Thần Khúc

Chương 127: 127: Thuật Gieo Hồn





Tiếng "sột xoạt" ngày càng gần.

Tông Quyền nâng tay, đầu ngón trỏ chảy ra một giọt máu, được hắn nhẹ nhàng vẩy ra.

Giọt máu hòa tan vào kết giới, bao phủ khắp ngọn núi.

Bọn quái vật chưa đến gần kết giới màu máu, bỗng đột nhiên dừng cả lại.

Tiếp đó, Khúc Duyệt nghe thấy giọng nói trầm thấp vang lên: "Không hổ là Thiên Võ đệ nhất nhân, đã bị ngươi phát hiện rồi."
Tông Quyền hơi nghiêng đầu, tìm nơi phát ra tiếng nói, song không thể nào xác định được vị trí của người kia.

Người này quả thật có chút năng lực, Tông Quyền từ tốn giải thích: "Ta được vị Khúc cô nương nhắc nhở mới phát hiện được, nếu không tận đến lúc ngươi vào núi ta mới có thể phát hiện."
Khúc Duyệt nói không nên lời, lúc này đáng lẽ phải bày ra tư thái "lão tử là đệ nhất thiên hạ" khiến đối phương chịu áp lực tâm lý chứ đúng không, cớ gì lại thật thà như vậy hở trời?
Người nọ ha ha cười hai tiếng: "Nghe ngươi nói vậy, tự tin của lão tử khôi phục không ít đó."
Khúc Duyệt cởi bỏ phong ấn khí hải của mình, dùng pháp lực truyền âm: "Là gia chủ Nhan gia?"
Người nọ đáp: "Không phải, Khúc cô nương đã đưa Câu Lê tới hẳn là biết thân phận của ta rồi."
Ánh mắt Khúc Duyệt tối đi: "Là...!Quả Hợp Đạo Ác ư?"
Người nọ đáp: "Quả Hợp Đạo có thể sống sót đến cảnh giới Độ Kiếp cực kỳ hiếm, đương nhiên chỉ có ta, ta tên Lục Thiên."
Quả nhiên Nhan Phong và Quả Ác này có quan hệ hợp tác, Khúc Duyệt thầm cân nhắc, Câu Lê đã đánh đến Nhan gia rồi, không rõ Ẩm Triều Tịch và Tuyệt Đại Phong Hoa đã chạy qua đó chưa.

Nhan Phong dùng thân phận chính đạo đối phó với Câu Lê, chỉ cần Quả Hợp Đạo Ác này không lộ diện, toàn bộ chính đạo Thập Cửu Châu đều sẽ giúp đỡ Nhan Phong, kể cả Diệp Thừa Tích.

Mà khoan đã, tên Quả Hợp Đạo này vừa nói "Thiên Võ đệ nhất nhân", nghĩa là hắn biết lai lịch Tông Quyền, cũng đồng nghĩa Tuyết Lí Hồng và Nhan gia có liên hệ sâu xa.

Hơn nữa, hắn dám đánh thẳng đến đây, hắn có tự tin có thể đối phó vối Tông Quyền ư?
Tông Quyền chất vấn: "Ngươi là người biến hậu duệ thiên nhân thành Thiên Ma thú?"
Lục Thiên đáp: "Không sai, chính là ta."
Tông Quyền: "Vì sao? Hậu duệ thiên nhân có thù oán gì với ngươi?"
Lục Thiên cười cười: "Không, bọn không không thù không oán gì với ta cả."
Tông Quyền nhíu mày: "Vậy vì sao ngươi nhằm vào bọn họ?
Lục Thiên lại cười không cố kỵ: "Thích thì cứ nhằm vào thôi, rảnh rỗi nhàm chán, muốn tăng thêm chút lạc thú cho cuộc đời, không được sao?"
Tông Quyền không tin: "Mọi việc đều có nguyên do."
"Đâu cần phải hỏi tại sao, ngài ấy là Quả Hợp Đạo Ác, chưa hóa hình người đã bị người tranh đoạt tới lui, vậy nên ngài ấy căm hận Thiên Đạo bất công, cho rằng "mệnh ta do ta không do trời"." Khúc Duyệt lên tiếng giải thích, "Nhưng ngài ấy lại không làm gì được Thiên Đạo, chỉ có thể lấy lùi làm tiến, lấy giết hại và tra tấn hậu duệ thiên nhân để thõa mãn bản thân."
Lục Thiên ngẩn ra: "Làm sao ngươi biết?"
Cứ như con giun trong bụng hắn, đặc biệt là câu "mệnh ta do ta không do trời".

