Thần Hy Khúc

Chương 153: Phiên ngoại 03




Chế độ dinh dưỡng của Lý Thiệu Ly hiện tại đều được An Thạc Ngạn quản lý một cách sát sao. Vốn dĩ nam yêu hồ mang thai đã là chuyện bất thường, cho nên việc ăn uống của họ cũng phải cẩn thận và chu đáo.

Theo sự chỉ dẫn của An Thạc Ngạn, Bác Bác loay hoay dưới bếp nấu bữa trưa cho Lý Thiệu Ly.

Từ khi có tin mừng, tâm trạng của cậu thay đổi rất nhiều. Mỗi ngày thức dậy đều cảm nhận được một nguồn năng lượng dồi dào, tiếc là cậu không được phép hoạt động quá mạnh, tránh ảnh hưởng đến thai nhi.

Thời gian ròng rã trôi đi, thai nhi đã ngón nghén được tám tuần.

Lý Thiệu Ly ngồi trong phòng sách, nhàn hạ chiêm nghiệm một cuốn sách có nội dung về cuộc sống. Cậu nghĩ trong khoảng thời gian này bản thân cần phải đọc thêm về những điều tốt đẹp trong cuộc sống, để giúp cho tinh thần sảng khoái và phần nào giúp thai nhi phát triển một cách hoàn hảo.

Bác Bác từ bên ngoài bước vào, mang theo mâm thức ăn đầy đủ dinh dưỡng đi tới. Mùi thức ăn được chọn lọc rất kỹ càng cho nên Lý Thiệu Ly hầu như không còn bị ốm nghén như trước kia nữa.

“Lý gia, bữa trưa của người đây, ăn liền cho nóng.”

Lý Thiệu Ly buông sách xuống, ánh mắt nhìn qua phía mâm thức ăn, chậm rãi múc một muỗng canh còn khói nghi ngút. Vị canh thanh đạm làm cậu hài lòng, mơ màng gật đầu một cái.

“Bác Bác, cuốn sách này ta vừa đọc xong rồi, có thể đi mua thêm những cuốn khác không?”

Bác Bác nhìn sang cuốn sách trên bàn, mỉm cười đáp, “Dạ được. Vậy để lát nữa em ra ngoài nhà sách mua thêm vài cuốn cho người nhé.”

Lý Thiệu Ly vừa ăn vừa gật gù, hồi sau lại đưa ý kiến, “Ta đi cùng em.”

“Sao ạ?” Bác Bác tròn mắt, ngay lập tức từ chối, “Không được đâu. Hiện tại trời đã vào tháng mười hai rồi, bên ngoài rét lắm sẽ không tốt cho sức khỏe của người đâu.”

Nhìn sắc mặt bối rối cùng lo lắng của người kia, Lý Thiệu Ly chỉ đánh thượt thở dài. Vì cậu đã sớm đoán ra được tình huống như thế này rồi. An Thạc Ngạn trước đó từng dặn dò tất cả người hầu trong nhà tuyệt đối không được để cậu phải đích thân động tay động chân cho việc gì cả.

Tuy trước kia Lý Thiệu Ly cũng không cần phải làm những công việc nặng nhọc, nhưng hiện tại ngay cả ra ngoài vườn hít thở một chút cũng bị cấm đoán đủ thứ khiến một người năng động như cậu cảm thấy vô cùng bức bối.

Dựa ra sau ghế đệm, Lý Thiệu Ly phất tay, “Vậy em đi sớm về sớm, ta hết cái để đọc rồi.”

Bác Bác rốt cuộc cũng thở một tiếng nhẹ nhõm. Bước lại gần một chút, nhóc con lựa lời dỗ dành, “Lý gia, ai trong nhà cũng lo lắng cho cả người và đứa bé, vì vậy mà có chút gắt gao. Người đừng để ý lưu tâm rồi tự rước bực trong lòng, sẽ ảnh hưởng đến thai nhi lắm đấy ạ.”

Lý Thiệu Ly phồng má, cằm tì trên bàn tay, “Ta biết chứ, ta cũng không muốn ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng. Chỉ là mọi người ai cũng theo dõi sát sao gò bó như vậy, thật bức chết ta! Cả Vưu Thần cũng bận rộn không thèm ngó ngàng đến một người mang nặng đẻ đau như ta đây, hỏi làm sao ta có thể không sầu não được?”

Nhìn điệu bộ hờn dỗi của cậu, Bác Bác phì cười, “Công việc ở công ty rất nhiều, Đại Thần mỗi ngày đều phải cố gắng giải quyết cho xong để tối còn trở về chăm sóc người nữa đấy. Đáng lý người phải thương y hơn chứ?” 

Lý Thiệu Ly bĩu môi, “Làm sao không thương? Nhưng sắp tới anh ấy lại có chuyến công tác tận bên nước ngoài, tiếp tục ném ta vào một góc không thèm nhớ đến.”

Bác Bác liếm nhẹ môi, thấp giọng kiên nhẫn dỗ dành, “Thôi nào, đều là vì công việc cả mà, người đừng bực bội nữa. Ảnh hưởng đến em bé là không hay đâu ạ.”

Ảnh hưởng đến em bé, suốt ngày chỉ có một câu này để hù dọa không cho mình tức giận. 

Lý Thiệu Ly chẳng buồn nói tiếp, chỉ đứng dậy quay về giường nằm nghỉ. 

