Thần Khúc

Chương 130: 130: Bắt Nhược Điểm





Một khi phá được ảo cảnh, pháp trận vây khốn Câu Lê liền rất khó kiềm chế hắn.

Câu Lê trực tiếp biến thân, sức mạnh tại thời điểm biến hình đủ làm rung chuyển cả pháp trận.

Các trưởng lão Nhan gia vây quanh trận đều bị chấn động đánh ngã ngửa.

Đám đệ tử được lệnh ẩn nấp vẫn luôn dùng thần thức quan sát bên này đều hoảng hốt bấn loạn.

Một quái vật cao lớn giống sói nhưng không phải sói, có thể đứng trên hai chân đột nhiên như từ trên trời giáng xuống, lực chân dẫm xuống mạnh đến nỗi đất dưới chân nó trũng xuống thành hố sâu.

"Nhan Phong! Ra đây!" Câu Lê đứng trên quảng trường, móng vuốt sắc nhọn quào vào không trung, phân nửa đại điện sụp đổ, "Cứ trốn nữa ta sẽ giết sạch người Nhan gia!"
Trận pháp đã bị phá, các trưởng lão đành bất lực, bọn họ không cách gì ngăn được ma tu với tu vi bậc này.

"Không biết các hạ có oán thù gì với Nhan mỗ?" Một đạo ánh sáng tím dừng lại trên đám tàn tích của đại điện, Nhan Phong nhìn về phía Câu Lê.

Xuyên qua khói bụi, Câu Lê nhìn thấy tướng mạo Nhan Phong ngoài ba mươi, lông mày sắc nét, đôi mắt thon dài, quanh thân tỏa ra khí tức thuộc về chính đạo.

Mặc dù bị Lục Thiên cầm tù nhưng Câu Lê lại chưa từng nhìn thấy dung mạo của y, song có thể nhận ra người này không phải y.

Câu Lê hỏi: "Quả Hợp Đạo Ác ở đâu?"
Nhan Phong nhẹ nhàng nói: "Các hạ muốn tìm Quả Hợp Đạo Ác à? Không phải gần đây Thiên Bảo Các đang rao bán đấu giá sao?"
Câu Lê cười lạnh: "Ngươi đừng giả vờ, ta chỉ tìm y báo thù, cho ta biết tung tích của y, ta sẽ không làm khó dễ ngươi."
"Ma quân khẩu khí lớn thật."
Câu vừa rồi không phải của Nhan Phong.

Có thêm mười mấy người đáp xuống hai bên trái phải của quảng trường, bao vây Câu Lê.

Huyễn Ba quét mắt nhìn bọn họ một lượt: "Tiểu Điêu Nhi, mấy người đó là ai ngươi có biết không?"
Điêu Hoàng đương nhiên nhận ra bọn họ: "Toàn là mấy đại nhân vật trong những thế gia có giao hảo với Nhan gia, nhưng công lực chỉ thường thôi, người lợi hại nhất Diệp Thừa Tích vẫn chưa tới."
- -- ---
Tại Châu Long Nha, sau khi Cửu Hoang nói xong, Lục Thiên vẫn còn có điểm mờ mịt: "Rõ ràng ngươi có huyết thống thiên nhân, tại sao lại không sợ kiếm này..."
"Hắn có huyết thống thiên nhân?" Tông Quyền hoàn toàn không cảm nhận được.

Khúc Duyệt không hé răng, theo nhận thức của nàng, Cửu Hoang có máu Thiên Võ, xương Thiên Công, là một hậu duệ thiên nhân rất đặc biệt, nhưng cũng thoát khỏi phạm trù thiên nhân.

Sau khi đến gần, Thiên Tà kiếm quả thật khiến Cửu Hoang cảm thấy khó chịu, trong lòng cáu kỉnh, nhưng thật may không đủ tạo thành ảnh hưởng với hắn.

Nhìn thấy làn sương độc màu lục thẫm của Cửu Hoang không ngừng bốc lên, Lục Thiên bối rối.