Khúc Duyệt nhịn không được trợn mắt: "Nghe tên của ngài là biết."
Lão Quả này tên Lục Thiên 戮天, chữ Lục 戮 có nghĩa là giết, giết rồi phanh thây.

Cái tên rõ ràng như thế chẳng khác nào bày hết nội tâm của mình ra cho tất cả cùng biết.

Phạm nhân nào cũng lấy tên cho mình như vậy thì tốt quá.

Khúc Duyệt oán thầm nhưng ngoài miệng nói: "Nhưng tiền bối, ngài có thấy mình hận sai người rồi không? Thiên nhân đâu phải do Thiên Đạo tạo ra."

Nào có cùng một hệ đâu chứ?
Lục Thiên cười lạnh: "Ai bảo bọn chúng mang theo chữ "thiên" làm gì."
Khúc Duyệt cũng cười rộ lên: "Tên ngài cũng có chữ "thiên" kia mà."
Lục Thiên: "Ngươi..." Giọng rất tức giận.

Khúc Duyệt vốn không có ý muốn khiêu khích hắn trước khi giao chiến, nhưng mà có câu rằng, tâm lý chiến đấu chiếm vài trò không nhỏ.

Công pháp tà tu ma đạo thô ráp và mạnh mẽ hơn chính đạo, nhưng bọn họ không tu tâm, dễ gắt dễ giận, cho nên rất nhiều lúc đánh không lại người chính đạo tu vi thấp hơn.

Lục Thiên hẳn là kẻ tính cách kiêu ngạo cuồng vọng, Khúc Duyệt chọc giận hắn, phần thắng của Tông Quyền sẽ cao hơn một chút, ngủm chậm một chút.

"Mạng của ngươi ta sẽ nhớ kỹ, hiện giờ ta không rảnh quan tâm tới." Tông Quyền nói, hắn bày ra kết giới mục đích để chặn kẻ này lại, khiến y biết khó mà lui.

Nhiệm vụ chính của Tông Quyền là canh giữ Tuyết Lí Hồng, không thể rời khỏi hang động này, cũng không thể bị Quả Ác này dính lên.

Nếu để Tuyết Lí Hồng chạy mất thì ba trăm năm vừa qua sẽ trở thành công cốc.

Chờ bắt được Tuyết Lí Hồng mang về, sau đó đến giết hắn cũng không muộn.

Lục Thiên như vừa nghe chuyện hài, hắn cười đến mức nói lắp bắp: "Nhớ...! nhớ kỹ mạng ta? Chuyện đó còn tùy vào ngươi có còn sống hay không, hiểu chưa thiên nhân cao cao tại thượng?"
"Soạt soạt---!"
Đám quái vật nhỏ rục rịch xao động.

Khúc Duyệt lại nghe được tiếng ra lệnh, đám quái vật nhỏ tiếp tục tiến lên, chúng bao vây cả ngọn núi giống như một đội quân được huấn luyện, xếp hàng chỉnh tề đâu vào đấy.

Khúc Duyệt không sợ đại yêu quái khổng lồ, ngược lại những thứ nhỏ bé dày đặc thế này thật sự hãi hùng đối với nàng, nhìn lâu một chút sẽ khiến da đầu nàng tê rần rật.

"Zi---!"
Hàng quái vật đứng đầu vừa chạm râu vào kết giới màu máu lập tức cháy tan thành khói.

"Zizizi---!"
Đám quái không hề sợ hãi, con trước ngã xuống con sau tiến lên, Khúc Duyệt thậm chí ngửi thấy mùi thịt nướng nồng nặc.

Tông Quyền đứng im như tượng bên cạnh ao nước: "Phí công, ngươi không thể xuyên thủng kết giới này đâu."
Lời vừa dứt liền nhìn thấy đám tiểu quái cháy tan hóa thành khói bay l3n đỉnh núi, hợp thành một thanh kiếm đen khổng lồ hình thù kỳ lạ.

Như có một bàn tay vô hình nắm lấy chuôi kiếm, ầm ầm chém xuống.

Kang một tiếng, kết giới màu máu bị bổ đứt ra một cái miệng khổng lồ.

Khúc Duyệt:...
Đây là màn vả mặt nhanh nhất nàng từng chứng kiến.

Lại nhìn Tông Quyền, kết giới nối thông với khí huyết của hắn, khi kết giới bị phá, hắn cảm thấy lồ ng ngực như bị ép đến ngạt thở, gương mặt đầy vẻ thống khổ.


