Tác giả: SUNQINGtheWriter.
Lưu ý: KHÔNG CHUYỂN VER.
Chương 138
Quả thực Bác Bác nói không hề sai.
Tiểu Vọng kia không giống như một đứa trẻ thoáng qua trong tâm trí của Lý Thiệu Ly. Ngoại trừ màu mắt đặc biệt hơn người, bé con còn để lại trong tim cậu rất nhiều cảm xúc khó tả.
Hiện tại đứng dưới mái hiên khuất người này, Lý Thiệu Ly vẫn còn đang nhớ về bé con đáng yêu kia. Cậu ngẩn ngơ đến mức trước mặt đã sớm xuất hiện một người khác mà vẫn không hề nhận ra.
Mải đến khi người kia lên tiếng, Lý Thiệu Ly mới giật mình ngước mắt lên nhìn qua.
Người đứng đối diện không phải ai lạ mà chính là Từ Lương.
Trời đêm kéo theo rất nhiều vì tinh tú bé nhỏ vây quanh. Đèn đường vàng nhạt hắt lên hai chiếc bóng cô độc dưới mái hiên.
Lý Thiệu Ly nhìn thấy Từ Lương, lập tức đứng thẳng dậy, mở lời, "Sao rồi?"
Từ Lương đưa mắt liếc ngang liếc dọc một chút, sau mở lòng bàn tay ra. Bên trong đang có một chiếc chìa khóa bằng inox thấm mồ hôi của cậu.
Lý Thiệu Ly hạ tầm mắt nhìn chiếc chìa khóa, không khỏi bất ngờ, "Cậu đã làm cách nào vậy?"
Từ Lương ấn chìa khóa vào tay người kia, xoa mũi nói, "Cái đó, tớ đã hỏi ba tớ."
Ba? Chú Từ?
Lý Thiệu Ly ngẩng đầu, có chút gượng gạo hỏi, "Chú Từ...biết chuyện rồi sao?"
"Vẫn chưa biết việc cậu xuất hiện đâu." Từ Lương mỉm cười, toan kéo kín áo khoác lại, nói tiếp, "Sau hôm đó, tớ về hỏi ba về chuyện căn phòng kia. Tớ nghĩ ngày trước hai người từng làm việc chung với nhau có lẽ sẽ biết chút gì đó. Và đúng là ba tớ có biết thật. Nhưng khi nghe tớ hỏi đến, ba đã khá khó chịu và dặn tớ không được nói lung tung cho người khác."
"Khó chịu lắm sao?" Lý Thiệu Ly nhíu mày, nắm chặt chìa khóa trong tay, trầm mặc nghĩ ngợi gì đó.
Từ Lương gật đầu, "Ừ, nhưng mà tớ không bỏ qua chuyện đó. Mấy hôm sau, lợi dụng lúc ba tớ đang say bèn hỏi lại. Không nghĩ khi đó ba liền kể tất cả mọi thứ. À cũng không hẳn là tất cả, ba chỉ nói đến chỗ cất chìa khóa này thôi. Còn về việc bên trong căn phòng kia có gì, ba tớ không nói đến."
"Ừm, ra vậy." Lý Thiệu Ly cúi đầu nhìn chìa khóa, "Cậu đã đi đến chỗ mà chú Từ nói sao?"
"Ừ. Và chỗ đó thật sự có một chiếc chìa khóa. Khi đó tớ có chút phân vân, vì dù sao từ lúc có căn phòng kia cho đến hiện tại đã hơn hai mươi năm, khoảng thời gian dài như vậy mà vị trí không hề thay đổi. Nhưng rồi tớ cũng liều, lấy lại mẫu của nó, đem đi làm một bản sao."
Lý Thiệu Ly mân mê chiếc chìa khóa trong tay, cảm nhận nhiệt độ lành lạnh từ nó truyền qua, khóe môi cong cong đầy ý vị. Sau đó, cậu ngước mắt, bất ngờ tiến lên ôm chầm lấy Từ Lương.
Chiếc ôm không quá chặt nhưng cũng không hề xa lạ.
Từ Lương ngây ngốc trước cái ôm của bạn thân, miệng lưỡi khô cứng không biết phải nói gì.
Lý Thiệu Ly tựa cằm lên vai Từ Lương, khẽ nói, "Cảm ơn cậu. Mấy hôm nay tớ thật sự lo lắm, chỉ sợ việc không thành công lại liên lụy đến cậu."
