúc cười như vậy lại càng đẹp hơn, cũng khiến cho tâm tình bọn họ càng phức tạp hơn.

Ngu Chiếu Hàn trên cao nhìn xuống, ánh mắt lần lượt đảo qua bọn họ, hờ hững nói: “Các cậu ngồi chỗ này, có việc?”

Bọn họ đồng loạt lắc đầu: “Không có việc gì!”

…… Mấy người nhìn qua không giống như là không có việc gì đâu.

Vì để cho đồng đội có thể dũng cảm nói ra vấn đề,  Ngu Chiếu Hàn hạ thấp giá trị lạnh lùng trong giọng nói của mình: “Các cậu có vấn đề thì có thể hỏi tôi.”

Bọn họ trăm miệng một lời: “Chúng tôi không có vấn đề!”

Ngu Chiếu Hàn đành phải nói: “Nếu không có vấn đề, cũng đừng để chuyện này khiến các cậu phân tâm.”

Bọn họ không chút do dự: “Vâng, đội trưởng!”

“Rất tốt.” Ngu Chiếu Hàn nói, “Đều đi chuẩn bị một chút, nửa giờ sau phục huấn luyện ngày hôm qua.”

Bình thường sẽ là Lục Hữu Sơn chủ trì phục bàn, nhưng trận thi đấu huấn luyện với DSD kia lại bại lộ không ít vấn đề, góc độ đối đãi với vấn đề của Ngu Chiếu Hàn có chút khác biệt so với tổ huấn luyện, cậu muốn dùng thị giác chỉ huy để phục bàn lại một lần.

Đáng thương cho mọi người, vừa bị k1ch thích xong đã phải làm chuyện chính, còn không dám phân tâm dưới mí mắt của đội trưởng.

Ipad của đội trưởng được kết nối mới màn hình TV lớn, ngón tay thon dài trắng nón của anh di động trên bản đồ, đôi môi hồng nhạt khép mở liên tục, bình tĩnh mà chỉ ra vấn đề của từng người.

Phô Mai yên lặng mà thở dài.

Vè sau đội trưởng xinh đẹp của bọn họ chính là người của một mình Timeless mà thôi.

“Chỗ  này,” Ngu Chiếu Hàn tạm dừng, đem thị giác khóa ở trên người Timeless, “Vị trí di chuyển của Timeless quá mức mạo hiểm, cậu tự tin với bản thân mình như vậy sao?”

Thời Độ nhướng mày: “Vì cái gì không thể tự tin? Em nhớ rõ là lúc đó sắp một mình giết được thích khách của DSD rồi.”

“Cậu biết vì sao có thể giết được không.” Ngu Chiếu Hàn cười lạnh một tiếng, đem thị giác kéo tới bên người Shine, “Bởi vì tôi giúp cậu hấp dẫn phần lớn hỏa lực. Phụ trợ của DSD đang ẩn giấu ở bên trái thích khách, cậu còn cảm thấy một mình cậu giết sao?”

Thời Độ dứt khoát mà thừa nhận sai lầm: “Nồi của em, lần sau sẽ chú ý.”

Phô Mai nhìn đội trưởng, lại nhìn em trai, đột nhiên “Phụt” một cái cười ra tiếng

Thời Độ:?

Ngu Chiếu Hàn nhìn về phía Phô Mai, lành lạnh nói: “Có chuyện có thể đi lên nói.”

Phô Mai vội nói: “Không không không, đội trưởng ngài tiếp tục.”

Kết thúc phục bàn, Ngu Chiếu Hàn bị  Lục Hữu Sơn kêu đi. Thời Độ lấy ipad của Ngu Chiếu Hàn định đi lên tầng thì nghe thấy tiếng cười quái dị của Phô Mai ở phía sau: “Ha ha ha ha ha.”

Thời Độ nhìn Phô Mai như đang nhìn một đứa ngốc: “Anh cười cái gì.”

“Em là bạn trai của đội trưởng thì sao chứ.” Phô Mai “Hừ” một tiếng, “Anh đã nghĩ thông suốt, đã bình tĩnh lại rồi.”

Thời Độ cười nhạo: “Nhanh như vậy đã thoải mái? Anh mẹ nó là fan pha kè đúng không.”

Phô Mai ưỡn ngực, đúng lý hợp tình: “Bởi vì thoạt nhìn đội trưởng đối với em không có chút khác biệt nào, nên mắng thì vẫn mắng. Lúc nói chuyện cùng em mặc vẫn không có biểu tình, ngữ khí hờ hững, cái này giống hệt bọn anh.”

Ý cười bên khóe miệng Thời Độ dần dần biến mất.