Lục Thiên cười thoải mái: "Ta không định xuyên qua, trực tiếp bổ ra cũng được mà nhỉ?"
Khúc Duyệt nhíu mày, lão Quả Ác này quả thực đã nghiên cứu thấu triệt thiên nhân, đặc biệt nhằm vào người Thiên Võ thiện chiến.

Khúc Duyệt nghĩ nhanh rồi nói: "Tông tiền bối, ngài không cần lo trước lo sau, Tuyết Lí Hồng đã không còn ở bên dưới ao nước nữa rồi."
Tình thế sinh tử, không thể tiếp tục che dấu cho Tuyết Lí Hồng được nữa.

Tông Quyền quay phắt lại nhìn nàng: "Cô nói cái gì?"
Khúc Duyệt không dông dài, trực tiếp lôi ra quả cầu của Tuyết Lí Hồng đưa cho Tông Quyền xem.

- -- truyện được chia sẻ tại vymiu.com và wattpad@vymiu1910, đọc truyện và comment tại nhà mình để giúp mình thêm động lực lấp hố nhanh nhanh nhé ---
Châu Tây Hải, Nhan gia.

Trên cành cây hai con chim sẻ đang đậu, một là Điêu Hoàng, con kia là Huyễn Ba.

Điêu Hoàng vẫn luôn đậu ở đây theo dõi Nhan phong, còn Huyễn Ba đuổi theo Câu Lê tới.

Nhan gia vốn dĩ yên bình lúc này đã loạn thành một nồi cháo, trận địa sắp hàng hàng lớp lớp đón Câu Lê tấn công.

Nhan Phong vẫn chưa lộ diện.

Nhan gia được kiến tạo dựa vào núi, cả ngọn núi đều được pháp trận bảo vệ, thêm vào đó di sản truyền lại qua bao đời Nhan gia chính là pháp trận nên uy lực đương nhiên không tầm thường.

Gi ết chết hai Thiên Ma thú, Câu Lê đã hoàn toàn kiệt sức, lúc này đang bị pháp trận Nhan gia vây khốn, đã hai ngày trôi qua.

Mấy trưởng lão Nhan gia ngoài miệng mắng chửi "càn rỡ" nhưng trong lòng không khắc nào dám thả lỏng cảnh giác, vẫn luôn dốc sức duy trì pháp trận.

Con cháu cùng đệ tử Nhan gia đều kinh hoảng, lần đầu tiên trong đời đối mặt với ma tu cảnh giới Độ Kiếp đằng đằng sát khí đánh tới tận cửa.

"Ngươi đang làm cái gì?" Điêu Hoàng thấy Huyễn Ba vẫn luôn tập trung nhìn chằm chằm vào trong trận, không nói một lời, quá không giống hắn ngày thường.

"Phá trận đó." Huyễn Ba nhúc nhích chân, giang một bên cánh vẫy vẫy.

"Phá trận? Ngươi muốn giúp ma tu này?" Điêu Hoàng ngăn hắn lại, "Ngươi có biết hắn là Thiên Ma không? Thiên Ma không tốt, phàm kẻ nào hóa thành Thiên Ma đều là kẻ hung bạo khát máu."
Huyễn Ba chẳng quan tâm: "Thiên Ma Địa Ma cái gì, lúc Mặt Trăng Nhỏ đi đã giao hắn cho Ba gia ta, Ba gia tất che chở cho hắn." Ngừng một chút nói thêm, "Huống chi hắn là người của phe Mặt Trăng Nhỏ, Ba gia không giúp hắn thì giúp ai?"
"Ngươi vậy là thiên vị người nhà, không vì lý..."
"Đương nhiên." Huyễn Ba dùng cánh của mình vỗ vỗ cánh Điêu Hoàng, "Giống Tiểu Điêu Nhi ngươi vậy, ai thèm quan tâm mắc mớ của điểu tộc với vũ nhân tộc, Ba gia ta chỉ muốn giúp ngươi thì giúp thôi."
"Nhưng..." Điêu Hoàng há mỏ chim, một lúc sau lại nhịn xuống, "Được, vậy ngươi cứ phá đi." Bổ sung thêm, "Không hiểu hỏi ta, ta biết một chút về pháp trận."
- -- ---
Tuyết Lí Hồng không thể tin điều mình vừa nghe được từ miệng Nhan Linh.


Y và Nhan Linh cách nhau một cái bàn tròn, tay nhấc lên chỉ vào nàng ta, đầu ngón tay run rẩy: "Các ngươi...!định giết Tông Quyền?"
Môi Nhan Linh cũng khẽ run: "Ngươi bị Tông Quyền đuổi bắt nhiều năm như vậy, ngươi không muốn hắn chết sao?"
"Ta phạm sai lầm, hắn bắt ta chỉ vì phụng mệnh hành sự!" Tuyết Lí Hồng nghiến răng nói: "Các ngươi..."
Y ngã ngồi trên ghế, đầu đau nhức dữ dội.

