Thần Khiết

Chương 9: Lá rơi




Hôm nay anh mặc một chiếc quần màu nâu nhạt và áo sơ mi vuông sáng màu, không biết đứng dưới ánh mặt trời đợi cô bao lâu rồi.

Ánh mắt Nghiêm Mặc chăm chú nhìn cô, "Điện thoại di động của em hết pin rồi phải không?"

Vu Thần Khiết bất chấp que kem chưa ăn xong ném vào trong thùng rác đặt dưới gốc cây, sau đó lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra ngại ngùng quơ quơ trước mắt anh: "A, máy em hết pin thật, ngại quá!"

Anh lắc đầu khóe môi không kìm được khẽ cong, nụ cười ôn hoà giống như loại trà ngon vừa được ngâm xong: "Hạng mục mà chúng ta đang làm bên công ty đầu tư cử người tới, chiều nay có cuộc họp báo cáo tình hình tiến triển của hạng mục. Em có rãnh không?”

Vu Thần Khiết hơi do dự nói, "Học trưởng, họp, em có cần thiết phải đi không?"

Chuông điện thoại di động vang lên, Nghiêm Mặc lấy điện thoại ra nhìn, sau đó thả lại túi quần, giương mắt nhìn chăm chú vào cô, lông mày thon dài khẽ nhếch lên: "Em không muốn đi?"

"Không phải! chẳng qua trước kia em chưa từng đến những nơi như thế, không  biết nên làm những gì......" Cô còn chưa chuẩn bị.

"Chuyện này em không cần lo lắng, báo cáo PPT đã làm xong, do anh nói." Học sinh bên khu dạy học đi qua đi lại không ngừng, lúc họ đi qua, Nghiêm Mặc nhẹ nhàng kéo cô sang một bên ký túc, “ Nếu như em không muốn đi thì anh có thể nói với Giáo sư La.”

Đùa gì thế! Tại sao không đi chứ!

Vu Thần Khiết lập tức nói: "Em đi!" Âm lượng tăng cao một cách đột ngột.

Cho dù đi không có quyền lên tiếng nhưng nhất định học được rất nhiều việc, hơn nữa còn được ở chung với anh thêm mấy giờ.

Bọn họ đứng dưới thân cây lớn ngoài cửa ký túc xá, gió mùa hè thổi qua, có mấy chiếc lá cây bị thổi rơi, bay qua bay lại rồi rơi xuống mặt đất.

Nghiêm Mặc đem thời gian địa điểm nói ra, Vu Thần Khiết ghi nhớ, "Ừmh, đã biết."

Anh đột nhiên vươn tay, hướng về phía chiếc lá trên đầu cô.

Vu Thần Khiết hoàn toàn sững sờ đứng ở đó, nhìn ngón thon dài trắng nõn của anh lấy lá cây từ trên đầu cô xuống.

Mặc dù cả động tác chỉ mất hai đến ba giây, xuyên qua thấu kính đến ánh mắt cô mỗi động tác trong tích tắc cũng giống như một bức tranh được kéo thật dài.

Vu Thần Khiết với mấy bạn cùng phòng ký túc đã ở cùng nhau được gần hai năm, đi qua đi lại dưới gốc cây này cả ngàn vạn lần, thỉnh thoảng sẽ có vài phiến lá rơi xuống từ thân cây này, nhưng từ trước đến nay Vu Thần Khiết không cảm thấy được sự trao đổi chất của cây lại là một chuyện tốt đẹp đến như vậy.

Đó là một phiến lá hơi vàng, phiến lá cuốn một nửa, cuống lá dài khoảng hai đốt ngón tay, nằm trên tay anh.

Cô nhìn về phía anh, đôi mắt đen nhánh của anh thu toàn bộ ánh mắt trời trên sân trường, nhẹ nhàng sinh ra nhiệt độ.

Trong lòng cô rung động, rất muốn nói gì đó với anh chứ không muốn cứ như vậy mà tạm biệt, vì vậy hỏi anh: "Học trưởng, vừa rồi anh từ chỗ nào đến đây vậy?"

Nghiêm Mặc chỉ tay về phía căn tin cách đó không xa: "Anh vừa ăn cơm với Hàn Tại Tư ở trong căn tin. Ăn cơm xong cậu ấy đi trước."

Vậy anh đã đợi cô mấy phút rồi.

Gió mùa hè mát mẻ nhẹ thổi vài cọng tóc anh bay bay, bỗng nhiên cô không dám nhìn thẳng vào anh.

Nghiêm Mặc khẽ cười, đưa tay vỗ vỗ bả vai của cô, sau đó chỉ tay vào đỉnh đầu: "Trời nắng, em mau vào đi."