Đến chiều, Lý Thiệu Ly nhốt mình trong phòng vẽ suốt mấy tiếng đồng hồ. Mỗi khi buồn chán cậu đều sẽ làm những việc như thế này. 

Tiểu Vọng vừa mới ngủ trưa dậy đã mau chóng đi tìm ba nhỏ. Bé con rời khỏi phòng, một mình mơ màng đi qua hành lang lầu hai. Đúng lúc này thì gặp Bác Bác từ xa đi tới. 

Bé con mỉm cười ngốc ngốc, “Anh Bác Bác, ba nhỏ của em ở đâu rồi?”

Bác Bác đi tới nắm tay bé con, “Ở phòng tranh.” 

Nói rồi Bác Bác dẫn Tiểu Vọng sang phòng tranh của người kia. Trước khi để bé đi vào trong, Bác Bác nhỏ giọng dặn dò:

“Khi vào đấy rồi em nhớ nói với người là nghỉ ngơi đi nhé. Ba nhỏ của em đã vẽ suốt mấy tiếng rồi đó. Như vậy không tốt chút nào đâu.”

Tiểu Vọng chớp chớp mắt lắng nghe, hồi sau bỗng nói, “Có phải không tốt cho em bé không ạ?”

Bác Bác hài lòng với sự thông minh của bé, mỉm cười, “Đúng rồi đó.”

Sau khi mở cửa bước vào, Tiểu Vọng nhanh nhẹn tựa mình vào Lý Thiệu Ly, gọi một tiếng mềm mại, “Ba ơi.”

Lý Thiệu Ly vốn đang tập trung vẽ vời, nghe thấy tiếng gọi thì thoáng chốc dừng lại, cúi đầu cười đáp, “Sao đấy bảo bối?”

“Ba đừng có vẽ nữa, hãy nghỉ ngơi đi ba, không thì sẽ ảnh hưởng đến em bé đó.” 

Một lời này trượt vào tai cậu, chân mày phút chốc nhíu vào nhau. Lý Thiệu Ly thở dài một tiếng, dùng đuôi cọ gõ nhẹ lên trán Tiểu Vọng, “Bác Bác dạy con nói vậy hả?”

Tiểu Vọng ôm trán, nghiêm túc bảo, “Không có đâu. Cái này là con lo cho ba nhỏ, lo cho em bé mà…” 

Dừng lại một chốc, bé con cẩn thận đi lại gần, vẻ mặt hiếu kỳ nhìn vào bụng của người kia. Ngón tay múp míp duỗi ra, hồi hộp xoa xoa vào chính giữa phần bụng, thầm thì:

“Ba nhỏ, em bé nằm ở đây hả?”

Nhìn hành động đáng yêu của con trai, Lý Thiệu Ly không nhịn được bật cười một tiếng. Cậu buông khay đựng màu qua một bên, sau đó cầm tay bé con lên, áp vào bụng mình. 

“Đúng rồi, em bé đang nằm ngủ ở trong này. Con có cảm giác gì không?”

Nghe hỏi, Tiểu Vọng căng thẳng im lặng tuyệt đối. Năm ngón tay không dám động mạnh, sợ sẽ làm cho em bé thức giấc. 

Cảm nhận cái gì mới được nhỉ? Em bé đang ngủ rồi làm sao phát ra tiếng động được?

Tiểu Vọng tuy nhăn mặt buồn bã nhưng vẫn rất tò mò, “Khi nào em bé thức dậy, ba nhớ kêu con qua nha. Con muốn nghe em bé nói.”

“Em bé chưa nói được đâu con trai.” Lý Thiệu Ly nựng má phúng phính của bé con, “Nhưng em bé có thể động đậy. Khi nào em bé tới tuổi hoạt động được, ba sẽ chỉ cho con.”

“Dạ! Ba hứa nha!” Tiểu Vọng một lòng ôm mong chờ đối với em bé ở trong bụng.

Ngày tháng tiếp tục trôi đi như tên bắn. 

Thai nhi cũng phát triển rất nhanh, nhanh hơn đứa bé bình thường rất nhiều. An Thạc Ngạn cách hai ngày sẽ qua kiểm tra tình trạng sức khỏe của Lý Thiệu Ly một lần. Và mỗi lần anh ghé qua thì đều nhận lấy một bất ngờ.

Đứa bé hiện tại mang trong mình dòng máu của cả hai tộc. Và hai tộc này đều không giống như con người bình thường, cho nên sự phát triển tương đối khác biệt. 

Chỉ mới đến tháng thứ ba thôi mà thai nhi đã lớn trông như tháng thứ sáu vậy. 

Lý Thiệu Ly nhìn hình siêu âm, tuy không rõ vị trí cũng như hình dáng đứa bé như thế nào, nhưng cậu vẫn nâng niu nó như một báu vật.

“Con của em vẫn phát triển tốt chứ?” 

An Thạc Ngạn vừa sắp xếp lại đồ đạc vừa nói, “Ừ, tốt hơn bao giờ hết. Có điều đứa trẻ phát triển nhanh hơn bình thường nên đôi khi cơ thể của em sẽ bị mệt mỏi. Anh nghĩ em nên dùng thêm máu, vì dù sao cũng có dòng máu của Vưu Thần trong đấy.”

“Em uống bao nhiêu thì được?”

An Thạc Ngạn nghĩ ngợi, “Mỗi ngày một ly thôi là được rồi. Bây giờ thì em nên nghỉ ngơi, tuyệt đối không hoạt động mạnh hay là tức giận. Nếu anh không nhầm thì chỉ ba tháng nữa đứa bé sẽ chào đời.”