Một đường hãm hại Cửu Hoang, y không hiểu tính cách của hắn lắm nhưng lại tỏ tường con đường tu luyện của hắn như lòng bàn tay.

Tiểu tử này rất khó đối phó, chủ yếu dựa vào hấp thu sức mạnh của địch thủ biến thành của mình, luôn dư thừa tinh lực.

Nhưng hắn không thể hấp thu độc của chính mình, cũng không hấp thu được Thiên Ma khí.


Lục Thiên cho rằng thu phục Cửu Hoang không khó, song y đang phải giữ Thiên Tà kiếm áp chế Tông Quyền, không muốn chiến đấu với Cửu Hoang.

Y phát tín hiệu, triệu hoán ba Thiên Ma thú đang ẩn trong tối bảo hộ y, để Thiên Ma thú làm Cửu Hoang mệt mỏi trước, sau đó y ra tay sẽ thuận lợi hơn.

Dưới ảnh hưởng của Thiên Tà kiếm, thần thức và pháp lực của Tuyết Lí Hồng đều giảm đáng kể, cho nên Tân Lộ là người đầu tiên phát hiện ba Thiên Ma thú hình dạng bò cạp không biết từ đâu chui ra, đang ở dưới chân núi muốn bò lên trên.
Thiên Nộ kiếm cũng bị Thiên Tà ảnh hưởng, Tân Lộ triệu hồi một thanh kiếm bình thường chuẩn bị nhào qua hỗ trợ Cửu Hoang.

Hắn không có huyết mạch thiên nhân nên tương đối tự do.

Lại nói, Cửu Hoang sau khi đổi áo, định cất bộ đã cởi ra vào vòng trữ vật, nhưng không biết vì sao không thể bỏ vào, đành ném ra xa.

Tay vừa tung đi mới chợt nhận ra lý do, vì trên đai lưng có đeo dây xích núi quấn quanh cả một ngọn núi khoáng thạch.

Vốn dĩ đeo trên người và được linh khí của Cửu Hoang bảo vệ, không bị Thiên Tà kiếm quấy nhiễu.

Sau khi bị hắn quăng đi dây xích núi liền đứt, núi khoáng thạch thu nhỏ trong nháy mắt khôi phục nguyên trạng, rớt xuống chân núi.

Ầm ầm vang dội, nửa Châu Long Nha rung chuyển như động đất.

Tân Lộ đang chuẩn bị bay về phía trước phải đột ngột dừng lại giữa không trung, miệng hắn giật giật một lúc lâu.

Ba con bò cạp Thiên Ma bị núi khoáng thạch đè chết hết.

Còn do Cửu Hoang chỉ vô ý tiện tay ném ra.

Sau chấn động long trời lở đất, Cửu Hoang cũng giật mình hoảng hốt, chẳng những bò cạp Thiên Ma bị đè chết, đất dưới chân núi cũng bị sụp, không biết có ảnh hướng đến trong lòng núi hay không.

Đất long núi lở, Lục Thiên không thể không rút Thiên Tà kiếm ra.

Sáu Thiên Ma thú y dày công bồi dưỡng chết sạch trong vài ngày, y nổi trận lôi đình: "Ta không muốn giết ngươi, đây là ngươi tìm chết!"
Y vốn thật không muốn giết Cửu Hoang vì hắn là tia hi vọng giải phong ấn cho ma chủng, sau đó để Thiên Tà kiếm hấp thu sức mạnh của ma chủng, nó sẽ càng vô địch.

Nhưng hiện giờ Lục Thiên không quan tâm nữa, Thiên Tà kiếm hôm nay đã có thể khắc chế người đứng đầu Thiên Võ, đâu thua kém gì sức mạnh của ma chủng chứ!
- -- ---
Sạt lở bên ngoài ảnh hưởng không lớn đến hang động trong lòng núi, nhưng vẫn có đá lăn rơi xuống, bị Tông Quyền quét đi, hắn nói: "Đi, lúc này là cơ hội tốt, ta đưa cô ra ngoài."
"Tiền bối ngài ra ngoài trước đi." Khúc Duyệt lắc đầu, tỏ vẻ nàng chưa thể đi, "Cần phải giết hết đám ma trùng này, nếu không dù núi có lở, chúng cũng có thể chui qua khe hở trốn đi."
"Được!" Chữ được này mang ý bảo nàng tiếp tục giết ma trùng, hắn tiếp tục chống đỡ đá rơi.

