Thần Hy Khúc

Chương 124




Tác giả: SUNQINGtheWrier.

Lưu ý: KHÔNG CHUYỂN VER.

✻ Chương 124 ✻

Nhiều năm trước đây, vào một ngày đông lạnh giá, trước cổng dinh thự của Vưu gia bỗng xuất hiện một nữ nhân nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, khiến cho bao người chỉ cần nhìn nàng một cái đều hoàn toàn gục ngã.

Khi đó người đứng đầu Vưu gia chỉ ở độ tuổi ba mươi mấy, nét mặt anh tuấn nghiêm nghị liếc nhìn nữ nhân ở trước cổng nhà, chẳng hề bị nhan sắc kia làm cho suy suyễn. Bởi vì trong lòng người này vốn đã có một hình bóng khác vững vàng bám trụ nơi trái tim của y.

Nữ nhân kia nhan sắc thật sự khiến người đời bị mê hoặc, nhưng sâu trong đôi mắt ấy là hàng trăm nghìn nỗi buồn u uất không thể thổ lộ cùng ai.

Người đàn ông đứng đầu Vưu gia năm đó lạnh nhạt nhìn nàng, sau đó nâng mắt liếc nhìn người đứng bên cạnh đỡ lấy nàng, hỏi:

"Đây là ai?"

Người đứng bên cạnh nàng cũng là một người đàn ông tuấn tú, nhưng một bên khuôn mặt bị chảy máu do xô xát với một số người trước đó. Anh cúi người đỡ lấy nữ nhân kia đứng dậy, toan định lên tiếng thì nữ nhân đã thấp giọng nói.

Đôi mắt ủy khuất đáng thương nâng lên nhìn vào người đàn ông đối diện, tâm nàng sợ hãi vô cùng nhưng rốt cuộc vẫn có thể tự mình nói ra thân phận.

"Chào ngài, tôi là...Đồng Xuyến Yên."

...

Hình ảnh của nhiều năm trước bỗng nhiên nổi lên trong tâm trí, tức thời khiến cho Vưu Quán Thanh tâm tình hỗn loạn, bước chân nhanh chóng lùi ra phía sau, cách Đồng Xuyến Yên ở trước mặt một khoảng.

Đồng Xuyến Yên nhìn thấy thái độ của người kia trở nên kì quặc, nụ cười trên môi thoáng vụt tắt. Cô im lặng nhìn Vưu Quán Thanh cứ trầm mặc không nói gì, ánh mắt lại như đang vô cùng hoảng loạn rối rắm, nhất thời cô lên tiếng:

"Ngài Vưu, ngài không sao chứ?"

Nghe thấy giọng nói mềm mại như làn nước truyền qua tai, Vưu Quán Thanh bất giác ngẩng đầu nhìn cô. Khuôn mặt kiều diễm kia cùng với cái tên Đồng Xuyến Yên càng làm cho ông ta cảm thấy khó chịu thật sự.

Vì sao chứ? Vì sao một người mang theo từng nét của Thẩm Ninh lại có...một cái tên giống như cô ta?

Ông trời cũng không cần phải trêu người như thế đi?

Đồng Xuyến Yên không nghe thấy lời hồi đáp, bèn bước lên trước một chút, cẩn thận cất tiếng, "Ngài Vưu, có phải tên của tôi...có vấn đề gì hay không?"

Vưu Quán Thanh ngẩng đầu nhìn cô một cái.

Thấy người kia đã trực diện đối mặt với mình, Đồng Xuyến Yên hơi mỉm cười, ánh mắt muôn phần tò mò, lại hỏi, "Có phải...ngài từng quen ai tên là Đồng Xuyến Yên?"

Ngay lập tức, Vưu Quán Thanh nhíu mày, lạnh nhạt phủ nhận, "Không có."

"Vậy sao?" Đồng Xuyến Yên nghe thấy, mi mắt tựa hồ hơi rướn lên, sau đó khẽ cười một tiếng, "Nếu vậy...Thẩm Ninh là ai?"