"A, được ạ. Hẹn gặp lại."

Vu Thần Khiết nói tạm biệt với anh rồi đi vào ký túc xá.

Hội nghị buổi chiều rất thuận lợi

PPT làm rất tốt, báo cáo vô cùng hoàn mỹ, người bên công ty phát triển hạng mục không tìm ra khuyết điểm gì, chỉ tạm thời đổi một phần số liệu, nhưng cần tiến hành phân tích và thống kê số liệu này một lần nữa.

Sau khi hội nghị kết thúc Vu Thần Khiết và Nghiêm mặc cùng nhau rời khỏi phòng học, Nghiêm Mặc cười xin lỗi cô, “Vu Thần Khiết, những số liệu kia làm phiền em phân tích thêm lần nữa.”

"Không phiền. Thời gian của em còn nhiều mà." Trong lòng Vu Thần Khiết chỉ hận không có nhiều số liệu hơn một chút nữa, như vậy hạng mục có thể làm lâu hơn một chút. Dĩ nhiên, cô chưa từng hi vọng làm tiếp hạng mục, là một thành viên của tổ, cô không hi vọng hạng mục không tiến triển gì.

Khóe môi anh nhếch lên một đường cong đẹp mắt, "Đừng vất vả quá, có vấn đề gì lúc nào cũng có thể hỏi anh."

Vu Thần Khiết vui vẻ làm tư thế chào cờ với anh: "Ừmh, Em biết rõ."

Nhớ ngày đó cho dù lấy được số đtdđ cũng không dám tùy tiện nhắn tin cho anh, hiện tại vì làm việc cùng nhau nên liên lạc cũng nhiều hơn.

Trong lòng Vu Thần Khiết vui vẻ: cùng nhau làm chung một hạng mục thật là tốt!

Buổi tối có một tiết học môn phụ, Vu Thần Khiết chạy nhanh về ký túc xá tắm rửa. Mặc dù từ trước đến giờ cô không hứng thú lắm với môn phụ này, mỗi lần đi học không phải đọc tiểu thuyết thì làm bài tập môn khác, nhưng cho tới bây giờ chưa từng trốn học.

Sau khi tắm xong cô vội vàng lau khô tóc, bạn học Lý Hồng ngồi ở trên giường nghiêm túc tuyên bố: "Vu Thần Khiết, tớ muốn thông báo cho cậu một tin tức tốt và một tin tức xấu. Cậu muốn nghe tin nào trước?"

Bàn tay đang lau tóc của Vu Thần Khiết dừng lại, "Có phải tiết học môn phụ hôm nay được nghỉ không?"

"Trời ạ! Chơi không vui chút nào! Chưa gì đa đoán trúng rồi. Tại sao cậu không phối hợp với tớ chứ." Lý Hồng vẻ mặt mất hứng.

"Tin tức xấu là gì?" Vu Thần Khiết mỉm cưới lúm đồng tiền như hoa, hỏi.

Cuối cùng Lý Hồng cũng cười đắc chí, vứt cho cô một ánh mắt ám chỉ "Cuối cùng tớ cũng thu hoạch được": "Tin tức xấu chính là khoá học môn này hoãn lại một tuần."

Hôm qua Vu Thần Khiết cùng Phương Uý Hân đi siêu thị mua mấy cái thạch hoa quả, chưa ăn cái nào, lúc ra cửa thuận tay cầm bốn cái bỏ vào ba lô.

Lúc đi vào phòng thí nghiệm, theo thói quen cô luôn nhìn về hướng khác. Ah, anh không ở chỗ ngồi của mình.

Trong phòng thí nghiệm chỉ có hai người.

Nghiêm Mặc nghiêng nửa người, đang hướng dẫn sinh viên năm bốn Phan Văn sửa chữa luận văn tốt nghiệp: "Thay đổi chỗ này một chút nữa."

Buối tối ánh đèn trong phòng thí nghiệm rất sáng, màn ảnh máy vi tính   phản xạ trên mắt kính của anh, anh mặc một chiếc áo T shirt bằng cotton màu xám, vầng trán nhẹ nhàng gương mặt điển trai, vì cúi người nên áo dán lên phần lưng của anh hiện lên đường cong rõ ràng, khuôn mặt nhìn nghiêng càng lúc càng đẹp.

Mặc dù Phan Văn ngồi ngay ngắn trước máy vi tính, nhưng lực chú ý của anh không tập trung như Nghiêm Mặc, nghe được tiếng vang lập tức quay đầu lại, "Ah, Vu Thần Khiết, em đến rồi à?"