“Khi đó em sẽ hồi hộp chết mất.” Lý Thiệu Ly cúi mặt, yêu chiều nhìn vào bụng mình.

Chỉ mỗi An Thạc Ngạn là trầm ngâm nhìn cậu. Anh có nở một nụ cười nhưng rất nhẹ, giống như đan xen những lo lắng khác trong lòng mà anh không thể nói ra được. 

Cũng trong thời gian này, ở công ty xảy ra nhiều việc bất ổn khiến cho Vưu Thần không có nửa khe hở để nghỉ ngơi. Đó là lý do khiến y phải gấp gáp đặt một chuyến bay công tác ở bên nước ngoài. 

Buổi tối trước khi công tác một ngày, Vưu Thần vùi mình trong thư phòng với công việc bị trì hoãn không ít. Khi xong xuôi thì đồng hồ cũng đã điểm hai giờ sáng. Lúc này Vưu Thần mới rời khỏi thư phòng, trở về phòng ngủ của cả hai.

Mở cửa đi vào, Vưu Thần nhìn thấy Lý Thiệu Ly đang ngủ say. Cẩn thận bước lại gần, y dịu dàng chỉnh lại chăn bông cho cậu, sau đó thì cứ trầm mặc mà quan sát khuôn mặt của người kia khi ngủ. 

Ngẫm lại mới phát hiện, dạo gần đây công việc ở công ty đã chiếm lấy hết tâm trí cùng thời gian của Vưu Thần. Ngay cả khi ở nhà y cũng hiếm lần trò chuyện với Lý Thiệu Ly. Vậy mà ngày mai y đã tiếp tục bay sang nước ngoài bàn công chuyện làm ăn.

Vưu Thần mải nghĩ ngợi mà không biết người bên cạnh đã tỉnh giấc từ bao giờ. 

Lý Thiệu Ly chống tay ngồi dậy, thấp giọng gọi, “Anh chưa ngủ sao?”

Nghe thấy giọng nói, Vưu Thần quay mặt lại nhìn, khóe môi nhàn nhạt cong lên, “Cũng định ngủ rồi. Tôi làm em thức giấc sao?”

“Không có.” Lý Thiệu Ly dựa lưng vào thành giường, cơ thể ngay lúc này đã có phần nặng nề hơn trước khiến cho hoạt động của cậu cũng bị hạn chế khá nhiều.

“Không phải ngày mai anh có chuyến công tác à? Ngủ sớm một chút, ngày mai mới có sức mà làm việc.”

Nhìn thấy động tác của người kia khó khăn, Vưu Thần đứng dậy, đi đến giúp cậu một chút. Sau đó y ngồi xuống ngay bên mép giường, ánh mắt dịu dàng cùng xót xa nhìn cậu. 

“Gần đây tôi cứ mãi lo cho công việc mà không để ý đến sức khỏe của em cùng con. Em buồn lắm đúng không?”

Lý Thiệu Ly không nghĩ Vưu Thần sẽ nói đến loại việc này. Một người lạnh lùng khô khan như y, có lẽ sẽ không quá đặt nặng những cảm xúc của người khác. Nhưng một câu hỏi han thế kia bỗng dưng lại khiến cho cậu thấy đau lòng.

“Em buồn thì công việc của anh cũng không thể giảm bớt được. Dù sao đối với anh công việc vẫn là ưu tiên, em còn có Bác Bác với Thạc Ngạn, sẽ không sao đâu.”

Vưu Thần im lặng nhìn cậu, sau đó nhướn người ôm lấy đối phương. Lúc này y mới nhận ra cơ thể của cậu gầy đi rất nhiều, sắc mặt cũng xanh xao nhợt nhạt bất giác khiến ngực y nhói lên. 

Con người trước mặt y đây mấy tháng qua đã phải chịu đựng những gì? Cảm giác mang thai quả thật không hề dễ chịu một chút nào. Đối với một người đàn ông thì cảm giác đó càng bức bối hơn nhiều lần nữa.

Vưu Thần nhíu mày, thấp giọng nói, “Em ăn nhiều thêm một chút đi, làm sao lại gầy như vậy?”

Lý Thiệu Ly dựa vào người y, làm nũng, “Đều không phải vì con chúng ta ăn quá nhiều sao? Em thật sự ăn không lại con mình luôn đó.” 

“Vẫn phải ăn thôi.” 

Lý Thiệu Ly nhăn mặt, “Mỗi ngày em đều ăn đến bốn cử, mỗi cử đều rất nhiều đồ ăn bổ dưỡng. Được rồi, anh không cần lo lắng quá đâu. Em vẫn thấy mình khỏe lắm.”

Nói đến đây cậu bỗng nhớ ra gì đó, vội vàng cầm tay y đặt lên bụng mình, “Suỵt, cảm nhận con mình đi anh.”

Các đầu ngón tay của Vưu Thần khẽ động. Y chăm chú nhìn xuống phía bụng của người kia, thật lâu sau đó, khi không gian xung quanh đã thật im ắng, bỗng y cảm nhận được sự vẫy đạp của trẻ thơ. 

Là một động tĩnh rất khẽ khàng, nhưng cũng có lúc rõ hơn bao giờ hết.

Vưu Thần thoáng trừng mắt kinh ngạc, hồi sau như cảm động mà mỉm cười. Đây có lẽ là một trong những lần mỉm cười hiếm hoi nhất của y.