Vưu Quán Thanh sau vài phút thất thần chỉ vì ba chữ Đồng Xuyến Yên, cuối cùng tâm tình cũng đã bình ổn trở lại. Ông ta quay đầu đi suy nghĩ một chút, hồi sau trầm thấp lên tiếng:

"Là vợ tôi."

Đồng Xuyến Yên như hiểu ra, nhỏ giọng "à" một tiếng, còn đang định hỏi tiếp thì nghe thấy hai từ "đã mất" thoát ra từ miệng Vưu Quán Thanh. Cô nhất thời sững người, nhìn nét mặt lãnh đạm nhưng cũng không thể giấu hết nỗi đau thương của người kia, cô cúi mặt, không rõ đang suy nghĩ điều gì.

Vưu Quán Thanh trả lời xong liền đi đến ngồi xuống tấm đệm thêu nhiều hoa văn màu đỏ, bàn tay mân mê chiếc ly nhỏ màu cẩm thạch. Ánh sáng từ phía trên rọi xuống, mơ hồ phản chiếu gương mặt của ông ta trên mặt ly.

"Thật xin lỗi khi đã hỏi thẳng thừng về vợ của ngài." Đồng Xuyến Yên định thần lại, nhanh chóng bước đến bên cạnh Vưu Quán Thanh, bày ra một loại ánh mắt áy náy.

Chiếc ly trong tay Vưu Quán Thanh hơi đung đưa, bên trong không hề có một giọt nước nào. Đồng Xuyến Yên nhìn thấy vậy, bèn nhướn người, cầm lên một bình rượu thơm lừng, toan rót vào chiếc ly của ông. Không nghĩ đến Vưu Quán Thanh lại từ chối, chiếc ly cũng thuận tiện được đặt về chỗ cũ.

"Tôi không dùng rượu."

Đồng Xuyến Yên kinh ngạc, "Ngài đúng là kì lạ."

Cô nhìn ông, cười lên một cách xinh đẹp, "Nam nhân nào vào đây cũng đều muốn dùng qua loại rượu đặc biệt ở trong Độc Thanh lâu, vì họ bảo một khi đã nếm thử liền không dứt được. Chỉ có ngài, vào trong lâu nhưng không dùng rượu."

Vưu Quán Thanh nghe cô giải thích, không tránh khỏi một nụ cười lãnh đạm. Trong đầu ông còn đang nghĩ, loại người như tôi còn có thể nếm thứ gì ngoài máu? Nếu có là rượu, chúng tôi cũng đã tự làm ra một loại riêng biệt không giống với bất kỳ thứ rượu nào khác.

Những lời kia chỉ là suy nghĩ trong lòng ông, tuyệt nhiên không nói ra bằng miệng. Vưu Quán Thanh cũng chẳng buồn giải thích cho sở thích kì lạ của mình, trực tiếp chuyển chủ đề:

"Cô thường làm những gì cho khách?"

Đồng Xuyến Yên nghe hỏi, trầm ngâm một chút rồi nói, "Tôi thường đàn, hát, múa..."

Vưu Quán Thanh bất ngờ quay mặt qua nhìn cô, hơi nheo mắt lại nghi hoặc, "Chỉ vậy thôi sao?"

Bị hỏi thẳng như vậy, ý tứ là gì chính cô cũng tự hiểu được. Ánh mắt hơi dao động, Đồng Xuyến Yên cười khẽ một tiếng rất thản nhiên, hỏi ngược lại:

"Vậy, ngài muốn tôi làm gì khác sao?"

Vưu Quán Thanh quay đầu đi, hừ khẽ, "Hỏi hay lắm! Nhưng hiện tại, tôi thật sự không có cảm hứng cho những chuyện như thế. Hm, cô đàn một bài đi."

"Được, ngài muốn nghe bài gì?"

Vưu Quán Thanh cả ngày đầu óc không được thư giãn, nhất thời dựa người ra phía sau, đôi mắt nhắm hờ, "Tùy cô, dễ nghe là được."