Thấy Thời Độ không có cách não cãi lại, Phô Mai cười đến càng bình thường: “Đội trưởng đầu tiên là đội trưởng của bọn anh, sau đó mới là bạn trai em. Cậu ấy vẫn để ý đến bọn anh nhất.”

Ý cười của Thời Độ hoàn toàn biến mất.

Sau khi nghiên cứu chiến thuật mới vói Lục Hữu Sơn xong, Ngu Chiếu Hàn trở lại phòng chuẩn bị tắm rửa. Thời Độ đi sau anh, kể lại khiêu khích của Phô Mai cho anh nghe.

“Ngay cả Phô Mai cũng cảm thấy trước và sau khi chúng ta quen nhau cũng không có gì khách biệt,” Thời Độ vò đầu, “Tức giận a mẹ nó.”

“Trước đó rõ ràng anh đã học xong làm thế nào để yêu đương, còn muốn lấy tên gọi thân mật cho em, nhưng mà em không đồng ý, còn quỳ gối trên giường cầu anh đừng. Em đã quên rồi sao?”  Ngu Chiếu Hàn nhịn không được phun tào, “Hiện tại lại chê anh đối với em không giống bạn trai, Thời Độ em thật khó hầu hạ.”

Thời Độ chống chế: “Không phải là em chê anh đối với em không giống bạn trai, mà là em ngại Shine không coi em là bạn trai. Anh nói xem, lúc anh là Shine, anh đối xử với em có khác gì mấy người Phô Mai đâu?”

Ngu Chiếu Hàn nghiêm túc tự hỏi một lát, nói: “Không khác nhau.”

Thời Độ vừa bực mình vừa buồn cười, thậm chí muốn vì vỗ tay cho sự thành thật của Ngu Chiếu Hàn: “Nói rất đúng.”

Ngu Chiếu Hàn áy náy nói: “Nhưng màthực xin lỗi, đàn ông lạnh lùng bọn anh yêu đương chính là như vậy.”

Mấy ngày nay cậu đã tìm đọc tư liệu, phát hiện ra dù cho nam chính lạnh lùng có nói chuyện yêu đương thì cũng vấn rất ít lời. Bọn họ thể hiện tình yêu với nửa kia của mình qua ánh mắt, vì dụ như 【 ánh mắt ấm áp 】【 lạnh lùng trong mắt chậm rãi hòa tan 】【 khí lạnh trên người dần dần biến mất không thấy tăm hơi】…… 

Anh không biết những cái này, nhưng mà anh nguyện ý bớt thời gian đi học vì Thời Độ,

Thời Độ cự tuyệt tiếp thu cái cách nói này: “Nam chính lạnh lùng thì liên quan gì đến em, tóm lại anh không thể mặc kệ em, đội trưởng ——”

Một thanh niên 187+ lại chơi xấu giống như học sinh tiểu học. Cậu ôm lấy Ngu Chiếu Hàn từ phía sau, dầu gác lên vai Ngu Chiếu Hàn, Ngu Chiếu Hàn đi đâu thì cậu dùng tư thế này đi đến đó. Ngu Chiếu Hàn thừa nhận sức nặng một nửa cơ thể của cậu, bước đi vô cùng khó khăn.

Ngu Chiếu Hàn muốn bỏ tay thanh niên ra: “Buông tay Thời Độ, em nặng quá.”

Thời Độ không bỏ: “Toàn bộ R, H đều là fans của Shine, nếu như anh không duy trì vị thế chính cung của em, bọn họ sẽ bắt nạt em.”

Ngu Chiếu Hàn mới không tin: “Khi nào thì em lại bị bắt nạt hả, rõ ràng là chỉ có em bắt nạt người khác.”

“Sao lại không có chứ.” Thời Độ lên án, “Vừa nãy không phải Phô Mai đã trào phúng em sao?”

Ngu Chiếu Hàn thở dài: “Cả đời này tật xấu hiếu thắng của em khi nào mới có thể sửa được.”

Thời Độ nhướng mày: “Không sửa được thì làm sao bây giờ, anh còn muốn em không?”

“Anh muốn.” Ngu Chiếu Hàn nghĩ nghĩ, nói: “Anh cam đoan với em, anh sẽ giúp ngươi duy trì vị thế chính cung.”

Thời Độ cười hôn một cái lên má Ngu Chiếu Hàn: “Cảm ơn đội trưởng, đội trưởng thật tốt.”

“Đực rồi, hôm nay em vẫn luôn làm nũng, hiện tại đến lượt anh.” Ngu Chiếu Hàn xoay người, mở hai tay về phía Thời Độ, “Phiền toái em xoa xoa đầu anh, sau đó ôm anh đi phòng tắm tắm rửa.”