Nhan Phong vốn không tên là Nhan Phong, Nhan Linh vốn cũng không tên là Nhan Linh.

Hai huynh muội này giống y, đều là thiên nhân thuần huyết, thuộc tộc Thiên Linh.

Tộc Thiên Linh rất giống phàm nhân về nhiều mặt, bọn họ cực kỳ thông minh, giỏi bùa chú, nhưng thể chất bẩm sinh yếu ớt, tuổi thọ ngắn nhất trong bốn tộc, thông thường sống được hai ba trăm năm thì chết.

Ông nội của Nhan Phong vốn là một trưởng lão cao quý của tộc Thiên Linh nhưng vì phạm sai lầm không thể tha thứ, bị Đại Tư Tế Thần Điện phán xử tru hình, dòng dõi của ông bị biếm thành thứ dân.

Tuyết Lí Hồng, vị thiếu chủ Thiên Công có liên quan đến hai anh em họ ở chỗ, nhũ mẫu của y là mẹ của bọn họ.

Ba người lớn lên cùng nhau, đặc biệt y và Nhan Phong còn là bạn thân đến mức chẳng có gì giấu nhau.

Sau vì nguyên nhân thể chất, hai anh em lần lượt chết đi, Tuyết Lí Hồng khổ sở suốt một thời gian.

Lúc mới hạ giới du ngoạn, Tuyết Lí Hồng trùng hợp đi vào Nhan gia ở Tây Hải, rất sốc khi nhận ra huynh muội Nhan gia vô cùng thân quen.

Đe dọa sẽ báo cho Thần Điện biết, y rốt cuộc biết được nguyên nhân ông nội của họ năm xưa lại bị Đại Tư Tế xử tử.

Ông ấy muốn tìm cho tộc Thiên Linh của mình một con đường sống.

Gieo hồn.

Dùng thân xác phàm nhân như mảnh đất màu mỡ nuôi dưỡng thần hồn yếu ớt của tộc Thiên Linh.

Không khác lắm so với đoạt xá, ngoại trừ thân xác sử dụng phải là của một đứa trẻ.

Trên thực tế, việc thi triển thuật gieo hồn không đơn giản, nếu không cẩn thận cả thần hồn và thân xác sẽ cùng nhau sụp đổ, việc này đòi hỏi sự hy sinh của gia tộc.

Nói cách khác, hai khối thân thể này do Nhan gian tự nguyện hiến tế.

Nhà họ Nhan là do ông nội của Nhan Phong và Nhan Linh một tay giúp gầy dựng, xem như gia nô của tộc Thiên Linh ở Phàm Nhân Cảnh.

Kẻ muốn cho, người muốn nhận, đều cầu Tuyết Lí Hồng không tiết lộ ra ngoài.

Hai anh em Nhan Phong không còn thân xác thiên nhân, tựa như đầu thai chuyển thế thành phàm nhân, không có khả năng quay lại Thiên Nhân Cảnh.

Nếu Tuyết Lí Hồng báo về, Thần Điện chỉ đơn giản phái người tru sát anh em họ tại chỗ.

Thêm vào đó, dựa vào thủ đoạn ngày thường của Đại Tư Tế, sợ là Nhan gia sẽ máu chảy thành sông.

Đầu óc Thiên Công đương nhiên không tốt bằng Thiên Linh, lúc ấy Nhan Phong nói một đống điều Tuyết Lí Hồng nghe không hiểu hết, y khi đó còn quá trẻ, lại có nhược điểm bị Nhan Phong nắm trong tay, nhất thời không thể hạ quyết tâm.

Sau đó vì cứu Cửu Hoang mà lưu lại Phàm Nhân Cảnh, rốt cuộc luật lệ của thiên nhân đã bị y vứt ra sau đầu.

"Giết Tông Quyền rồi các người nghĩ có thể tránh được một kiếp này?" Tuyết Lí Hồng cười nhạo sự ngây thơ của bọn họ.