Lý Thiệu Ly nhìn thấy được biểu hiện của Vưu Thần, cậu mím môi cười nhẹ một cái đầy hài lòng.

“Anh có cảm nhận được con mình chưa?”

Vưu Thần nâng mắt nhìn cậu, khẽ hôn lên chóp mũi đỏ ửng vì lạnh, “Con khỏe thế này, ba nhỏ cũng phải khỏe đấy.”

Lý Thiệu Ly khẽ cười, hôn lên môi y một cái, “Thật ra hai chúng em cần hơi ấm của ba lớn lắm đó. Ba lớn mau mau bồi hơi ấm đi.”

Vưu Thần vỗ lên trán cậu, “Đừng dụ dỗ. Bây giờ thì đi ngủ thôi, thức khuya sẽ không tốt cho con đâu.”

Lý Thiệu Ly không giỡn nữa, ngoan ngoãn nằm xuống cạnh Vưu Thần. Trước khi thiếp đi, cậu xoay người ôm lấy y, thầm thì đầy mơ màng. 

“Chắc chắn sẽ là một công chúa nhỏ của chúng ta…” 

Lúc ấy, Vưu Thần vẫn còn tỉnh táo, nghe được một lời này liền mỉm cười. Nghiêng đầu khẽ thơm lên tóc cậu, y thì thầm, “Sẽ là công chúa xinh đẹp giống em vậy, bảo bối.



Thời gian hạ sinh càng lúc càng đến gần, tính tình của Lý Thiệu Ly cũng đột ngột thay đổi.

Vẫn trong chuyến công tác của Vưu Thần, Lý Thiệu Ly mỗi ngày đều không kìm được bản thân cáu gắt với tất cả mọi thứ xung quanh. 

Ngay cả Tiểu Vọng ngày thường luôn dỗ dành được cậu cũng phải thất bại nặng nề.

Nghe thấy tiếng động lớn phát ra, Bác Bác lập tức chạy vào trong xem xét tình hình. Nhìn thấy một đống đồ lỉnh kỉnh nằm trên đất, nhóc con thầm thở dài nói:

“Lý gia, người…người cần gì thì cứ nói em? Có chuyện gì sao ạ?”

Lý Thiệu Ly đang quay lưng lại với Bác Bác, ánh mắt trầm lặng khó hiểu. Cậu không hé môi nửa lời cho đến khi nghe thấy động tĩnh từ Bác Bác.

“Không cần dọn dẹp. Cứ để đấy rồi ra ngoài đi.”

Bác Bác đứng dậy, khó khăn nói, “Nhưng Lý gia…”

“Không nghe rõ hả?” Lý Thiệu Ly quay nửa mặt, lạnh lùng nói, “Đi ra ngoài!”

Bác Bác biết mình không thể làm gì khác, đành phải im lặng lui ra ngoài. Cửa phòng vừa khép lại, Lý Thiệu Ly đã nhanh chóng xoay người, nhấc điện thoại gọi vào một dãy số.

Hồi chuông ngân lên càng khiến cho sự kiên nhẫn của cậu mất dần.

“Akanda tôi xin nghe.”

Lý Thiệu Ly lạnh giọng hỏi, “Vưu Thần đâu?”

Akanda nghe thấy giọng nói của Lý Thiệu Ly, tinh thần lập tức căng thẳng. Cô ngước mắt nhìn vào phòng làm việc của Vưu Thần, bối rối nói:

“Dạ chủ tịch hiện tại đang gặp mặt một số đối tác nước ngoài. Ngài Lý có gì căn dặn không ạ?”

“Nói anh ấy nghe máy.”

Akanda khó xử, “Ngài Lý, hiện tại chủ tịch không tiện để tiếp điện thoại ạ.”

Lý Thiệu Ly nhíu mày, hốc mắt đột nhiên nóng lên, dường như đã không còn đủ kiên nhẫn mà nói, “Hỏi anh ấy đến khi nào thì mới chịu trở về?”

Dứt lời liền cúp máy.

Akanda ngây người giữ lấy điện thoại trong tay, rất lâu sau cô mới lấy lại được bình tĩnh. 

Đợi phía đối tác đã bàn luận xong, Akanda một mình đi vào, nhắn lại lời của Lý Thiệu Ly. 

Vưu Thần sau khi nghe thấy lời nhắn, vẻ mặt có chút ngỡ ngàng. 

“Thiệu Ly đã nói như vậy?”

Akanda gật đầu, “Dạ vâng. Nếu tôi không nhầm thì giọng điệu của ngài ấy rất tức giận đấy ạ.”

Vưu Thần trầm mặc suy nghĩ, hồi sau y bảo thư ký ra ngoài. Đợi cô đi rồi, y nhấc điện thoại gọi thẳng về cho Lý Thiệu Ly.

Lý Thiệu Ly đang họa lại bức tranh mà mình đã bỏ dở vào hôm qua, nghe thấy chuông điện thoại, cậu lãnh đạm liếc nhìn một cái. 

Nhấc máy, cậu im lặng không lên tiếng khiến cho Vưu Thần càng sốt ruột.

“Tiểu Hy? Em đang nghe máy đúng không? Đã có chuyện gì rồi sao?”

Lý Thiệu Ly nhìn vào bức tranh đầy những màu sắc không hòa hợp, lạnh giọng đáp, “Khi nào thì anh về?”

“Ngày mai.”

“Tối hôm nay anh phải về cho em.”

Vưu Thần thoáng trầm mặc. 