Khúc Duyệt cầm loa lên tắt đi rồi cất vào vòng trữ vật.

Sóng âm quấy nhiễu chấm dứt, đám tiểu quái đang nhộn nhạo đột nhiên dừng cả lại, Lục Thiên không phát mệnh lệnh mới nên bọn chúng đứng bất động.

Khúc Duyệt lập tức phồng má, thử hạ lệnh.


Ban đầu, đám tiểu quái vẫn bất động, sau đó bọn chúng nhúc nhích, di chuyển trái phải.

Thử vài lần, rút ra được bí quyết, Khúc Duyệt lập tức hướng tất cả đi về phía Băng Ngọc Trì.

Như thiêu thân lao đầu vào lửa, đám tiểu ma trùng hàng hàng lớp lớp lần lượt bò xuống ao.

Sau khi chạm vào nước, vùng vẫy vài cái rồi chết ngay.

Chỉ chốc lát sau, mặt ao đen nghịt xác ma trùng.

Số lượng thật sự quá nhiều, Khúc Duyệt mất rất nhiều thời gian, nàng mệt đến mức thở không ra hơi.

Tiếp đó nàng thu hồi Kim Quang Lưu Ly Tráo, cẩn thận lắng nghe động tĩnh, xác định xung quanh không còn tiếng sột soạt mới nói: "Tiền bối, có thể đi rồi."
"Ừ." Tông Quyền vươn tay ôm Khúc Duyệt, mang nàng bay ra khỏi hang động.

Hắn sử dụng độn ẩn thuật, nhẹ nhàng đi xuyên qua mà đá núi không tổn hại gì.

Sau khi ra khỏi núi, Tông Quyền đưa Khúc Duyệt bay đến bên cạnh Tuyết Lí Hồng.

Tuyết Lí Hồng chẳng thèm liếc mắt nhìn một cái, chỉ chăm chú tập trung dõi theo đồ đệ của mình, đôi mắt đen nhìn chuyên chú không chớp lấy một cái.

Tông Quyền có nhiều điều muốn hỏi: "Tuyết..."
Tuyết Lí Hồng ngắt lời: "Im miệng trước!"
Thái độ của Tuyết Lí Hồng khiến Khúc Duyệt thêm bất an, Cửu Hoang là một tay y dạy ra, xem ra tình hình không mấy lạc quan.

Nàng cũng thả ra thần thức quan sát.

Tu vi của Cửu Hoang kém xa Lục Thiên, trong tay y lại có kiếm Thiên Tà đang tạo ảnh hưởng không nhỏ lên người hắn.

Độc chưởng của Cửu Hoang phóng ra, khói độc màu lục thẫm như những xúc tu, cố gắng trói Lục Thiên lại, nhưng khi chạm vào Thiên Tà chúng liền rụt lại như phải bỏng.

Thiên Tà hoạt động như một lá chắn, Lục Thiên chỉ thủ không công, có ý muốn làm Cửu Hoang tiêu hao sức lực.

Thêm vào đó, Cửu Hoang không cách gì hấp thu độc khí của Lục Thiên chứ đừng nói đến chuyển hóa.

Lúc này hắn đang phải cố gắng hết sức, nếu cứ tiếp diễn, chưa đến nửa canh giờ nữa hắn sẽ thua.