Đồng Xuyến Yên gật đầu một cái, đứng dậy. Chiếc váy trắng qua đầu gối khẽ tung lên theo từng động tác của cô. Không lâu sau đó, Đồng Xuyến Yên ngồi vào sau một chiếc đàn tỳ bà, ngón tay thon dài trắng trẻo áp lên dây đàn. Vẻ mặt tĩnh tâm như hồ nước, đôi mắt trong vắt tựa mây. Thần thái khi ôm đàn tỳ bà của cô khiến cho người ngoài nhìn vào đều phải lưu luyến không dứt.

Vưu Quán Thanh vẫn duy trì trạng thái thả lõng, đôi mắt nhắm nghiền hưởng thụ âm nhạc.

Khi những giai điệu đầu tiên cất lên, du dương mềm mại khiến cho tâm tình của ông thật sự thoải mái. Khóe môi cứng nhắc hơi kéo lên một chút.

Đồng Xuyến Yên im lặng tập trung vào bản nhạc của mình. Động tác nhẹ nhàng thuần thục chạm lên dây đàn, tạo ra từng giai điệu êm dịu mà sâu lắng. Đoạn nhạc dạo vừa đi qua, ngay sau đó là một chất giọng trầm ấm ngân lên, tựa hồ phá tan bầu không khí tịch mịch ở trong phòng.

"Năm tháng vô hình nhẹ lướt qua tâm hồn, hờ hững ngắm sao rơi, không dấu vết. Trong cơn gió nhẹ khẽ gợn lên ngọn sóng, chuyện cũ không nhắc đến. Vừa ly biệt hoàng hôn đã nhạt màu, giống như nụ hôn năm đó, chạm nhẹ vào nơi trái tim, như mơ như thật..."

Giọng hát của Đồng Xuyến Yên tựa hồ chất chứa thật nhiều nỗi đau thương mất mát, thấm vào trong giai điệu, truyền đến tai Vưu Quán Thanh. Chỉ mới bắt đầu với những câu hát đầu tiên, cô đã thành công khiến cho người kia phải choàng tỉnh, quay đầu nhìn một cách chăm chú và đầy ngây ngất. Đồng Xuyến Yên hiện tại hoàn toàn đắm chìm vào trong giọng ca của chính mình, cho nên không để ý đến biểu tình của Vưu Quán Thanh.

Bất chợt, giọng nói của ông xen vào, khiến cho thanh âm phải ngưng đọng, "Dừng lại!"

Đồng Xuyến Yên bị giọng nói kia làm cho giật mình, cô mở to mắt nhìn sang phía Vưu Quán Thanh, đang muốn hỏi lại nghe ông nói tiếp: "Đổi bài."

Đồng Xuyến Yên ôm lấy những sợi dây đàn trong suốt, đầu ngẩng lên, bình tĩnh hỏi, "Tại sao?"

Vưu Quán Thanh nhíu chặt chân mày khi những câu hát đầu tiên cứ lởn vởn trong đầu của ông. Ngay sau đó, một loạt hình ảnh của quá khứ bắt đầu ám ảnh không ngơi nghỉ. Nhắm mắt lại, ông dằn xuống tâm tình hỗn loạn, trầm khan nói:

"Đổi bài."

Tuy rằng không hiểu rõ lý do vì sao người kia yêu cầu đổi bài khác, Đồng Xuyến Yên cũng không buồn hỏi sâu thêm. Cô trầm mặc nhìn ông, sau đó thản nhiên đàn một bản nhạc khác, có giai điệu đỡ u buồn hơn.

Sắc mặt Vưu Quán Thanh sau đó đã trở về nét lãnh đạm như cũ. Ông ta tựa hồ mệt mỏi nghiêng đầu nhìn ngắm Đồng Xuyến Yên ở bên cạnh. Khuôn mặt kia thật sự giống với Thẩm Ninh, đến một cái liếc mắt hay nụ cười cũng giống đến mức khiến người ta rối bời. Vưu Quán Thanh im lặng nhìn ngắm nét đẹp của nữ nhân đang ôm đàn tỳ bà, không rõ từ lúc nào lại mỉm cười, chấp nhận để cho nữ nhân kia tung hoành ngang ngược giày vò trái tim của ông ta.