“Em không thoải mái chỗ nào sao?”

Lý Thiệu Ly không kiên nhẫn gắt lên, “Em bảo anh quay về, không cần anh phải hỏi han tình hình của em! Anh có nghe rõ không? Em nói anh quay về ngay lập tức!”

“Chiếu Hy! Em bị làm sao thế hả?” 

Lý Thiệu Ly nghiến chặt răng, cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng nhưng không cách nào giải tỏa nó. Cậu chẳng buồn đáp lại một lời đã thẳng tay ngắt kết nối. 

Kéo theo sau đó là một loạt những âm thanh đổ vỡ của đồ vật.

Bác Bác vẫn đứng bên ngoài phòng từ nãy đến giờ. Sau khi nghe một loạt âm thanh rổn rảng như thế, nhóc con chỉ biết cắn môi nhẫn nhịn không bước vào. 

Nếu như tình trạng này kéo dài thì đứa trẻ có bị ảnh hưởng hay không đây? Lý gia, người đừng làm em lo nữa có được không?

Ngay buổi tối hôm đó, trong lúc Bác Bác chuẩn bị bữa ăn cho Tiểu Vọng thì ngoài sân có tiếng xe chạy vào. Đứng thẳng dậy, Bác Bác nheo mắt nhìn ra, phát hiện đó là xe hơi của Vưu Thần.

Đại Thần về rồi sao?

Tiểu Vọng đang dùng bữa cũng dừng lại, ló đầu ra nhìn, sau đó reo lên, “A ba về, ba về!!!”

Vưu Thần từ ngoài bước vào với gương mặt mệt mỏi. Y liếc nhìn con trai cùng Bác Bác, sau đó hỏi, “Tiểu Hy đâu?”

Bác Bác giật mình, “A…ở trên phòng ạ.”

Đợi Vưu Thần đi được một quãng, Bác Bác mới vội nói theo, “Đại Thần, mấy hôm nay Lý gia thật sự có…có chút không vui.”

Vưu Thần im lặng quay lại nhìn Bác Bác, sau đó không nói gì liền đi lên lầu. Trước khi bước vào phòng, y không nghe thấy động tĩnh gì ở bên trong. Sau khi bước vào, y mới thực sự bị khung cảnh hiện tại làm cho chấn động.

Đồ đạc nằm lung tung trên mặt đất. Màu sơn cũng bị văng tung tóe, dính cả lên tấm rèm màu kem. 

Vưu Thần nhíu mày nhìn qua đến phía cửa sổ, phát hiện Lý Thiệu Ly đang trầm mặc ngồi trên bậu cửa. Ánh mắt mông lung nhìn xuống phía dưới, không rõ đang suy nghĩ chuyện gì.

“Tiểu Hy.” Vưu Thần gọi, bước chân cũng chậm rãi đi tới.

Lý Thiệu Ly nghe thấy giọng nói cũng không vội quay đầu lại nhìn. Cậu lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, đến khi Vưu Thần đứng ngay bên cạnh mới nghiêng đầu nói:

“Về rồi sao? Em cứ nghĩ anh sẽ mãi ở bên đấy cùng với người nào đó chứ?”

Vưu Thần rướn mày, “Người nào đó?”

“Ai mà biết được.” Lý Thiệu Ly rời khỏi bậu cửa sổ, đứng thẳng người đối diện y, “Nếu không sao cứ phải vùi đầu vào công việc ở bên đấy như thế? Em là gì của anh? Công việc dẹp sang một bên cũng không được hay sao? Vưu Kiện ở đâu sao không phụ giúp anh một tay? Anh nghĩ một mình sẽ ôm đồm được tất cả mọi thứ ư?”

Vưu Thần im lặng nhìn cậu, hồi sau bảo, “Em khó chịu vì tôi đi công tác quá lâu sao?”

“Vô lý lắm nhỉ?” Lý Thiệu Ly cười một tiếng nhạt nhẽo, “Thật là, Thiệu Ly này điên mất rồi, thật sự điên mất rồi. Mỗi ngày thức dậy em đều khó chịu trong lòng, bứt rứt không thể giải bày cùng ai. Em không muốn trò chuyện cùng người khác, nhưng ngồi một mình thì em không thể ngừng suy diễn những thứ tiêu cực! Em khó chịu, em cáu gắt với tất cả mọi người. Nhưng em cũng không muốn mình như thế, một chút cũng không muốn…”

Nói đến đây, cậu dường như đã kìm nén hết nổi mà bật khóc, “Em không hiểu nổi bản thân mình nữa. Em muốn anh quay về nhưng cũng không muốn phá hỏng công việc của anh. Em giận anh, tức anh nhưng khi thấy anh thì không biết phải mắng như thế nào mới hả dạ. Em đã rất khổ sở mấy ngày qua, em thật sự không muốn như vậy…”

Nhìn thấy người kia khóc đến run rẩy, Vưu Thần không thể nói gì ngoài việc ôm lấy cậu. Cơ thể giống như ngày một gầy đi, sắc mặt cũng nhợt nhạt không sức sống. 

Vưu Thần đau lòng nén đi tiếng thở dài, bàn tay áp lên đỉnh đầu của cậu xoa dịu, “Được, tôi hiểu những gì em vừa nói. Đều là lỗi của tôi, vì tôi quá bận rộn công việc mà quên mất em. Là lỗi của tôi. Đừng khóc, mang thai mà khóc thì con sau này sinh ra sẽ không bao giờ vui vẻ. Có biết không?”