Tông Quyền không hiểu phương pháp tu luyện của Cửu Hoang, nhưng sau khi quan sát, hắn phán đoán: "Đánh không lại thì chạy thôi."
"Ngươi cũng có lúc nói chữ "chạy" nữa sao?" Tuyết Lí Hồng cười lạnh liếc hắn rồi tiếc nuối nói, "Nếu đồ đệ ta vẫn là đỉnh cấp chín ắt có phần thắng."
Khúc Duyệt thầm nghĩ muốn tăng tu vi của Cửu Hoang không có, hắn có đòn sát thủ - hưng phấn lên tu vi sẽ tăng vọt.

Trong tình huống này, Khúc Duyệt không ngại để hắn ôm một cái, nhưng vấn đề là hiện tại hắn không có khả năng bứt ra để chạy về ôm nàng.


Tuy nhiên, muốn hưng phấn không nhất thiết phải ôm.

Khúc Duyệt truyền âm: "Rau Hẹ!"
"Lục Nương..." Cửu Hoang vừa phân tâm, Thiên Tà liền cứa một đường lên tay hắn.
Khúc Duyệt hoảng hốt vội nói: "Chàng tập trung đánh đi, không cần trả lời ta, ta hát cho chàng nghe..."
Cửu Hoang không hiểu, vừa bảo hắn đừng phân tâm, vừa nói hát cho hắn nghe là có ý tứ gì?
Đến khi Khúc Duyệt xướng lên một bài ướt át chứa đầy ngôn từ ph óng đãng, cả người Cửu Hoang run lên bần bật.

Ngày trước, khi sư phụ dẫn hắn đến nhạc phường, đã từng nghe được những bài như thế song hắn chẳng có bất cứ cảm giác gì.

Nhưng bài hát phát ra từ miệng Khúc Duyệt lại giống như móng vuốt mèo con cào từng cái một vào lòng hắn, cào đến xương cốt hắn mềm nhũn.

Ba hồn mất hết hai hồn rưỡi, sơ sẩy liền bị kiếm khí của Lục Thiên chém một nhát lên vai.

Sâu đến tận xương, huyết nhục mơ hồ.

Tông Quyền nhíu mày: "Đồ đệ ngươi làm sao vậy? Ban đầu chiêu thức của hắn rất chuẩn xác, sao đột nhiên lại như thất thần?"
Tuyết Lí Hồng cực đau lòng, trong miệng lại mắng: "Ranh con, ngươi đang nghĩ đi đâu vậy?"
Bàn tay dưới ống tay áo của Khúc Duyệt run lên, nhưng nàng không dừng lại vẫn tiếp tục hát.

Hát hết bài, nàng lại kể chuyện khêu gợi.

Dần dần, thế cục xoay chuyển.

Tông Quyền hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra: "Sao đồ đệ ngươi lại đột nhiên mạnh lên rồi? Hắn sử dụng tâm pháp cường lực gì đó à?"
Tuyết Lí Hồng cũng mờ mịt, bỗng nhiên nhớ lại Cửu Hoang từng kể về chuyện khử độc trong cơ thể hắn, lại thấy mặt mũi Khúc Duyệt vốn tái nhợt lại trở nên đỏ lựng, y chợt hiểu ra, cười nói: "Đừng ngừng, cứ tiếp tục đi."
Bị nhìn thấu, Khúc Duyệt xấu hổ vô cùng.

Cửu Hoang cũng sớm đã hiểu dụng tâm của nàng, sau khi tích tụ đủ lực lượng, chộp được một sơ hở, hắn tung ra một chưởng đánh vào tay Lục Thiên, trực tiếp xé xuống cánh tay đang cầm kiếm Thiên Tà của y.

Chiếc áo choàng đen che phủ thân hình của Lục Thiên cũng bị kéo rách theo, chân thân của y lộ ra.

Khúc Duyệt không khỏi mở to hai mắt, trách không được Lục Thiên muốn che chắn kín mít.

Y căn bản không có thân xác con người, vẫn còn hình dạng của trái cây.

Đầu giống một quả táo, cổ do vô số nhánh cây xoắn vào nhau, cánh tay bị giật đứt cũng là một nhánh cây.

