Thần Khúc

Chương 157: C157: Chương 157




Khúc Xuân Thu quở trách Khúc Tống hai câu xong thấy hắn rốt cuộc im miệng liền ngừng lại.

Khúc Xuân Thu lần nữa đỡ Nguyên Hóa Nhất dậy, ba trăm năm không gặp, ông không khỏi nhìn kỹ con trai hơn một chút. Trước khi vào ma chủng, ông đã gặp Lão Tứ và Lão Ngũ, hiện giờ lại được gặp Lão Nhị, Lão Tam, chỉ thiếu Khúc Đường không liên lạc được.

Lòng ông dịu xuống: "Chuyện của con, A Duyệt đã sớm giải thích, con cũng lớn rồi, tự mình xử lý, vi phụ..."

Khúc Tống đột nhiên nhớ ra, ngẩng đầu nói: "Đúng rồi, phụ thân, lão tamLão Tam lúc trước vì muốn thắng Thí Luyện Cửu Quốc mà xem Tiểu Muội như đối thủ, thậm chí còn dùng mỹ nam kế để dụ dỗ muội ấyTiểu Muội."

Sắc mặt Khúc Xuân Thu lạnh đi trong nháy mắt, nắm tay siết chặt, mắt nhắm lại, im lặng thật lâu.

Nguyên Hóa Nhất vừa đứng lên lần thứ hai, lập tức quỳ xuống lần thứ ba, đầu gối gần như toạc cả da: "Phụ thân, con lúc đó thật sự không biết..."

Thần sắc vô cùng hoảng sợ, còn đâu khí phái của một vị quốc sư.

Khúc Duyệt đứng bên cạnh chắp tay, muốn nói đỡ cho Tam Ca một câu nhưng nàng chột dạ, lỡ như Khúc Tống lại nhớ ra chuyện thóc mục vừng thối gì đấy mà lôi ra báo cáo thì chết.

Hồi lâu sau.

"Được rồi, chuyện quá khứ cho qua, các con về đi." Khúc Xuân Thu rốt cuộc nhịn xuống, xua xua tay ý bảo bọn họ rời khỏi.

Khúc Duyệt tiến lên ôm lấy cánh tay ông, lưu luyến không rời.

Khúc Xuân Thu xoa mặt nàng: "Trước khi Ôn Tử Ngọ tìm được cách chữa cho con thì ngoan ngoãn ở lại ma chủng tu dưỡng, đừng đi loạn khắp nơi nữa."

Khúc Duyệt đồng ý ngay.

Khúc Tống lại mở miệng: "Hài nhi ở lại đây bảo vệ cha được không?"

"Không cần." Khúc Xuân Thu giơ tay lên.

Nguyên Hóa Nhất đang quỳ trên mặt đất tưởng mình sắp bị đánh, né tránh theo bản năng.

Nhưng chỉ thấy Khúc Xuân Thu để lộ hạt châu con của Nhất Tuyến Khiên đang đeo trên cổ tay, dặn dò Khúc Tống: "Cái này của Lão Tứ, vi phụ lấy dùng đỡ. Nhưng khi nào có việc thật sự quan trọng mới liên lạc với vi phụ."

Khúc Tống hỏi: "Việc thật sự quan trọng gồm những việc gì ạ?"

Khúc Xuân Thu: "Con tự suy tính đi."

Khúc Tống hơi khom người, thái độ công chính nghiêm minh: "Hài nhi đã hiểu."

Khúc Xuân Thu gật đầu, ngước lên nhìn bầu trời hơi tối, đang định xoay người, lại bị Khúc Tống gọi: "Phụ thân, Đại Ca hồi âm."

Hạt châu mẹ Nhất Tuyến Khiên hắn đang đeo bên hông có tín hiệu.

Mọi người ở đây đều nghe được âm thanh nó phát ra.

- --- "Phụ thân a!" Giọng Khúc Đường vô cùng kích động, "Nhi tử sẽ về nhà ngay, phụ thân chờ..."

Khúc Xuân Thu: "Con tập trung bế quan đi!"


- --- "Sao phụ thân lại hung dữ với nhi tử? Nhi tử đã làm sai chỗ nào?" Giọng nói hoảng hốt vô cùng, pha lẫn chút nức nở.

Khúc Xuân Thu nhắm mắt: "Đại Lang à, lúc trước con vào ma chủng cứu tam đệ đã vất vả rồi, bây giờ thân mang thương tích cần phải dưỡng cho tốt..."

