Thần Khúc

Chương 159: C159: Chương 159




Tông Quyền mặt lạnh không hé răng.

Tuyết Lí Hồng tiếp tục lật xem những phiến ngọc được đóng thành tập nhật ký công việc.

"Ta thấy tinh thần của tiên sinh dường như không tốt lắm." Bốn người ngồi quanh một chiếc bàn, Quân Chấp rót trà dưỡng thần ra chén, đẩy đến trước mặt Khúc Duyệt.

Sợ quấy rầy Tuyết Lí Hồng, chàng truyền âm nói chuyện.

"Ngài cũng không khỏe hơn vãn bối bao nhiêu." Khúc Duyệt bưng chén lên, ủ trong hai bàn tay, dùng truyền âm đáp lời, "Dựa theo quy định của Bộ Đặc Biệt, ngài có thể đòi bồi thường với Nhị Ca ta."

Vì thoát vây, bất đắc dĩ dán thêm phù chú lên ma chủng khiến Quân Chấp vết thương mới chồng vết thương cũ.

Quân Chấp mỉm cười: "Nhị Ca cô đã chủ động đề nghị, bảo rằng để Nguyên quốc sư bồi thường."

Khúc Duyệt bật cười, cúi đầu uống trà, hỏi: "Vừa rồi Tuyết tiền bối nói ma chủng kỳ lạ là có ý gì?"

Nhắc đến chuyện này, Quân Chấp thu lại nét cười bên khóe miệng: "Ngài ấy nói thế giới bên trong ma chủng cúa chúng ta không phải hình thành tự nhiên."

Khúc Duyệt giật mình, ban đầu khi chưa biết lai lịch ma chủng nàng từng hoài nghi nó là vật chứa, giống khuyên tai hiện giờ Huyễn Ba đang ẩn thân chứa đựng cả một đại dương vậy.

Nàng hỏi lại: "Lẽ nào có người thu nhỏ một thế giới rồi chuyển vào ma chủng?"

Quân Chấp lắc đầu: "Ý của Tuyết Lí Hồng là ma chủng vốn không thể tự sinh ra thế giới, mà có người đi vào bên trong sáng lập ra."

Sáng lập nên một thế giới?

Giống như Bàn Cổ khai thiên lập địa?


Đây là một trong năm ma chủng do Thiên Ma vương thượng cổ hóa thành sau khi chết, người có thể đi vào trong, còn phân trời đất, lập thế giới, phải có năng lực siêu đẳng cấp thế nào chứ.

Khúc Duyệt uống hết chén trà, đặt xuống bàn: "Với năng lực như vậy, thế giới này hẳn đã được hình thành từ rất lâu, có lẽ là ngay sau cái chết của Thiên Ma vương và sự ra đời của bốn tộc thiên nhân?"

Quân Chấp ừ một tiếng rồi nói: "Tuy Tuyết Lí Hồng không rõ ngọn nguồn nhưng khẳng định trong thế giới của chúng ta có dấu vết của Thiên Công khai phá."

"Nguyên nhân vì đâu?" Khúc Duyệt vươn tay lấy ấm trà, Quân Chấp thường xuyên bệnh tật, hiểu biết thuật dưỡng sinh, trà dưỡng thần này uống vào toàn thân thoải mái, "Thiên Công chế tạo ra năm thần khí dùng luyện hóa ma chủng, còn sáng lập ra thế giới bên trong ma chủng để làm gì? Làm chỗ ở ư? Nhưng sớm muộn gì ma chủng sẽ bị luyện hóa sạch sẽ, sáng tạo ra thế giới bên trong chẳng phải cũng sẽ bị tiêu vong sao?"

Hỏi xong, tay rót trà của Khúc Duyệt thoáng khựng lại. Có lẽ nàng đoán được một chút.

Uy lực Thiên Ma vương thượng cổ rất lớn, uy lực của năm thần khí được tạo ra e là không đủ để luyện hóa năm ma chủng, cần phải phối hợp cả trong lẫn ngoài.

Bên ngoài bị năm thần khí luyện hóa. Bên trong bị khí chính đạo của sinh linh tu luyện ra ăn mòn dần dần.

Theo quan điểm này, người bên trong ma chủng, đặc biệt tu đạo giả chính đạo, đã trở thành vi khuẩn gây bệnh không ngừng hủy hoại ma chủng. Việc thỉnh thoảng ma chủng giáng xuống Thiên Ma Hỏa tương tự như việc tế bào miễn dịch trong cơ thể tiêu diệt vi khuẩn, tự bảo vệ chính mình. Cho dù vị Thiên Công trông coi Băng Ngọc Trì kia động lòng trắc ẩn, vớt ma chủng ra ngoài, chung quy cũng vô dụng. Trừ khi thế giới trong ma chủng trở thành luyện ngục nhân gian, toàn bộ mọi người chuyển tu ma đạo và tà đạo, bằng không ma chủng sớm muộn sẽ bị diệt. Vị tiền bối Thiên Công ấy chỉ trì hoãn quá trình mà thôi.