Đàn xong bản nhạc cuối cùng, Đồng Xuyến Yên đặt đàn sang bên cạnh. Đứng dậy, cô nhìn Vưu Quán Thanh, "Ngài Vưu đợi tôi một chút."

Nói rồi cô rời khỏi phòng. Không lâu sau, cô quay lại cùng với một nữ nhân khác kiều diễm không kém. Nữ nhân mới bước vào mặc một xiêm y màu đỏ.

"Chào ngài." Nữ nhân xiêm y đỏ cúi đầu chào một tiếng, sau đó thản nhiên bước đến ôm lấy đàn tỳ bà.

Vưu Quán Thanh khó hiểu nhìn Đồng Xuyến Yên, "Làm sao vậy?"

Đồng Xuyến Yên nhìn ông mỉm cười, nghiêng đầu nhẹ nhàng nói, "Để tôi múa cho ngài xem, có được không?"

Khi đó, Vưu Quán Thanh thật sự không quá lưu tâm đến yêu cầu của Đồng Xuyến Yên. Bởi vì đây là công việc của cô, cô đương nhiên đều phải làm qua từng loại. Chỉ có điều, sau khi chiêm ngưỡng thân thể mềm mại của Đồng Xuyến Yên xoay chuyển uốn lượn theo bản nhạc, trái tim của Vưu Quán Thanh dường như đã bị cô chiếm lấy, nắm chặt trong tay.

...

Tại tầng lầu thứ hai mươi của tòa nhà Vamlice.

Tiếng người nói chuyện bàn tán xôn xao trong một gian phòng, phút chốc ngừng lại bởi một giọng nói trầm thấp thản nhiên chen vào.

"Đủ rồi."

Người người trong phòng họp thoáng chốc im bặt, quay đầu nhìn về phía của người đàn ông cao lãnh nghiêm nghị đang xoay chiếc bút mạ vàng trong tay. Một người trong số họ ngồi thẳng lưng, cất tiếng nói:

"Chủ tịch, dự án lần này rất có lợi, chúng ta không nên bỏ qua nó."

Có người khác lại chen ngang, "Nhưng mà cậu đã nghe truyền thuyết về ngôi biệt thự đó chưa vậy? Hai mươi năm trước, biệt thự Châu Sa đó có hai người tự tử, đến nay vẫn còn nhiều tin đồn về nó. Cho nên nó mới bị bỏ hoang đấy."

Người thanh niên lúc nãy bỗng nhíu mày, không tin lắm vào lời đồn thổi vô căn cứ, "Chị Châu, chị đừng vội tin những điều đó. Nhiều năm như vậy rồi, có là ma cũng đã siêu thoát từ lâu. Biệt thự Châu Sa kiến trúc rất tuyệt, vị trí theo phong thủy không thể chê trách được. Chúng ta không thể không mua lại, xây dựng thành một nơi dành cho khách du lịch."

Chị Châu chậc lưỡi một tiếng, thân cũng là nhân viên lâu năm ở đây, đương nhiên hiểu rõ trong lúc họp thì nên như thế nào. Càng hiểu rõ chủ tịch Vưu không bao giờ thích bầu không khí bàn tán hỗn loạn như thế này, chị Châu bèn quay đầu kính nể nói:

"Chủ tịch, ý của ngài như thế nào ạ?"

Chiếc bút trong tay thoáng dừng lại. Vưu Thần bây giờ mới ngẩng đầu lên nhìn tất cả bọn họ, lập tức bị ánh mắt sắc lạnh làm cho từng kẻ bị đông cứng. Bọn họ nhất thời không lên tiếng, cũng không quay ngang quay dọc, trung thành với tư thế cúi thấp đầu.

Sau một hồi suy nghĩ, Vưu Thần mặt không thay đổi, thả một câu, "Ma quỷ vốn không đáng sợ bằng lòng người. Cho nên, Đông Viên, dự án lần này cậu sẽ chịu trách nhiệm. Mảnh đất đó thật sự rất tốt, chúng ta không nên bỏ qua."