Lý Thiệu Ly không phản ứng khi người kia ôm mình, ngược lại càng khóc lớn hơn, đem bao nhiêu uất ức xả một lần, “Anh cũng biết là lỗi của mình hả? Anh có biết em muốn anh bên cạnh đến mức nào không? Mang thai khiến em thật sự mệt mỏi, nhưng em không thể trách cứ việc này. Đó là hy sinh, là hy sinh cho con chúng ta. Nhưng em cần có anh nữa, em đã rất nhớ anh, còn anh thì đã ở đâu cơ chứ?”

Vưu Thần tự trách bản thân một trăm lần, một nghìn lần nhưng có vẻ vẫn không đủ bù đắp cho những gì mà cậu đã chịu đựng.

Y thở dài một tiếng, càng siết chặt chiếc ôm, “Cứ mắng đến khi nào em thấy dễ chịu thì thôi. Lần này tôi có lỗi với em, có lỗi rất lớn với em. Tôi xin lỗi, Tiểu Hy. Xin lỗi em rất nhiều.”

Nghe thấy lời xin lỗi của người kia, Lý Thiệu Ly phần nào đã nín khóc. Tuy vậy cậu vẫn còn ấm ức cho nên không nhìn mặt Vưu Thần mà một mình vùi vào chăn, muốn ngủ một giấc. 

Vưu Thần cũng không ngăn cản cậu, chỉ hy vọng cậu sẽ ngủ đủ giấc hơn một chút. Đợi đến khi Lý Thiệu Ly thật sự ngủ say, y mới rời khỏi phòng. Lúc này y gọi điện cho An Thạc Ngạn.

An Thạc Ngạn đang nghiên cứu một số tài liệu, thấy điện thoại từ Vưu Thần, anh ngạc nhiên lắm.

“Sao thế?”

Vưu Thần vuốt trán, thấp giọng hỏi, “Về Tiểu Hy, dạo gần đây em ấy có vẻ không ổn lắm.”

“Tình trạng này hầu như người mang thai nào cũng phải trải qua. Đó gọi là thay đổi tính khí khi mang thai. Họ sẽ cáu gắt, khó chịu, đôi khi còn nặng hơn chính là trầm cảm. Tiểu Hy hiện tại là như vậy đó.”

Vưu Thần dựa vào lan can lầu, thở dài nói, “Tình trạng này bao lâu sẽ hết?”

An Thạc Ngạn nghe hỏi, bất đắc dĩ cười trong lòng, “Không lẽ anh bị hành lắm sao?”

“Không hẳn.” Vưu Thần lại trầm mặc, “Cụ thể kéo dài bao lâu?”

An Thạc Ngạn nghĩ ngợi, “Nhiều nhất là hai tuần nữa. Đó cũng là lúc em ấy bắt đầu vào giai đoạn chuyển dạ.” Dừng lại, anh hạ giọng, “Vưu Thần, tôi chỉ muốn nói anh biết, đó là lúc khó khăn nhất đối với nam yêu hồ. Hãy bên cạnh em ấy nhiều nhất có thể.”



Đúng như những gì An Thạc Ngạn nói trước đó, vào giai đoạn gần chuyển dạ, Lý Thiệu Ly buộc phải sống trong hình dạng của một con hồ ly nguyên thủy. 

Vì hình dạng này mà Tiểu Vọng không được tiếp xúc gần gũi với cậu nữa.

Lý Thiệu Ly có nói với Vưu Thần rằng cậu sợ mình sẽ không kìm chế được rồi làm hại đến Tiểu Vọng. Dù sao khoảng thời gian này, tâm trạng của cậu khá là nhạy cảm, chỉ e khi ở hình dạng của hồ ly sẽ không kiểm soát được bản thân mà thôi.

Sau khi hóa thân thành bạch hồ, Lý Thiệu Ly mỗi ngày đều nằm im trong ổ chăn mà Vưu Thần làm cho cậu. Ở trong hình dáng này, cậu không thể nói chuyện, cho nên tâm tình càng dễ bức xúc khó chịu hơn bình thường gấp mấy lần. 

Ngoại trừ An Thạc Ngạn và Vưu Thần thì không còn ai đủ khả năng tiếp xúc với Lý Thiệu Ly.

Hôm nay An Thạc Ngạn lại đến kiểm tra tình hình sức khỏe. Anh ngồi bên cạnh một bạch hồ to lớn mà mặt vẫn tỉnh bơ không thay đổi.

Bạch hồ ngược lại ngoan ngoãn nằm yên để anh kiểm tra cho mình. 

“Ngoan lắm.” An Thạc Ngạn xoa đầu bạch hồ, “Cố gắng thêm một chút nữa thôi. Cố lên Tiểu Ly.”

Bạch hồ nghe hiểu những gì anh nói, chỉ có điều cậu không thể đáp lại, đành dụi đầu vào cánh tay của anh. 

Bên ngoài, Tiểu Vọng vì nhớ ba nhỏ mà mặt mũi ủ rũ. Bé con bám vào Bác Bác, cật lực năn nỉ, “Anh ơi, hãy xin ba của em cho em gặp ba nhỏ được không? Em rất nhớ ba nhỏ…”

Bác Bác ngồi xổm dỗ dành, “Hiện tại ba nhỏ của em đang không được khỏe, cho nên em hãy cố đợi thêm vài hôm nữa có được không?”