Quân Chấp nói: "Hai vị tiền bối xem một số vật tổ của chúng ta đã nói rằng đó là tộc huy của vài bộ lạc khi xưa cung phụng thiên nhân. Hơn nữa, thế giới ma chủng của chúng ta có hậu duệ thiên nhân, đặc biệt Phúc Sương quốc nơi đất bắc này có rất nhiều hậu duệ Thiên Võ nhưng huyết thống tương đối loãng."

Khúc Duyệt không khỏi nghĩ tới bích họa nàng từng nhìn thấy dưới đáy biển trong khuyên tai, một nam tử nâng ma chủng đi vào Thiên La Tháp, rất nhiều tín đồ quỳ rạp phía sau.

"Nói như vậy, năm đó trước khi năm ma chủng bị phong ấn luyện hóa, một số thiên nhân đã dẫn theo tín đồ đi vào bên trong ma chủng khai hoang, sinh sôi nảy nở, truyền bá chính đạo, đồng thời tạo ra áp lực hủy hoại ma chủng từ bên trong?"

Khúc Duyệt không biết nên dùng tâm tình thế nào để đánh giá việc này. Những tổ tiên ấy quả rất đại nghĩa, giác ngộ cao, nhưng bọn họ không để lại bất kỳ giải thích gì đã hố chết toàn bộ hậu duệ của chính mình.

"Ai..." Quân Chấp nhấp ngụm trà, thở dài.


Khúc Duyệt nhận ra chàng ta đang trách trời thương dân, tâm tình càng phức tạp: "Tiền bối, dựa theo suy luận này, mọi người trong thế giới này đều vì để giết ngài mà sinh ra, mà ngài vẫn muốn cứu..."

Quân Chấp đùa: "Ta cứu bọn họ tương tự như tự sát, nhưng ta chết rồi, thế giới này cũng xong, bọn họ cũng kết thúc, toàn gia đồng quy vu tận, ta không lỗ đâu."

Khúc Duyệt giật mình, buồn cười: "Nói cũng phải."

Ma chủng này khó vào khó ra, cho dù dùng pháp bảo khoét ra một lỗ hổng, nhiều nhất cũng chỉ vài tu đạo giả ra vào được, phàm nhân nơi này không cách nào ra được.

Khúc Duyệt nhìn Tuyết Lí Hồng: "Nếu đã tính ra tiền căn, vậy không biết Tuyết tiền bối sốt ruột xem quyển nhật ký này để tìm thông tin gì?"

Rõ ràng, người của tộc Thiên Công trông coi hỏa ma chủng cũng không biết ngọn nguồn.

Quân Chấp giải thích: "Y muốn thử tìm trong quyển nhật ký ấy có chút dấu vết nào về Vi Tam Tuyệt hay không."

"Vi sư tôn?" Nếu nói rằng thế giới trong ma chủng có hậu duệ thiên nhân, Khúc Duyệt gần như có thể khẳng định vị Kiếm Thần Phúc Sương này tám phần mang huyết mạch Thiên Võ nên mới cường hãn đến vậy.

Thật trùng hợp, vừa nhắc đến Vi Tam Tuyệt, liền nghe thấy hộ vệ của Quân Chấp bẩm báo: "Vi sư tôn ở bên ngoài cầu kiến."

Nói là cầu kiến nhưng Quân Chấp lập tức đứng dậy đi ra ngoài, Khúc Duyệt cũng đi theo.

Vi Tam Tuyệt đứng trong sân, giống hệt như lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn, thoạt nhìn chỉ mười sáu mười bảy tuổi nhưng sắc mặt nghiêm nghị cứng nhắc như ông cụ.

Kiếm Trầm Mặc với hoa văn hình rồng cuộn quanh an tĩnh giắt sau thắt lưng hắn.

Quân Chấp chắp tay: "Vi sư tôn, mời."


Vi Tam Tuyệt không muốn vào trong, ánh mắt dừng trên người Khúc Duyệt đứng phía sau Quân Chấp.

Khúc Duyệt vội thỉnh an: "Vi sư tôn."

Tuy lúc nàng mới tới học viện Phúc Sương, lão cổ hủ Vi Tam Tuyệt này đã tìm nàng gây phiền toái nhưng nàng vẫn rất thích hắn.

Thí Luyện Cửu Quốc tạm dừng với lý do Khúc Duyệt bế quan tiến giai, nhưng Vi Tam Tuyệt biết nàng là người ngoại giới, có việc rời đi mà thôi.

Vừa nghe nói nàng đã về, Vi Tam Tuyệt đến tìm nàng, giọng điệu lạnh nhạt: "Nếu ngươi rảnh rỗi thì đi gặp tiện... ca ca Nguyên Hóa Nhất của ngươi nói một tiếng đi. Mau chóng hoàn thành phần thi đồng đội, đại kiếp nạn Thiên Ma Hỏa sẽ giáng xuống trong vòng ba năm tới, để mọi người sớm ngày về nước đi."