Đông Viên nhận được sự hồi đáp này, lòng mừng cuống lên, vội vàng đứng thẳng dậy, cúi đầu kính trọng nói, "Cảm ơn ngài đã tin tưởng, chủ tịch!"

Vưu Thần không liếc nhìn sự hăng hái của cậu ta, lạnh lùng gõ ngón tay lên mặt bàn, thình lình hướng mắt tới một người phụ nữ khác ở trong phòng, nói:

"Cùng Đông Viên chịu trách nhiệm dự án này sẽ là Châu Lạc."

Châu Lạc, cũng là chị Châu khi nãy bỗng lạnh sống lưng, "Chủ tịch, chuyện này...tôi thật sự..."

Châu Lạc định nói, tôi thật sự rất yếu bóng vía, lỡ như trong lúc thực hiện công việc, gặp phải cái gì không sạch thì phải làm sao?

Vưu Thần lãnh đạm nhìn cô, cất giọng, "Tôi đã bảo ma quỷ thật sự không đáng sợ. Cô có làm hay không?"

Giọng điệu uy nghiêm này, có mười ông trời bảo vệ, cô cũng không dám cãi lại. Châu Lạc mím nhẹ môi, thầm liếc Đông Viên ở đối diện đắc ý, chậm rãi gật đầu tiếp nhận dự án.

Cuộc họp đến đây đã kết thúc. Vưu Thần đứng dậy, đoàn người trước mặt lập tức chào, "Chủ tịch đi thong thả."

Quay trở về phòng làm việc riêng, Vưu Thần xem qua một số tài liệu rồi tùy tiện ném sang một bên. Đã bốn năm trôi qua, tính cách cùng vẻ ngoài của y vẫn không quá thay đổi. Lãnh khốc lạnh lùng, đôi lúc còn độc đoán tàn nhẫn, thật sự chẳng khác gì ngày trước.

Vưu Thần ngả lưng ra ghế sau, ánh mắt trầm ngâm nhìn về phía khung hình ở trên bàn. Ngón tay theo thói quen di chuyển trên mặt kính lạnh lẽo, không ngừng vuốt ve một khuôn mặt quen thuộc trong bức ảnh. Trầm ngâm nhớ lại rồi đau lòng không dứt. Vưu Thần nhắm mắt muốn nghỉ ngơi, không ngờ cửa phòng mở ra, một cô gái thái độ còn e dè bước vào.

Không mở mắt, Vưu Thần tùy tiện hỏi, "Có chuyện gì?"

Cô gái nghe hỏi, bộ dạng căng thẳng bước lại gần, nhưng luôn biết chừng mực, cách xa người kia một khoảng nhất định. Tập tài liệu trong tay cô hơi chìa ra trước mặt Vưu Thần.

"Chủ tịch, đây là tài liệu mà ngài bảo tôi đi tìm."

Vưu Thần lúc này mở mắt, nhìn qua cô gái có nước da hơi ngăm, đôi mắt đặc biệt sáng, phảng phất nét đẹp lai giữa Trung Hoa và Ấn Độ. Tầm mắt hạ xuống nhìn vào tập tài liệu trong tay cô, Vưu Thần nghiêng người, cánh tay duỗi ra, không nói một lời.

Akanda nhìn cánh tay của người kia duỗi ra, đôi mắt to tròn ngây ra một giây, hồi sau hiểu được ý của y, bèn đặt tập tài liệu vào tay y.

Vưu Thần lật ra trang đầu tiên, đọc một văn bản dài trong vài phút, sau đó gập lại để lên bàn.

"Chỉ như vậy thôi đúng không?"

Akanda nhìn Vưu Thần, gật đầu một cái, "Vâng. Còn có một chuyện nữa, đó là về người nhà họ Lý mà chủ tịch bảo tôi đi tìm hiểu."

Nghe đến người họ Lý, chân mày Vưu Thần bất giác chau lại. Y trầm ngâm nghĩ ngợi, hồi sau nói, "Ừ?"

Akanda nói, "Tình hình trong tộc của họ không có nhiều chuyển biến cho lắm. Người tên Thiệu Quân hiện tại đã xong quá trình trị liệu rồi, nhưng hiện tại có vẻ người này chưa muốn tiếp quản cả tộc. Cho nên mọi trách nhiệm và quyền hạn đều đang giao cho một người gọi là Lý gia."