"Ca ca ta nói ai tới không quan trọng, tới một người giết một người, tới hai người giết cả hai."
"Năng lực lớn thật, hắn dựa vào gì? Chỉ bằng mấy trò vặt của hắn và tên Quả Hợp Đạo Ác kia?"
"Không phải trò vặt, thật sự có thể đối phó với thiên nhân, ta đã từng chứng kiến."
Tuyết Lí Hồng đứng phắt dậy: "Các người vẫn luôn bức bách đồ đệ ta đi hấp thu ngọn lửa trong Thiên La Tháp, phá phong ấn cho Thiên Ma chủng gì đó, là vì muốn giết về Thiên Nhân Cảnh báo thù cho tổ phụ của các người?"
Nhan Linh trông mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần: "Ta không biết ca ca ta rốt cuộc đang làm gì, nhưng ngươi tin cũng được, không tin cũng thế, ta đã khuyên huynh ấy quên chuyện cũ, chỉ làm Nhan Phong thôi là tốt rồi.

Nói nhiều đến mức huynh ấy cũng tránh mặt ta, không nói gì với ta nữa.

Còn về thằng bé, ta căn bản không hề biết nó còn sống.

Năm đó, báo cho kẻ thù Diệp gia đến cướp, đưa cả bản đồ pháp trận cho bọn chúng, là vì y theo lời ngươi nói, ta muốn khiến phu quân áy náy với ta..."
Nàng ta che mặt khóc rống: "Ta không nghĩ bọn chúng lại quyết muốn diệt đến tận cùng như vậy."
"Ngươi có nghĩ!" Tuyết Lí Hồng lạnh giọng quát, "Chỉ là ngươi mặc kệ thôi!"
Nhan Linh nghẹn ngào nói: "Ta đã hối hận lắm, khi đó ta như bị ma sai quỷ khiến, mấy năm gần đây ngẫm lại mới nhận ra không đáng một chút nào, cho nên ta mới thường vân du bên ngoài, không thường xuyên về nhà..."
"Ngươi đi giải thích với con trai ngươi ấy, nói với ta cũng vô dụng." Tuyết Lí Hồng phất tay áo đi ra ngoài.

Nhan Linh đột ngột ngẩng đầu: "Ngươi đi đâu?"
Tuyết Lí Hồng: "Cứu Tông Quyền."
Nhan Linh bước nhanh tiến lên, chắn trước mặt y: "Đừng xen vào, ngươi không phải đối thủ đâu, ca ca không muốn ngươi xảy ra chuyện, càng không muốn thành thù với ngươi, bảo ta ngăn cản ngươi..."
"Lăn đi!" Tuyết Lí Hồng tránh nàng.

"Không..." Nhan Linh đang định nói thì phun ra một búng máu, lảo đảo ngã xuống đất.

Tuyết Lí Hồng theo bản năng xoay người đỡ nàng: "Nhan Linh?"
"Đừng đi, xin ngươi." Nhan Linh túm chặt vạt áo y cầu xin.

Nhan Phong đã đưa một con dao, bảo nàng đâm Tuyết Lí Hồng một nhát, còn nói rõ không nguy hiểm đến tính mạng nhưng từ chối giải thích tác dụng của nó là gì.

Nhan Linh đang làm khổ nhục kế, nhân lúc Tuyết Lí Hồng sấn tới đỡ sẽ đâm y một dao, song rốt cuộc nàng không xuống tay.

"Đa tạ ngươi không ra tay." Tuyết Lí Hồng đọc hiểu được sự giãy dụa trong mắt nàng, buông nàng ra rồi đi về phía cửa.

Nhan Linh đuổi theo kêu lớn: "Ngăn hắn lại!"
"Muốn cản ta?" Tuyết Lí Hồng nhếch môi, tung ra một quả cầu sắt, đó là cánh dự phòng của y.

Đôi cánh đen khổng lồ dang rộng đưa y vọt lên không trung, che phủ cả khoảng trời.

Người bên trong Diệp gia ai nấy đều ngây người sửng sốt.

Tuyết Lí Hồng bay thẳng ra khỏi Tử Tinh Thành, ném ra vô số chim cơ khí dò tìm vị trí của Cửu Hoang.

Chưa đầy một khắc sau đã bay đến trên đầu Cửu Hoang và Tân Lộ.

Tân Lộ kinh ngạc đến ngây người: "Cánh chim gì thật lớn a!"
Cửu Hoang cũng ngạc nhiên: "Sư phụ, sao người lại có cánh thiên nhân?"
Tuyết Lí Hồng thấy bọn họ đi theo hướng Châu Tây Hải, xem ra Khúc Tống vẫn chưa đuổi kịp Cửu Hoang.

Y ném xuống một sợi xích: "Bắt lấy, ta đưa ngươi đi Long Nha."
Cửu Hoang khó hiểu: "Đi Long Nha làm gì?"
"Đánh nhau, bọn họ chế được vũ khí có thể tru sát thiên nhân, nhưng ngươi có lẽ là ngoại lệ, có thể tham chiến được.".