"Có chuyện gì với hắn vậy?" Khúc Duyệt dò hỏi Tuyết Lí Hồng, "Thời điểm hóa hình gặp trở ngại ư?"
"Không phải." Tuyết Lí Hồng nhíu mày, "Lúc còn nằm trên cây Hợp Đạo hắn đã khai khiếu, sau đó cưỡng ép hấp thụ Quả Thiện, tiếp tục tu luyện trên cây, rồi hợp với cây Hợp Đạo cùng nhau hóa hình...!Mà không, hắn không hóa hình, mà trở thành một quả - cây."
Tông Quyền nói: "Không hóa thành người sẽ không có nhược điểm của người, trước sau vẫn duy trì trạng thái quả-cây, lại sở hữu sức mạnh của người, căn bản không thể giế t chết được."
Mấy ngày nay Tông Quyền hắn biết thêm không ít kiến thức.

Quả Hợp Đạo muốn hóa thành hình người mất rất nhiều thời gian, bình thường chúng chưa hóa hình được đã bị ăn mất, số Quả Hợp Đạo có thể hóa hình không nhiều.

Trường hợp như Lục Thiên, quấn với cây cùng nhau tu luyện lại càng hiếm gặp.

Hắn nói tiếp: "Cây quả hợp thành một thể, cho dù bị nghiền nát, chỉ cần còn sót lại một nhánh nhỏ đã đủ để hắn tái sinh."
Quả nhiên, chỗ cánh tay bị Cửu Hoang giật đứt đã sinh trưởng ra một cánh tay mới, Lục Thiên hít sâu một hơi, cánh tay cây nằm trên mặt đất hóa thành một luồng linh khí được y hút vào cơ thể.

Lục Thiên cười nói: "Không sai, ta có thể tái sinh."

Khúc Duyệt kinh ngạc: "Lửa đốt cũng không chết?"
Tuyết Lí Hồng sốt ruột: "Quả-Cây Hợp Đạo nằm ngoài ngũ hành nên không sợ lửa.

Nếu không phải trong người đồ đệ ta có độc Quả Hợp Đạo thì cũng không thể chém nổi hắn."
Tân Lộ càng kinh ngạc: "Vậy chẳng phải vô địch thiên hạ sao?"
"Không dám nhận thiên hạ vô địch, nhưng các người muốn giết ta, không có khả năng đâu." Lục Thiên muốn thừa dịp Cửu Hoang trở nên suy yếu sau khi bùng phát hết, sẽ dùng nhánh cây quấn lấy hắn, hấp thụ và biến tà công của hắn thành chất dinh dưỡng cho mình.

Cửu Hoang không chút hoang mang: "Vạn vật tương sinh tương khắc, không thể không có thứ khắc chế được ngươi."
Con người đều có nhược điểm, Quả-Cây Hợp Đạo không nằm trong ngũ hành thật không có nhược điểm sao? Rõ ràng lúc hắn năm tuổi đã có thể hái Quả Hợp Đạo từ trên cây xuống và ăn một miếng.

Trong nháy mắt khi Lục Thiên vươn cánh tay cây về phía Cửu Hoang, hắn đột nhiên xuất thủ, chộp lấy nhánh cây kéo đến, mày nhăn lại rồi há mồm cắn xuống!
Cánh tay cây của Lục Thiên giống như tê liệt, không thể nào nhúc nhích!
Lục Thiên kinh hãi sửng sốt, phát hiện cảm giác tê dại lan tràn từ cánh tay bị cắn ra toàn thân, không muốn nghĩ nhiều, y lập tức muốn chặt đứt cánh tay cây này.

Tuy nhiên, dạo gần đây Cửu Hoang luôn chăm chỉ học thần hành thuật, đã nhanh hơn y một bước, cắn thêm một miếng lên bả vai cây của y, sau đó xước ra như người ta ăn mía, bả vai rách toạc, chất lỏng màu xanh lục phun ra!
Lục Thiên kêu lên thảm thiết, toàn thân tê liệt không thể động đậy!
"Nhược điểm của Quả-Cây Hợp Đạo là bị ăn sao?" Mấy người Tuyết Lí Hồng đứng cách đó trăm trượng đều phát ngốc.