Vưu Thần nghe đến đây, lập tức ngẩng đầu nhìn Akanda, "Lý Gia?"

Akanda hơi lắc đầu, chỉnh lại, "Chỉ là danh xưng mà mọi người gọi người đó thôi. Còn tên thật thì không ai biết cả."

Người nhà họ có một kẻ bí ẩn như vậy sao?

Một sợi linh cảm khẽ sượt qua tâm trí. Vưu Thần trong lòng cười đến lạnh lẽo, hồi sau thì khoát tay nói với người kia, "Cô ra ngoài được rồi."

Akanda nghe lời, lui ra ngoài.

Nói đến cô gái này, cũng phải quay về một năm trước đó. Thư ký cũ Clara thân cận bên cạnh Vưu Thần, gần như là một cánh tay trái đắc lực của y, bỗng nhiên đưa đơn từ chức, muốn trở về quê nhà với một cuộc sống bình thường. Sau đó, Vưu Thần trong cuộc phỏng vấn tuyển thư ký mới, gặp được Akanda mặt mũi đầy non nớt, giống như một tờ giấy trắng.

Theo quan niệm của y, thứ dễ viết nhất chính là giấy trắng, người dễ dạy nhất là người giống như tờ giấy trắng. Chính vì lý do này, Vưu Thần đã tuyển Akanda thay thế vị trí của Clara ngày trước. Nói về tần suất làm việc, Akanda thật sự không hề kém cạnh Clara, nhưng nói về việc hiểu ý của Vưu Thần, Akanda còn cần phải trau dồi thêm.

Trong lúc nhắm mắt tĩnh tâm, chuông điện thoại bất ngờ reo lên. Vưu Thần khó chịu chau mày, mặc kệ điện thoại rung liên hồi một trận mới chịu bắt máy. Đầu dây bên kia là giọng của một người con gái, nghe chừng rất lo lắng sốt ruột.

"Anh Cả, Tiểu Vọng hình như là mệt trong người, ngủ li bì cũng hơn nửa ngày rồi."

Vưu Thần trong cơn khó chịu mở mắt nhìn lên trần nhà, tựa hồ nghĩ ngợi gì đó, hồi lâu nói, "Đã gọi bác sĩ Cố chưa?"

Vưu San bên này nhìn Tiểu Vọng ngủ li bì, "Em đã gọi rồi, chắc là cũng sắp đến. Em muốn báo cho anh thôi, anh có thể về sớm không?"

"Công việc vẫn còn nhiều."

"Anh Cả! Anh không thể về sớm xem thằng bé thế nào à?"

Vưu Thần thoáng nhíu mày, trầm khàn lên tiếng, "Đã có em cùng bác sĩ Cố, vẫn cần thiết kêu anh trở về gấp như vậy sao?"

Vưu San nghe vậy, có chút hạ giọng, "Nếu...nếu như công việc bận rộn thì không sao đâu, anh cứ giải quyết đi. A, bác sĩ Cố đến rồi, em cúp máy đây!"

Đầu dây đã ngắt, Vưu San vuốt vuốt ngực, cảm giác khi nãy bản thân lớn tiếng trong điện thoại thật là kỳ diệu. Giống như nhiều năm uất ức, vừa nãy đã được giải tỏa đi vậy. Nhưng mà...nói đến cùng, khi anh trai cô thay đổi giọng điệu, cô không thể không hoảng sợ.

Lại nhìn sang phía đứa bé nằm trên giường ngủ li bì, Vưu San thở dài đánh thượt.

Vưu Thần sau khi đặt ống nghe xuống, tâm tình cũng bị xáo trộn không ít. Ngồi thêm một vài phút nữa, rốt cuộc y cũng đã đứng dậy, đem theo áo khoác ngoài rồi rời khỏi phòng.

...