Từ Lương vỗ vỗ lưng người kia, cười nói, "Có gì đâu chứ? Cái này chỉ xem như là tớ muốn bù đắp lại cho cậu thôi. Sự việc năm đó...khiến tớ bứt rứt rất nhiều."
Lý Thiệu Ly rời khỏi Từ Lương, ánh mắt chăm chú nhìn cậu. Câu nói kia phần nào dấy lại nỗi hận năm đó trong lòng Lý Thiệu Ly, khiến cho sắc mặt của cậu cũng biến đổi một chút.
Nhưng ngẫm lại, sự việc kia hoàn toàn không liên quan đến Từ Lương. Chỉ là Kiều Ly quá ngu muội mù quáng, đem hận thù không đáng để làm ra loại chuyện tồi tệ kia mà thôi. Từ Lương khi đó cũng không hề biết chuyện gì đang diễn ra, đương nhiên sẽ không có lỗi.
Từ Lương thấy Lý Thiệu Ly im lặng, bèn lên tiếng, "Tiểu Ly, tớ muốn...thay Kiều Ly xin lỗi cậu."
"Cô ấy là gì mà cậu phải thay mặt?" Giọng điệu Lý Thiệu Ly lạnh như băng.
Từ Lương nhất thời cứng họng, cả người khẽ rùng mình một cái trước ánh mắt sắc bén kia. Cậu cũng biết được đối với Lý Thiệu Ly, Kiều Ly thật giống một cái gai cần phải nhổ bỏ. Cho dù cậu có lựa lời nói đỡ như thế nào đi nữa cũng bằng thừa mà thôi.
Từ Lương nghĩ rồi thở dài một tiếng, thấp giọng nói, "Chị ấy không là gì với tớ, chỉ là bốn năm trước, sau khi cậu xảy ra chuyện, Kiều Ly đã chạy đến chỗ của tớ với một tinh thần vô cùng hoảng loạn. Tớ hỏi gì chị ấy cũng không nói, nhất nhất khóc với lặp lại tên của cậu. Ngày hôm sau, chị kể lại mọi chuyện, nhưng không xuyên suốt xâu chuỗi, khá khó hiểu. Tớ chỉ biết trong việc này đã có người đứng sau âm mưu tất cả, nhưng tớ không biết phải làm gì."
"Cậu có nói cho Vưu Thần chuyện đó không?"
Từ Lương khựng lại vài giây, sau đó gật đầu, "Tớ từng nói một lần, cũng là lần duy nhất. Sau đó tớ không biết cậu Vưu đã làm những gì, chỉ biết bốn năm qua, cậu Vưu không tin thi thể kia chính là của cậu."
Lý Thiệu Ly hạ tầm mắt, bỗng rơi vào trầm mặc.
Việc Vưu Thần không tin rằng cậu đã mất, cậu rất tin tưởng. Vì luôn có những người ở bên cạnh theo dõi nắm bắt tin tức của Vưu Thần, mọi động tĩnh đều không bỏ sót.
Chỉ là những lời mà Vưu Quán Thanh từng nói trước khi chết cứ liên tục ám ảnh cậu, đến mức khi vào giấc ngủ, cậu cũng cảm thấy đau đớn tận xương tủy.
Tình cảm đó, rốt cuộc thực hư như thế nào? Người biết được, có lẽ chỉ có mỗi Vưu Thần.
Nhưng bây giờ, chính là những lời từ miệng y nói ra cũng khiến cho Lý Thiệu Ly cảm thấy hoài nghi ngờ vực.
Đó là lý do cậu muốn bước vào bằng được bên trong căn phòng bí ẩn kia, để xác thực một chuyện.
Chỉ cần trong căn phòng đó không có gì, cậu liền đối mặt với Vưu Thần, dù cho chuyện gì xảy ra đi nữa.
Còn nếu như ngược lại, bên trong có một thứ gì đó mà cậu không cách nào chấp nhận được, thì...
Từ Lương ngước mắt quan sát Lý Thiệu Ly một hồi lâu mới dám lên tiếng tiếp, "Tiểu Ly, cậu định khi nào sẽ tới đó?"
Lý Thiệu Ly nghe hỏi, thu lại suy nghĩ dang dở, "Tối nay."
"..." Từ Lương tròn mắt kinh ngạc.
Lý Thiệu Ly ngược lại bình tĩnh đáp, "Vưu Thần đang đi công tác, hiện tại sẽ không có ở phòng thực nghiệm."
"Cậu biết rõ lịch trình của cậu Vưu luôn sao?" Từ Lương tựa hồ mỉm cười đầy ý vị.