Tiểu Vọng càng nghe càng lo lắng, “Ba nhỏ của em đã bị gì thế ạ? Em muốn vào xem một chút, chỉ một chút thôi…”

“Tiểu Vọng à..”

“Để Tiểu Vọng vào trong đi.” 

Bác Bác bị giọng nói từ phía sau làm cho giật mình. Nhóc con đứng dậy, nhìn An Thạc Ngạn khó hiểu, “Cậu An, ngài ấy sẽ không đồng ý đâu ạ.”

An Thạc Ngạn bình tĩnh đáp, “Sẽ không sao. Thiệu Ly sẽ biết cách kiểm soát bản thân của mình. Tiểu Vọng là con trai em ấy, không lý nào sẽ làm hại thằng bé được.”

“Còn Đại Thần…”

“Cậu sẽ nói với Vưu Thần sau.” 

Tiểu Vọng nắm tay Bác Bác, “Anh ơi, em được vào rồi đúng không?”

“Ừm.” Bác Bác nhìn bé con, mỉm cười. 

Nghe thấy tiếng cửa mở, bạch hồ có chút kinh ngạc nhổm người dậy. Sau khi nhìn ra bóng dáng của Tiểu Vọng, bạch hồ lập tức lùi ra phía sau. Cơ thể thoáng chốc to lớn khiến cho Tiểu Vọng cũng giật khẽ mình.

Bé con nắm lấy áo của Bác Bác, “Anh ơi…kia là…”

Bác Bác khó khăn mở miệng, “Ừm…là ba nhỏ của em đó. Ba nhỏ của em là một tuyết hồ.”

Tiểu Vọng lần đầu nghe thấy điều này, trong lòng hỗn loạn vô cùng. 

“Ba nhỏ…ba nhỏ của em sao?” 

Bác Bác kiên nhẫn giải thích cho bé, “Ừm. Ba nhỏ của em có khả năng hóa thành tuyết hồ. Em nhìn xem, có phải rất xinh đẹp không?”

Tiểu Vọng nhìn tuyết hồ trước mặt không rời mắt, “Dạ rất đẹp.” Sau đó bé con bước tới gần, “Ba nhỏ, con nè… Con nhớ ba lắm luôn đó…”

Tuyết hồ không lùi về sau nữa mà đứng yên bất động, mặc cho bé con càng ngày càng tới gần. Tiểu Vọng hồi hộp chạm tay lên lớp lông mềm mại của cậu. 

“Ba nhỏ, ba có nhớ con không?”

Tuyết hồ quay đầu nhìn bé con, kìm nén dùng đuôi cáo to lớn vuốt ve bé con. Lông mịn màng chạm vào người khiến Tiểu Vọng thích thú. Không lâu sau, Tiểu Vọng đã ôm lấy phần thân của tuyết hồ, reo lên:

“Thật mềm, ba nhỏ thật mềm.”

Bác Bác đứng một bên nhìn cảnh tượng này, đột nhiên cảm động muốn khóc đi được.

Đến tối, Vưu Thần trở về, nghe tin tức từ An Thạc Ngạn, sắc mặt y lập tức thay đổi. Tuy được anh trấn an nhưng y cũng không quá an tâm về điều đó. Cho đến khi Vưu Thần bước vào trong phòng, nhìn thấy khung cảnh một đứa bé hai mắt nhắm nghiền ngủ say bên một tuyết hồ. Vòng tay không lớn cố gắng ôm lấy toàn thân của tuyết hồ khiến y không nói nên lời. 

An Thạc Ngạn theo phía sau cũng nhìn thấy cảnh tượng này, bất giác mỉm cười.

Bẵng đi thêm vài hôm nữa, cuối cùng cũng đến lúc hạ sinh. 

An Thạc Ngạn hôm trước đã dự được ngày chính xác Lý Thiệu Ly chuyển dạ, vì thế anh đã ở lại một đêm. 

Sáng hôm sau, Lý Thiệu Ly cảm thấy cơ thể của mình không ổn, phần bụng đột nhiên đau thắt lại. 

An Thạc Ngạn đã ở bên cạnh cậu từ rất lâu, “Hãy cố gắng chịu đựng cơn đau. Thuốc giảm đau sẽ không có tác dụng đối với loài hồ ly.” 

Tuyết hồ nằm sát vào bên tường, dù bên dưới được lót chăn gối êm ái nhưng vẫn không thấy khá hơn. Đôi mắt mệt mỏi cố mở lớn. Lớp lông trên bụng tuyết hồ dần rụng xuống, chẳng bao lâu đã thành một phần trơn nhẵn.

An Thạc Ngạn giữ lấy một chân của tuyết hồ, ra sức dùng lời nói động viên, “Em sẽ làm được thôi. Cơn đau đớn nhất sắp đến rồi, em phải vượt qua nó. Công chúa của em sắp chào đời rồi. Cố lên nào.”

Tuyết hồ đau đớn quằn quại nhưng không cách nào giải tỏa. Cảm giác phần bụng nóng ran như bị thiêu đốt. Lớp lông đã rụng hết, chỉ còn phần da mỏng như giấy càng ngày càng trở nên trong suốt, có thể nhìn thấy được nội tạng lẫn huyết nhục bên trong. 

An Thạc Ngạn lần đầu tiên nhìn thấy một nam yêu hồ hạ sinh, nhưng anh vẫn rất bình tĩnh vừa tìm cách lấy đứa bé ra khỏi bụng Lý Thiệu Ly vừa ra sức động viên cậu.