Nghiêm Mặc ngồi dậy, xoay nửa người, tay phải vẫn đặt trên con chuột, "Tối nay các em có tiết học môn phụ mà?"

Vu Thần Khiết nhìn thấy trong giây phút anh quay đầu lại ánh mắt dường như đột nhiên phát sáng.

Mặc dù cô không nhớ rõ trước đây từng nói với anh tối nay bọn cô có lớp phụ, nhưng lúc nãy trên đường tới phòng thí nghiệm cô gặp vài người, cho nên quen với vấn đề này, theo bản năng trả lời: “Giáo sư bọn em tạm thời có việc, tiết học hoãn đến tuần sau.”

Cô lấy thạch hoa quả từ trong ba lô ra đặt trên bàn mỗi người một cái,  nụ cười như hoa hoè đầu cành vào mùa hè từng bông từng bông nở rộ: "Học trưởng, ăn thạch hoa quả."

Nhớ tới bóng lưng gầy lúc nãy cô thầm nghĩ đúng là không có một chút thịt nào, giống như đứa trẻ sinh thiếu tháng vậy, may mắn là cô đưa thạch hoa quả tới cho anh ăn.

"Oa, có đồ ăn thật tốt." Phan Văn đưa tay cầm lên.

Giữa mùa hè nóng bức, tối nay Vu Thần Khiết mặc một chiêc quần jean và áo T ship ngắn tay, nhưng lại quên nghĩ đến nhiệt độ trong phòng thí nghiệm, mới ngồi trước máy vi tính chưa tới nửa giờ cánh tay của đã nổi lên một lớp da gà, hơn nữa còn hiện rất rõ trên da.

Nghiêm Mặc ra ngoài nghe điện thoại, Phan Văn đang sửa chữa luận văn tốt nghiệp, thỉnh thoảng có tiếng gõ bàn phím vang lên.

Vu Thần Khiết nhìn mấy lần về phía chiếc điều khiến từ xa đang cắm trên vách tường, đang suy nghĩ có nên điều chỉnh nhiệt độ cao hơn một chút không.

Trong phòng thí nghiệm Phan Văn sợ nóng nhất, mỗi lần anh bước vào phòng thí nghiệm chuyện đầu tiên chính là xem nhiệt độ điều hoà có cao hơn 20 độ hay không, nếu cao hơn 20 độ điều chỉnh thấp xuống, thấp hơn 20 độ sẽ điều chỉnh thấp hơn nữa, lấy hành động thực tế để bảo vệ suy nghĩ của mình “Không có nhiệt độ thấp nhất, chỉ có thấp hơn nữa.” Khi đó Vu Thần Khiết đã mặc quần dài, không cảm thấy lạnh, bây giờ mới cảm nhận được ở trong phòng thí nghiệm mặc một chiếc quần dài chính là yếu tố quan trọng bảo vệ tính mạng mình.

Vu Thần Khiết thả con chuột ra, kéo ghế đến gần máy vi tính một chút,, như vậy có thể tránh không khí lạnh từ máy điều hoà.

Thật ra làm như vậy chỉ tránh được đầu gió thôi. Phòng thí nghiệm một khi đóng cửa sổ mở điều hòa thì giống như mật thất vậy, không khí lạnh lẽo lan toả mọi ngóc ngách trong phòng

Cửa phòng thí nghiệm bị đẩy ra, Nghiêm Mặc đi vào, ánh mắt mát lạnh dừng trên cô một chút, rút chiếc điều khiển từ xa trên tường ra điều chỉnh tăng nhiệt độ, rồi đem điều khiến từ xa thả lại chỗ cũ.

Trong lòng Vu Thần Khiết thở dài nhẹ nhõm, sau đó tinh thần phấn chấn tiếp tục vẽ biểu đồ.

Cô cảm giác được học trưởng hình như càng ngày càng săn sóc cô. Chẳng lẽ là ảo giác của cô?

Không đúng. Biểu đồ này vẽ không đúng.

Đã là lần thứ tư rồi.

Vu Thần Khiết nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, chẳng lẽ nhiệt độ của phòng quá thấp dẫn tới khả năng thao tác SPSS của cô cũng giảm xuống theo?

Thói quen nhìn về phía bóng dáng kia.

Anh vừa sửa xong bài tập môn thống kê, hình như nhận thấy ánh mắt chăm chú của cô, anh đứng lên đem chồng bài tập đẩy đến trong góc bàn.

Sau đó đi tới bên cạnh cô cúi thấp người nhẹ giọng hỏi: "Thế nào?"