Nhưng Lý Thiệu Ly lại không hề nhận ra, chỉ mặt lạnh nói, "Tớ muốn là được, không phải chuyện gì khó."
Từ Lương âm trầm gật gù, "Tớ biết rồi mà. Vậy...bây giờ cậu sẽ qua đó luôn sao?"
Lý Thiệu Ly liếc nhìn đồng hồ trên tay, ánh mắt có chút thăng trầm, "Ừm, làm càng sớm càng tốt thôi. Thế tớ đi trước, cậu trở về đi. Đêm hôm ở chỗ này rất nguy hiểm."
"Ừ, tớ biết rồi." Từ Lương cười một cái rồi nghiêm túc nói, "Cẩn thận nhé!"
Lý Thiệu Ly nâng mắt nhìn bạn mình, không đáp gì ngoài nụ cười nhàn nhạt trên môi.
Không phải là cẩn thận, mà nên là đừng đau lòng nhé.
...
Sau khi tạm biệt Từ Lương, Lý Thiệu Ly trực tiếp đi đến khách sạn Mạn Châu.
Khi cậu ở trong thang máy, ánh mắt cứ mải nhìn vào con số hai mươi. Vì bỗng dưng lại nhớ đến hôm Vưu Thần đã mang cậu đến đây để nghỉ ngơi sau khi bị ngất đi.
Lúc đó, cảm xúc trong lòng cứ đánh nhau ầm ầm, không cảm xúc nào chịu thua cảm xúc nào.
Ấm áp có, mà ghen tị cũng có.
Ghen tị bởi vì Vưu Thần đang quan tâm một người khác mà không hề biết đó là cậu.
Ngẫm lại, Lý Thiệu Ly không khỏi tự cười chính mình. Trong lòng không còn tin tưởng người kia nữa, nhưng vẫn một mực muốn lưu lại bên cạnh người kia.
Suy nghĩ...lúc nào cũng mâu thuẫn đến nực cười.
Lý Thiệu Ly chớp mắt một cái, nhận ra thang máy đã xuống đến tầng hầm gửi xe. Khi bước ra ngoài, cậu nâng mắt quan sát một chút, sau đó mới nhanh chóng đi đến phía bên đường vào bí mật. Đã lâu lắm rồi cậu mới trở lại chỗ này, vẻ ngoài không mấy thay đổi, vẫn lạnh lẽo như vậy.
Đi theo con đường nhỏ hẹp vào sâu bên trong, Lý Thiệu Ly nhanh chóng nhìn thấy bức tranh mật mã. Theo như Từ Lương khi nãy đã nói, cậu ấn lại dãy mật mã kia. Bức tranh khẽ động, sau đó mở sang hai bên. Một bầu không khí lạnh như băng phả vào da thịt.
Lý Thiệu Ly mơ hồ nuốt xuống một ngụm nước bọt, ngay sau đó đi thẳng vào phía bên trong phòng thực nghiệm.
Chỉ còn cách mấy bước chân nữa thôi, cậu sẽ vào bên trong căn phòng kia.
Ngước mắt nhìn cánh cửa bằng kim loại lạnh lẽo, Lý Thiệu Ly bỗng dưng mất tập trung.
Chìa khóa được tra vào ổ, vặn một cái, âm thanh khẽ khàng phát ra.
Nhưng trái tim cậu hoàn toàn ngược lại với những thanh âm như vậy.
Đập đến mãnh liệt.
Lý Thiệu Ly liếc nhìn đồ vặn cửa, ngón tay chạm vào nó khẽ run lên một chút.
Ngay sau đó, cậu hạ quyết tâm, đẩy cửa bước vào trong.
Cảm giác đầu tiên khi đặt chân vào chính là ấm áp.
Lý Thiệu Ly thật sự không nghĩ đến loại cảm giác này sẽ xuất hiện trong một nơi như phòng thực nghiệm. Cậu ngây người ngước mắt nhìn xung quanh và nhận ra gam màu trong phòng là màu vàng nhạt, giống như màu nắng của sớm mai. Xung quanh không bày trí quá nhiều.
Chỉ độc nhất một chiếc hòm bằng thủy tinh.
Lý Thiệu Ly cơ hồ bất động trước đồ vật ở góc phòng.
Chiếc hòm bằng thủy tinh được đặt trên một bệ gỗ, xung quanh rải đầy những cánh hoa màu trắng.