Khuyên nhủ một lúc lâu, cuối cùng mới thuyết phục được Khúc Đường.

Cả tinh thần và thể xác của Khúc Xuân Thu đều mệt mỏi.

Ôn Tử Ngọ nói mong chờ ông hợp đạo thành công, sống thêm mấy ngàn năm, để Cửu Hoang cho ông hiểu một chút thế nào gọi là vui buồn đan xen. Cần gì dùng đến Cửu Hoang, nuôi nấng mấy đứa con này ông đã sớm cảm thụ được rồi.

Đặc biệt là Khúc Đường, hắn không kế thừa một chút ưu điểm nào của ông mà chỉ toàn là khuyết điểm. Đừng nói Hàn Lộ ghét bỏ, đến cả ông cũng ghét bỏ giống vậy.

Đương nhiên Khúc Đường tùy hứng làm bậy, một nửa là do ông nuông chiều mà ra.

Việc nuông chiều Khúc Đường chẳng liên quan gì đến con trai đầu lòng, mà thực ra vì Khúc Xuân Thu có một khúc mắc khó giải quyết.

Khúc Đường sinh vào đầu niên đại Trinh Quán, ban đầu không gọi Đường, mà do Hàn Lộ sửa lại tên vào năm hắn chín tuổi.

Bởi vì Hàn Lộ nghi ngờ con trai đầu lòng của mình là do sư phụ Tùy Thánh Quân của Khúc Xuân Thu, lão tổ Kỳ Môn đã chết cách đó sáu trăm năm chuyển thế đầu thai.

Nghi vấn này xuất phát từ việc Khúc Đường có sở thích mà Khúc Xuân Thu không có, hắn đặc biệt thích màu sắc sặc sỡ.

Đồng phục đệ tử Kỳ Môn chưa bao giờ trùng màu, điểm này từng khiến Hàn Lộ ấn tượng sâu sắc.

Khúc Xuân Thu cho rằng người thích màu sắc sặc sỡ rất nhiều không thể dùng làm chứng cứ được, Hàn Lộ đã nghĩ quá rồi.

Nhưng Hàn Lộ phân tích rất rõ ràng hợp lý.

Hơn hai ngàn năm trước, lúc Tam Thiên Thế Giới vẫn chưa thông suốt, thế mà Tùy Thánh Quân đã chạy đến địa cầu hai lần, lần đầu tiên mang đi ông nội Giang Thiện Duy, Giang Đàn, một trăm năm sau lại mang Khúc Xuân Thu đi.

Theo lời Giang Đàn, lúc Tùy Thánh Quân mang ông ấy đi, từng nói rằng đến nơi này tìm người nhưng đã tới hơi sớm.

Hàn Lộ phân tích, lúc ấy Tùy Thánh Quân đã ở cảnh giới đỉnh Hợp Đạo, chẳng tiến thêm được nữa, thọ nguyên sắp hết, chuẩn bị chuyển sinh.

Cái gọi là chuyển sinh cũng chính là chuyển thế đầu thai.

Một người dù cho đời này đạt thành tựu lớn thế nào, sau khi chuyển thế, toàn bộ ký ức và tu vi đều xóa sạch, không ai ngoại lệ.

Đây là ý nghĩa chân chính của "chúng sinh bình đẳng".

Tuy Tùy Thánh Quân không tránh khỏi "chúng sinh bình đẳng" này, nhưng ông ấy lại có thể động tay chân một chút.

Chẳng hạn như, có thể biết trước kiếp sau mình sẽ trở thành con ai.

Nếu Thiên Nhân Cảnh có một Thiên Mệnh Quỹ đoán được mệnh số thì U Tuyền Giới lại có một Chuyển Thế Luân.

Chuyển thế luân: bánh xe luân hồi

Chỉ người vương tộc U Tuyền mới có thể vận hành Chuyển Thế Luân, và tương tự Thiên Mệnh Quỹ, nó là vật không thể dùng vào mục đích riêng.


Nghe đồn thời trẻ Tùy Thánh Quân có giao tình sâu sắc với Tam Thái Tử Phỉ Thiển của U Tuyền Giới.

Hàn Lộ cho rằng Tùy Thánh Quân rất có thể đã sử dụng Chuyển Thế Luân và biết được người cha kiếp sau của mình là Khúc Xuân Thu.