Khúc Duyệt vội đồng ý: "Vâng sư tôn."

Vi Tam Tuyệt lại nhìn về phía Quân Chấp: "Nơi này của ngươi có cao thủ rồi." Hắn ám chỉ Tông Quyền, bọn họ đã gặp mặt, "Ta về trước đây."

Lúc trước đến đây thu phục lão tổ Đường gia, lo ngại lại xảy ra chuyện nên Vi Tam Tuyệt tiếp tục ở lại.

Quân Chấp hỏi: "Sư tôn phải về học viện?"

Vi Tam Tuyệt lắc đầu: "Đi Đại Tuyết Sơn, để ứng đối với Đại Kiếp Nạn Thiên Ma Hỏa, ta cần phải bế quan."

Nói xong liền xoay người đi ngay.

Quân Chấp không ngăn cản, Vi Tam Tuyệt một năm có hơn phân nửa thời gian đều câu cá ở Đại Tuyết Sơn.

Khúc Duyệt nhìn thanh kiếm Vi Tam Tuyệt đeo sau thắt lưng, rồng đen quấn quanh nhưng kiếm rút ra lại kéo theo phượng ảnh.

Phượng ảnh: hình bóng phượng hoàng.

Ẩm Triều Tịch nói kiếm này chứa phượng huyết, Khúc Duyệt nhớ đến con phượng hoàng trong tẩm điện của Đại Tư Tế, giống hệt hư ảnh lúc Vi Tam Tuyệt xuất kiếm.


Nàng từng nghĩ phượng hoàng nào cũng giống nhau, lúc này biết được Vi Tam Tuyệt là hậu duệ Thiên võ, hơn nữa Tuyết Lí Hồng lật xem nhật ký Thiên Công cũng vì hắn, đoán rằng có điều bí ẩn ở đây.

Quả nhiên, sau khi Vi Tam Tuyệt ra khỏi viện, Tông Quyền từ trong phòng đi ra, nói: "Thanh kiếm này của hắn xuất từ Tông thị nhà ta, người từng sở hữu nó là Tông Trầm, đồng lứa với tổ phụ ta."

Khúc Duyệt trợn mắt, câu đầu của hắn khiến nàng nghĩ người tiến vào ma chủng khai hoang là tổ tiên của Tông Quyền. Nhưng nếu cùng thời với tổ phụ hắn thì chứng tỏ chuyện hẳn chỉ xảy ra vào thời cận đại.

Tông Quyền nhìn về phía cửa viện: "Hơn sáu ngàn năm trước, Tông Trầm bị phái hạ giới làm việc, đèn hồn của ông ấy tắt đột ngột và rồi không trở về."

Thanh kiếm này vì sao xuất hiện bên trong ma chủng?

Khúc Duyệt nhìn về phía Quân Chấp: "Tiền bối nhặt về sao?"

Quân Chấp lắc đầu: "Cô cũng biết vận khí của ta mà, bảo kiếm như thế ta nào có cơ hội nhặt được."

Thứ chàng nhặt được hơn phẩn nửa là rác rưởi không ai muốn.

Tông Quyền cau mày: "Trước kia ta thường nghe tổ phụ cảm khái, Tông Trầm vốn dĩ tính toán sau khi làm xong việc sẽ hồi tộc thành thân, thiệp cưới đều đã phát ra cả..."

Khúc Duyệt chợt nghĩ: "Người ghép đôi với vị tiền bối này có phải là Đại Tư Tế hiện giờ không?"

Tông Quyền hơi kinh ngạc: "Làm sao cô biết?"

Cho nên Đại Tư Tế vì người yêu chết, không muốn ghép đôi với người khác nên quyết tuyệt đi vào Thần Điện?

Khúc Duyệt hoài nghi: "Nhưng tuổi của Vi sư tôn không phù hợp, ngài ấy nhiều nhất mới hơn hai ngàn tuổi thôi đúng không?"

"Vi Tam Tuyệt không phải Tông Trầm, có thể là con trai hoặc cháu." Tông Quyền đứng thẳng tắp, nét mặt không lộ vui hay ghét, "Thật không ngờ Tông thị nhà ta lại xuất hiện một kẻ bại hoại như vậy!"

Khúc Duyệt sửng sốt: "Ý ngài là, vị hôn phu Tông Trầm của Đại Tư Tế năm đó giả chết, trốn vào ma chủng, lần nữa cưới vợ sinh con?"

Hồi tưởng lại vị Đại Tư Tế nghe nói thủ đoạn lãnh khốcvà vị Đại Tư Tế khí chất sát phạt sắc bén nàng từng nhìn tận mắt. Ma chủng có lẽkhông đợi được bị hủy hoại từ bên trong đã tiêu vong rồi.