Sau một hồi thất thần, Lý Thiệu Ly sực tỉnh, từng bước run rẩy đi lại gần chiếc hòm thủy tinh. Mặt kính trong suốt dễ dàng cho cậu nhìn thấy được tất cả những thứ bên trong.
Lý Thiệu Ly cúi thấp đầu, đôi mắt trừng lớn.
Một cảm giác lạnh lẽo cùng đau đớn quấn chặt lấy trái tim của cậu.
Nằm bên trong chiếc hòm là một người phụ nữ dung nhan vẫn không hề bị biến đổi.
Trẻ trung xinh đẹp nhưng nhợt nhạt.
Mái tóc đen nhánh phủ xuống hai bên vai, hai bàn tay đặt ngay ngắn ở hai bên, bất động.
Lý Thiệu Ly vẫn chưa thể đè nén cảm xúc hiện tại trong lòng, ngón tay run rẩy đặt trên mặt kính.
Mất một lúc thật lâu mới có thể bật ra thành tiếng gọi, "Mẹ."
Người đang nằm bên trong kia không phải ai khác mà chính là mẹ cậu. Chính là... người mà cậu luôn mong ước sẽ được nhìn thấy dù chỉ một lần.
Nhưng hiện tại, loại cảm giác mà cậu mong muốn không hề có, thay vào là nỗi đau đớn tận cùng tâm can.
Tại sao lại như vậy?
Tại sao lại có thể như vậy?
Mẹ của mình, nhiều năm qua, vẫn luôn một mực ở ngay nơi đây, rất gần cậu?
Nhiều năm qua, mẹ vẫn ở đây, cùng với Vưu Thần?
Lý Thiệu Ly siết chặt nắm tay, kìm nén không để chính mình bật khóc trước mặt người kia. Dù rằng ngay lúc này, ý thức của người đó chỉ là một số không.
Môi dưới bị cằn hằn xuống thật sâu, đến mức đã lằn lên tia máu đỏ sẫm.
Lý Thiệu Ly nhắm mắt lại, khóe môi run rẩy cong lên, vừa cố chấp vừa đau lòng.
Hóa ra câu trả lời chính là như vậy.
Hóa ra Vưu Quán Thanh cũng có một lần nói những lời thật lòng.
Hóa ra...bao năm qua, cậu chỉ là một người thay thế.
Lý Thiệu Ly mở mắt nhìn xuống khuôn mặt hiền từ của Đồng Xuyến Yên, tầm nhìn bị một màng nước giăng lấy, hình ảnh tức khắc trở nên mơ hồ.
Mẹ, mẹ thật hạnh phúc...
Còn con, sao lại đau lòng đến thế?
Lý Thiệu Ly nhìn ngắm bà thêm một chút nữa rồi dứt khoát quay lưng rời khỏi phòng thực nghiệm.
Lúc đi lên đến bãi gửi xe, cậu kéo kín áo khoác chùm trên đầu, nhanh chóng bước vào thang máy.
Đúng lúc đó, ngay tại bãi đỗ xe vừa có một chiếc xe hơi màu đen dừng lại. Ánh đèn pha chợt tắt. Người ngồi trong xe tựa hồ có một linh cảm kì lạ, đưa mắt nhìn qua phía thang máy, lại chỉ có thể nhìn thấy được một bóng người mờ nhạt sau cánh cửa vừa đóng lại.
Bước xuống xe, Vưu Thần âm trầm quan sát thêm một chút rồi quay người đi vào phòng thực nghiệm.
Lúc dừng lại trước cửa phòng nơi Đồng Xuyến Yên đang nằm, Vưu Thần chợt hạ tầm mắt nhìn xuống mặt đất lạnh lẽo.
Sau đó y cúi người, nhặt lên một mảnh giấy được gấp lại thành sáu, vô cùng cứng cáp, cũng rất nhỏ, khó mà phát hiện ra được.
Nhìn mảnh giấy trong tay, ánh mắt Vưu Thần chợt tối sầm lại.
Liếc nhìn qua phía đồ vặn cửa, lòng y thoáng lạnh lẽo.
Mảnh giấy trong tay Vưu Thần vốn luôn được kẹp vào khe hở nhỏ giữa nơi giao nhau giữa thành tường và cánh cửa.
Chỉ cần một người mở cửa bước vào trong, mảnh giấy sẽ lập tức rơi xuống.
Điều này chỉ một mình Vưu Thần biết. Càng chứng tỏ rằng, khi nãy đã có người khác ngoài y bước vào trong căn phòng này.