Ông ấy tìm kiếm và phát hiện cha mình ở kiếp sau là lệ quỷ, một con quỷ xui xẻo vừa nhìn đã thấy ngay chẳng đạt được thành tựu gì. Vì nghĩ cho hạnh phúc chính mình ở kiếp sau, Tùy Thánh Quân đưa Khúc Xuân Thu đi, mạnh mẽ xoay chuyển đường vận mệnh, tẫn hết sức lực dạy dỗ, dung dưỡng và nuông chiều Khúc Xuân Thu.

Ông còn đặc biệt để bụng việc hôn nhân đại sự của Khúc Xuân Thu.

Huân xương treo ở Thần Điện mười năm, Khúc Xuân Thu nhìn trúng Hàn Lộ vừa qua mười sáu trong đám tiểu Thiên Nữ qua lại mỗi ngày.

Sau đó, lúc mai phục Thiên Nữ hạ giới đưa lễ mừng thọ, ông không hề biết người đó là Hàn Lộ.

Thiên Nữ hạ giới thường đeo mặt nạ. Khúc Xuân Thu đoạt cánh thiên nhân của nàng, bị nàng đuổi theo suốt một đường mới phát hiện mình thế mà lại cướp của người trong lòng. Ông vô cùng kinh ngạc, bởi luận theo thứ bậc, lúc ấy Hàn Lộ còn nhỏ, việc đưa lễ không tới phiên nàng.

Trên thực tế, người đưa lễ vốn thật không phải Hàn Lộ, nhưng trùng hợp thay, nhiều nơi ở Thiên Nhiên Cảnh lúc ấy liên tiếp nổi lên loạn Thiên Ma, các đại Thiên Nữ đều được phái ra ngoài, chỉ còn tiểu Thiên Nữ. Trên thực tế, người đưa lễ vốn thật không phải Hàn Lộ, nhưng trùng hợp thay, nhiều nơi ở Thiên Nhân Cảnh lúc ấy liên tiếp nổi lên loạn Thiên Ma, các đại Thiên Nữ đều được phái ra ngoài, chỉ còn tiểu Thiên Nữ. Đại Tư Tế phái Ngưng Sương nhưng nàng ta đột nhiên không khỏe, Hàn Lộ phải đi thay.

Một thời gian dài sau Hàn Lộ mới nhận ra Tùy Thánh Quân là người đứng sau tất cả, âm thầm làm chuyện tốt.

Nghe Hàn Lộ phân tích như vậy, Khúc Xuân Thu hơi dao động, vì sư phụ quả thật đối xử với ông tốt trên mức bình thường, dù ông tùy hứng làm bậy thế nào, sư phụ luôn sẵn sàng giúp thu dọn cục diện rối rắm mà không hề quở trách hay phàn nàn.

Thọ nguyên sắp tận, trước khi bế quan còn đem bảo vật tích góp cả đời truyền lại cho ông.

Nhớ đến câu sư phụ thường nói "chơi bừa bãi, sớm muộn cũng trả lại", Khúc Xuân Thu không khỏi rùng mình.

Ý tứ chân chính của sư phụ là gì?

"Đời này ta làm sư phụ ngươi, che chở ngươi, không chỉ giúp ngươi lau mông khắp nơi, còn cho ngươi mọi thứ tốt nhất thế giới. Kiếp sau ta trở thành con trai ngươi, ngươi phải trả lại hết cho ta, phải chiều ta, sủng ta, không được đánh chửi ta..."

Là ý tứ này sao?

Khúc Xuân Thu không tin nổi, thuyết phục Hàn Lộ dùng Thiên Mệnh Quỹ tìm hiểu xem con trai đầu của họ rốt cuộc có phải do sư phụ chuyển thế hay không. Tuy nhiên Hàn Lộ không đồng ý, nàng nói chuyện trước kia đã qua, đứa trẻ trước mặt đơn giản chỉ là con trai của họ mà thôi.

Thời điểm đó đúng lúc nhà Tùy vừa suy, Tùy diệt Đường sinh, Hàn Lộ liền đổi tên con trai thành Khúc Đường.

- -- ---

Sau khi Khúc Xuân Thu bế quan, ba huynh muội Khúc Duyệt ngồi xe kỳ lân quay về vương đô Thiên Phong quốc.

Sắc mặt ba người đều âm u.