Như Lý Thiệu Quân từng nói, giây phút thập tử nhất sinh của nam yêu hồ khi hạ sinh chính là lúc lấy đứa bé ra khỏi màng bụng mỏng manh. Một khi đứa bé phá màng bọc để ra ngoài, đồng nghĩa cơ thể của yêu hồ đó sẽ bị tổn thương một cách nghiêm trọng.

Dường như chưa có trường hợp nào có thể vượt qua được.

An Thạc Ngạn căng thẳng nhìn vào màng bụng trong suốt, sau khi xác định được vị trí của đứa bé, anh đã đưa bàn tay chạm vào bụng cậu. Màng da mỏng cực kỳ, cho nên chỉ cần mỗi động chạm của người khác cũng có thể khiến Lý Thiệu Ly đau đến chết đi sống lại.

“Cố gắng lên, anh sẽ giúp em. Em đừng bỏ cuộc nhé, Thiệu Ly.”

Trước mắt tuyết hồ dần mờ ảo. Cơn đau khiến cho đầu óc của nó mụ mị rồi ngất lịm. 

Khoảnh khắc An Thạc Ngạn thành công lấy đứa bé ra khỏi bụng tuyết hồ, huyết nhục cũng ồ ạt chảy ra. Phần bụng bị tổn thương nghiêm trọng như những gì đã dự đoán trước đó. 

Tuyết hồ sau vài giây đã hóa lại thành Lý Thiệu Ly. 

Từ bên ngoài, một loạt y tá cùng bác sĩ chạy vào, mỗi người một công việc, cầm máu và đưa Lý Thiệu Ly vào bệnh viện. 

Vì được cấp cứu kịp thời, tính mạng của Lý Thiệu Ly cuối cùng cũng được giữ lại. Tình huống ‘ngàn cân treo sợi tóc’ ấy sẽ thật sự ám ảnh An Thạc Ngạn từ đây đến hết đời. 

Lý Thiệu Ly hiện tại vẫn chưa tỉnh lại. Phần bụng bị tổn thương đã được nhiều bác sĩ có chuyên môn cao cứu chữa thành công. Tuy sau này nơi đó sẽ mang một vết sẹo không nhỏ, nhưng đó cũng là minh chứng cho sự hy sinh lớn lao nhất của Lý Thiệu Ly.

Vài hôm tiếp theo, Lý Thiệu Ly tỉnh dậy. 

Điều đầu tiên cậu làm sau khi tỉnh dậy chính là tìm đứa con vừa mới chào đời của mình. 

An Thạc Ngạn luôn trực sẵn bên giường bệnh của cậu. Thấy cậu mở mắt, anh lập tức đứng dậy, “Tiểu Ly.”

Lý Thiệu Ly mơ màng nhìn anh, cố gắng cất tiếng, “Con của em…”

“Công chúa nhỏ của em rất khỏe mạnh.” An Thạc Ngạn mỉm cười đáp, sau đó kiểm tra tổng quát thể trạng của cậu. 

Lý Thiệu Ly mơ màng nghe đến “công chúa”, khóe môi nhàn nhạt cong lên. Không lâu sau đó, cậu lại thiếp đi. 

Đợi đến khi Lý Thiệu Ly bình ổn hơn, Vưu Thần mới mang công chúa nhỏ của hai người đến cho cậu gặp mặt. Đặt công chúa nhỏ trong tay cậu, y cười nói:

“Đứa bé là một tuyết hồ.”

Lý Thiệu Ly ôm lấy con gái, sống mũi cay cay, “Sao cơ? Tuyết hồ…là một tuyết hồ thật sự ư?”

Vưu Thần gật đầu, “Em đặt tên cho con đi.”

“Anh có nghĩ ra tên nào chưa?”

“Tôi đợi em. Hãy lấy họ Lý của em đi.”

Lý Thiệu Ly kinh ngạc nhìn y, rất lâu sau mới đáp, “Được chứ?”

Vưu Thần im lặng gật đầu.

“Vậy…” Lý Thiệu Ly nghiêm túc suy nghĩ tên của công chúa nhỏ. Trong lúc đó, cậu vô tình phát hiện trên lỗ tai của bé con có một vết bớt, giống như hình mặt trời. 

“Thần, xem này. Chỗ này của con bé có một hình mặt trời màu son.”

Vưu Thần chăm chú nhìn xuống, ngay sau đó y nhíu mày, tựa hồ không tin được mà nói, “Mẹ cũng có vết bớt này.”

“Mẹ? Mẹ Thẩm Ninh?”

Vưu Thần nhìn kỹ lại hình mặt trời màu son trên vành tai của con bé, hồi sau khẳng định, “Thật sự không khác của mẹ một chút nào.”

Lý Thiệu Ly ôm lấy đứa bé mà lòng run rẩy. Tuy rằng nghe có chút không thực tế nhưng cậu cảm giác rằng, đứa trẻ này vốn dĩ không hề bình thường một chút nào. Sự ra đời của bé con có lẽ có chút gì đó liên quan đến Thẩm Ninh.

Sau một hồi trầm mặc, Lý Thiệu Ly khẽ cười, “Em nghĩ ra tên cho con gái mình rồi. Lý Ninh Dương. Ninh của Thẩm Ninh, Dương là ánh mặt trời.” 

Vưu Thần rất thích cái tên này. Y nhìn xuống khuôn mặt nhỏ bé của con gái, khẽ thì thầm, “Được, từ giờ con sẽ là ánh mặt trời của hai chúng ta.”