Vưu Thần nheo mắt lại, ánh mắt lạnh như băng quét khắp gian phòng. Sau khi nhận ra thân xác Đồng Xuyến Yên không có vấn đề gì, y càng cảm thấy khó hiểu gấp bội.
Rốt cuộc thì... ai đã bước vào căn phòng này?
...
Lý Thiệu Ly rời khỏi khách sạn Mạn Châu, tinh thần không được ổn định.
Cậu lao nhanh ra ngoài vỉa hè, nâng mắt mơ màng nhìn dòng xe cộ liên tục qua lại, càng có ý nghĩ điên rồ muốn kết liễu bản thân.
Bầu trời chuyển sắc đen, không khí lạnh lẽo, không giống với những gì mà tháng Năm mang lại. Phía trên lất phất vài hạt mưa phùn, chẳng bao lâu đột nhiên chuyển lớn, như trút nước.
Lý Thiệu Ly cả người dầm trong mưa lạnh, bước chân vô định không rõ đang muốn đi đến nơi nào. Mưa rơi vào trong mắt, hòa lẫn với một thứ khác, nóng rát khó chịu.
Hình ảnh của Đồng Xuyến Yên tựa hồ lấp đầy tâm trí của Lý Thiệu Ly, khiến cho bước chân của cậu càng trở nên run rẩy. Cậu cứ đi mãi về phía trước, sau đó bỗng dưng dừng lại, quay mặt nhìn qua phía đối diện.
Ánh đèn phủ trong mưa dày, mờ mờ ảo ảo.
Lý Thiệu Ly quay gót chân, chuyển hướng, muốn băng qua đường lớn.
Mặc kệ dòng xe vẫn liên tục di chuyển, Lý Thiệu Ly lững thững đi về phía trước.
Tiếng còi xe ầm ĩ rống lên.
Lý Thiệu Ly ra đến giữa đại lộ thì dừng lại. Mưa tuôn xối xả. Cậu mơ hồ quay đầu nhìn qua phía dòng xe cộ, nhận ra trước mặt chỉ toàn là ánh đèn phá sáng rực chói mắt.
Cậu vô thức nheo mắt lại. Khóe môi bất giác cong lên, thật mỏng manh.
Mẹ, con thật sự rất đau lòng, mẹ ơi...
Ngay sau đó, bên tai cậu vang lên tiếng còi xe ầm ĩ gấp rút cùng tức giận. Lại vài giây sau đó, cậu cảm nhận cả cơ thể đều được nhấc bổng khỏi mặt đất mà không hiểu lý do vì sao.
Chiếc xe tải ban nãy suýt đâm sầm vào Lý Thiệu Ly phút chốc phanh gấp lại. Tài xế trong xe ngây người nhìn qua bên đường, nheo mắt muốn mường tượng lại viễn cảnh khó tin khi nãy.
Rõ ràng chính hắn nhìn thấy một người vận áo dạ đen dùng tốc độ ôm lấy người con trai kia nhấc khỏi mặt đất. Tốc độ trong nháy mắt mà thôi.
Là hắn nhìn nhầm ư?
Tài xế nhắm mắt rồi mở mắt, cuối cùng lại bị tiếng còi xe phía sau hối thúc, đành phải nhấn ga tiếp tục chạy đi.
Bên đường trở về an tĩnh. Cũng vì trời mưa như trút nước, không một ai quá để ý đến viễn cảnh khó tin khi nãy.
Lý Thiệu Ly vì dầm mưa quá lâu khiến cho ý thức cũng muốn đứt gãy. Cậu mệt mỏi nhắm mắt lại, không thấy cảm giác đau đớn như đã tưởng tượng mà chỉ thấy ấm áp êm ái.
Vưu Thần ôm lấy người con trai xa lạ trong tay, dưới cơn mưa dày đặc, y cảm thấy mắt mình đau nhức, lồng ngực cũng phập phồng kỳ lạ.
Gương mặt thuần túy xinh đẹp dần hiện ra qua lớp áo choàng đen. Đôi mắt nhắm nghiền, dường như đã bất tỉnh.
Cánh tay Vưu Thần lại thêm một lực rắn chắc giữ lấy người kia, sau một hồi nhíu mày, yết hầu thoáng run rẩy muốn thốt ra một cái tên năm xưa.
Vưu Thần đưa tay chạm lên gò má lạnh buốt của Lý Thiệu Ly, tựa hồ không tin được thì thầm, "Tiểu Hy?"