Khúc Duyệt vươn tay kéo kéo ống tay áo Khúc Tống: "Nhị Ca, sao muội thấy thái độ phụ thân hơi bi quan?"

Khúc Tống ngồi nghiêm chỉnh: "Tỷ lệ thành công cực nhỏ, muội không phải không biết."

Khúc Duyệt thấy giọng điệu của anh gai góc nên không nói với anh nữa, nhìn về phía Nguyên Hóa Nhất: "Tam Ca, huynh khỏe không?"

Trán Nguyên Hóa Nhất đầy mồ hôi, hai bên thái dương cũng ướt nhẹp, hỏi lại: "Ta ngày trước, lá gan nhỏ như vậy sao?"


Khúc Duyệt sinh ra hắn đã mất tích, chuyện này nàng không trả lời được.

Khúc Tống liếc hắn: "Lúc mới nhận được kiếm Thiên Hiền, ngươi sợ muốn chết, suốt ngày ôm đùi phụ thân không bỏ. Đại Ca làm sai sẽ khóc, mà ngươi làm sai, tốc độ quỳ xuống còn nhanh hơn rút kiếm."

Nguyên Hóa Nhất lau mồ hôi, siết chặt chuôi kiếm Thiên Hiền, đột nhiên cảm thấy Thiên Hiền ghét bỏ hắn cũng dễ hiểu, thì ra bản thân trước đây hèn nhát như vậy.

Thiên Hiền khẽ rung, như đang nói: Rốt cuộc ngươi cũng hiểu rồi.

Khúc Duyệt hiếu kỳ: "Vậy Nhị Ca huynh thì sao?"

Khúc Tống thờ ơ trả lời: "Đã bao giờ ta làm sai?"

Khúc Duyệt không tin: "Không thể nào, ngay cả lúc nhỏ cũng chẳng làm gì sai à?"

Thấy Nguyên Hóa Nhất cũng nhìn mình, Khúc Tống hơi cụp mắt, nghĩ một chút rồi nói: "Cũng có."

Khúc Duyệt tò mò: "Vậy huynh làm sao xin cha tha thứ?"

Khúc Tống nói: "Đã làm sai thì phải chịu phạt, vì sao phải cầu xin tha thứ? Ta chưa bao giờ trốn tránh trách nhiệm, phụ thân phạt ta xong, ta còn viết mấy vạn chữ tự kiểm điểm, bảo đảm lần sau không tái phạm."

Khúc Duyệt:...

Nguyên Hóa Nhất:...

Khúc Tống: "Làm sao?"

Nguyên Hóa Nhất nhìn Khúc Duyệt: Nhị Ca hình như không giống người nhà chúng ta.

Khúc Duyệt nhìn lại hắn: Muội đã gặp mẹ rồi, xác nhận bằng mắt, đúng thật là người nhà chúng ta.

- -- ---

Trở lại vương đô, bên trong biệt viện Cửu Quốc.

Khúc Duyệt đi vào viện, tay cầm theo hộp ngọc mà nàng bảo Cửu Hoang đưa lại cho mình lúc chia tay, nàng nói: "Chi Kỳ, chuyện ta hứa với ngươi đã hoàn thành."

Chi Kỳ tiếp nhận hộp ngọc, lúc mở ra Giang Thiện Duy ghé đầu qua nhìn: "Đây là Quả Hợp Đạo Ác à?"

Chi Kỳ gật đầu: "Là bản thể của đệ."

Khúc Duyệt nhắc nhở: "Ngươi khoan hãy dung hợp, đặt ở đầu giường của Tiểu Duy một thời gian đi."

Chi Kỳ khó hiểu: "Vì sao?"

Giang Thiện Duy lại hiểu: "Sư tỷ muốn kiểm tra xem quả này có chứa nguy hiểm gì không sao?"

Nếu có nguy hiểm, rất có thể cậu sẽ được báo mộng trước.

"Đúng vậy." Khúc Duyệt vẫn luôn nghi ngờ về cái chết của Lục Thiên, "Lục Thiên có năng lực tái sinh, ta nghi ngờ hắn dùng bí pháp gì đó giữ lại một đoạn thân thể."

Tuyết Lí Hồng và Tông Quyền đều cho rằng không có khả năng, nhưng hai người họ thường xuyên lật thuyền*, Khúc Duyệt vẫn quyết định làm theo trực giác.

Lật thuyền: lấy từ thành ngữ lật thuyền trong mương, ý nói sai lầm không đáng có.