"Hay là sợ nước bọt của người? Nước bọt của người là kịch độc với Quả Hợp Đạo?" Tông Quyền cũng đoán.

Khúc Duyệt nhớ tới Giang Thiện Duy, cậu thường xuyên gắp đồ ăn trong cùng một đ ĩa với người khác mà chẳng bị ảnh hưởng gì.

Vậy thì, quả đã hóa hình người có nhược điểm của người và không còn nhược điểm của Quả Hợp Đạo?
Khúc Duyệt lại nhìn Cửu Hoang, lo lắng hắn bị ngộ độc lần nữa, nhưng hắn đã ăn không ít, cũng không thấy dấu hiệu trúng độc, đoán chừng hắn đã miễn dịch với độc Quả Hợp Đạo.

Tuyết Lí Hồng hét lên: "Có thể ăn thì ăn sạch sẽ luôn đi, một chút cũng không chừa, đừng cho hắn cơ hội tái sinh!"
Tiếng nói vừa dứt, Cửu Hoang đang ngấu nghiến hung tàn như sói đột nhiên giảm tốc độ.

Khúc Duyệt nhìn thấy hắn vặt từng nhánh cây trên người Lục Thiên xuống, y đau đớn hét lớn, Cửu Hoang cứ chậm rãi xé từng nhánh từng nhánh, ăn từng miếng một tựa như thưởng thức que cay, trên miệng treo thêm nụ cười.

Biểu cảm quái dị tựa như ma quỷ của hắn không chỉ dọa Khúc Duyệt, ngay cả Tuyết Lí Hồng cũng rùng mình lạnh cả xương sống.

Ánh mắt Tông Quyền ngưng trọng: "Hắn hình như đang ma hóa!"
Khúc Duyệt nhịn không được hỏi: "Rau Hẹ, chàng sao thế?"
Cửu Hoang không rảnh nói chuyện, lắc đầu.

"Không được ăn nữa!" Tuyết Lí Hồng nghiêm mặt, Lục Thiên đã hấp thu rất nhiều lực Thiên Ma, Cửu Hoang ăn như vậy quả thật có khả năng sẽ ma hóa, không giết được Lục Thiên thì giao cho Thần Điện, đồ đệ bảo bối của y mới là quan trọng nhất.

Thấy Cửu Hoang phớt lờ mình, Tuyết Lí Hồng càng hoảng loạn hơn, bất chấp áp lực của Thiên Tà kiếm, chuẩn bị chạy qua đưa hắn đi.

Trong khoảng thời gian ngắn, Lục Thiên không thể tự chữa trị, đủ để bọn họ thoát thân.

"Tiền bối." Khúc Duyệt chần chừ ngăn lại, liếc nhìn Cửu Hoang, "Chắc hắn không phải bị ma hóa đâu, chẳng qua đột nhiên nghĩ đến việc gì đó thôi."
"Hả?" Tuyết Lí Hồng cau mày.

Hiện giờ Khúc Duyệt đã nắm được một số quy luật vận động của bộ não như lỗ đen của Cửu Hoang: "Đại Ca của vãn bối trước đây đối phó với lão tổ Đường gia bị thương, Ngũ Ca của vãn bối từng nấu đồ ăn cho huynh ấy, Rau Hẹ đã chứng kiến tư thái Đại Ca ăn cơm..."
Đúng vậy, Cửu Hoang từng thấy Khúc Đường ăn cơm, nhai kỹ nuốt chậm, trên mặt mang theo nụ cười, lịch sự tao nhã.
Trong năm người anh, Lục Nương thích nhất Khúc Đường, hắn lấy Khúc Đường làm chuẩn, khẳng định không sai.

Chỉ là nhánh cây này vừa khô vừa chát thật sự khó ăn, còn phải giữ vững nụ cười, làm người có thể diện vất vả quá!.