Nàng nói: "Nếu đúng như vậy, rất có thể Quả Hợp Đạo Ác này chứa..."


Một người chợt xuất hiện bên ngoài, gọi: "Khúc tiên sinh, Nhiếp Chính Vương cho mời."

"Ta biết rồi." Khúc Duyệt lại dặn dò Giang Thiện Duy, "Cậu cẩn thận một chút, lúc ngủ để Chi Kỳ bên cạnh canh chừng nhé."

"Được." Giang Thiện Duy giật lại chiếc hộp trong tay Chi Kỳ.

Khúc Duyệt ra khỏi viện của mình đi vào viện của Quân Chấp kế bên.

Trong phòng còn có thêm Tông Quyền và Tuyết Lí Hồng.

Quân Chấp đứng dậy chào đón, mỉm cười: "Đã lâu không gặp, Khúc tiên sinh khỏe chứ?"

Khúc Duyệt cũng chắp tay: "Không dám dối gạt, thật sự không khỏe lắm."

Nói xong mỉm cười, chắp tay với Tuyết Lí Hồng, cuối cùng nhìn về phía Tông Quyền, ra vẻ kinh ngạc: "Lần trước chia tay, không phải Tông tiền bối đi bắt Nhan Phong ư? Sao lại xuất hiện trong ma chủng này vậy?"

Tuyết Lí Hồng phẩy tay: "Lật thuyền rồi, không ngờ bị Phong Hòe gài bẫy bắt ba ba trong rọ. Nếu không nhờ Nhị Ca ngươi nhanh trí, mang theo ma chủng lật thuyền cùng bọn ta, sau đó đưa bọn ta vào ma chủng, thì e là Thiên Võ đệ nhất cao thủ của chúng ta đã ra ma rồi."

Mặt Tông Quyền lộ vẻ xấu hổ: "Đây chỉ là ngoài ý muốn."

Tuyết Lí Hồng trợn mắt, nói với Khúc Duyệt: "Khúc cô nương, ma chủng này thật cổ quái."

Khúc Duyệt nhíu mày: "Sao ạ?"

Tuyết Lí Hồng: "Ta nghe Nhị Ca ngươi nói, ngươi nhặt được quyển nhật ký công việc của người Thiên Công chịu trách nhiệm trông coi Băng Ngọc Trì phải không?"

Khúc Duyệt hơi sửng sốt rồi mới nhớ tới, đồ lấy được trong tay vị tiền bối Thiên Công kia, trừ bộ công cụ và sách Thiên Công đã đưa cho Cửu Hoang, còn có một quyển nhật ký công việc.

Khúc Duyệt vội đưa nhật ký cho y.

"Là văn tự cổ đại của bọn ta." Tuyết Lí Hồng cầm quyển nhật ký, rất lâu mới lật được một tờ.

Thấy vẻ mặt y nhăn nhó như táo bón, Khúc Duyệt hiếu kỳ hỏi: "Tiền bối, làm sao vậy?"

Tuyết Lí Hồng: "Có nhiều chữ ta không biết, cần phải suy luận để hiểu ý."

Tông Quyền lên tiếng: "Kết quả của việc ham chơi chạy xuống hạ giới, không học vấn không nghề nghiệp cả đấy."

Tuyết Lí Hồng không giận, chỉ vào một chữ hỏi: "Ngươi học giỏi vậy nói xem đây là chữ gì?"

Tông Quyền nhìn một cái, không hé răng.

Khúc Duyệt nhịn không được mím môi cười.

Tông Quyền hơi xấu hổ: "Ngoài ý muốn, vừa vặn không quen biết."

Tuyết Lí Hồng lật ngược về trang trước, chỉ vào một chữ: "Vậy chữ này thì sao?"

Môi Tông Quyền mím thành một đường thẳng tắp, ánh mắt như muốn giết người: Ngươi so đo với ta đến cùng sao?

Tuyết Lí Hồng chọn cụp mắt xuống: Ngoài ý muốn thôi.

- -- ---

Tác giả có lời muốn nói: đi vào hồi cuối cùng nha.

Editor muốn nói: chia tay Hoang Hoang nhưngđược gặp lại Chấp Chấp rồi nè, nhớ chàng ta quá chừng. Trở lại ma chủng lầnnày, có thêm Khúc Tống, Tông Quyền, Tuyết Lí Hồng... rất là đông vui và thú vịđó mọi người.