Đã nhiều ngày trôi qua, Đồng Xuyến Yên không đến Độc Thanh lâu sau cái hôm gặp mặt Vưu Quán Thanh. Việc này vô tình khiến cho một kẻ đã rơi vào lưới tình lồng lộng như Vưu Quán Thanh cảm thấy vô cùng trống trải và khó chịu.

Hôm nay là ngày thứ sáu Vưu Quán Thanh đến Độc Thanh lâu. Khi thấy bóng dáng của ông ta bước vào, chủ nhân của lâu bỗng dưng ủ rũ đi tới, cúi đầu chào một tiếng.

"Chào ngài Vưu."

Vưu Quán Thanh nhìn người phụ nữ trước mặt, không nhiều lời liền hỏi, "Xuyến Yên đâu?"

Ài...biết ngay mà!

Bà nâng mắt nhìn Vưu Quán Thanh một cái, sau đó thấp giọng thưa, "Xuyến Yên mấy ngày hôm nay bị cảm mạo, cho nên mới không đến đây làm việc. Phiền ngài Vưu phải lưu tâm để ý, tốn sức lui đến mỗi ngày rồi."

Thật sự Vưu Quán Thanh đã sáu ngày liên tiếp đi đến Độc Thanh lâu tìm kiếm bóng dáng của Đồng Xuyến Yên. Nhưng ngày nào cũng như ngày nào, không hề có cô xuất hiện ở đây. Ngày hôm nay có lẽ cũng không phải là ngoại lệ.

Vưu Quán Thanh nghiêm mặt nghĩ ngợi, "Bà có biết nhà của Xuyến Yên ở đâu không?"

Người phụ nữ hơi sửng sốt nhìn ông, sau đó bày ra một vẻ áy náy cười nói, "Thật xin lỗi ngài Vưu. Thông tin của nhân viên ở đây đều là bảo mật, không được phép nói ra ngoại trừ chính người nhân viên đó tự nguyện nói."

Chủ lâu nói xong còn ngẩng đầu dò xét thái độ của Vưu Quán Thanh, ngay sau đó thì nhìn thấy một hình dáng quen thuộc từ ngoài cửa bước vào. Bà ta kinh ngạc vài giây rồi "a" lên một tiếng vui vẻ mừng rỡ.

"Tiểu Đồng, Tiểu Đồng đến rồi!"

Nghe giọng bà, Vưu Quán Thanh quay người lại, mà Đồng Xuyến Yên cũng đang nhìn về hướng này. Bắt gặp vẻ mặt anh tuấn nghiêm nghị của ông, cô bất giác cười thầm trong lòng.

Đi lại gần, Đồng Xuyến Yên chào hỏi chủ lâu rồi nhìn Vưu Quán Thanh, "Ngài Vưu."

Vưu Quán Thanh vừa nhìn thấy cô, bao nhiêu phiền muộn trong lòng đều tan biến. Vì ở ngoài phòng, ông không tiện để lộ cử chỉ quan tâm thân mật, đành phải nói:

"Tôi đợi em ở trong."

Sau khi Vưu Quán Thanh đi vào phòng thượng hạng, chủ lâu liền kéo tay Đồng Xuyến Yên, nói nhỏ, "Trời ạ, mấy hôm nay con đi đâu vậy? Con không biết ông ấy tìm con liên tục mấy ngày sao? Dì đành phải nói là con bị cảm mạo đấy."

Đồng Xuyến Yên im lặng lắng nghe, sau đó mỉm cười nói, "Con đúng là bị cảm mạo. Dù sao hôm nay con cũng quay lại rồi, để con vào dỗ dành ông ấy."

Chủ lâu cười cười, "Đúng là Tiểu Đồng, không ai qua tay con lại dứt khoát rời bỏ được. Với lại, dì nghe đồn tiếng tăm của ngài Vưu không hề nhỏ, cho nên việc ông ấy đến đây là vô cùng bí mật. Nếu lộ ra ngoài thì có rất nhiều thị phi. Xem như con vớ được một mỏ vàng rồi."

Đồng Xuyến Yên chỉ cười không đáp, quay người đi vào trong phòng của Vưu Quán Thanh. Nhìn thấy ông ta đang ngồi trầm mặc một chỗ, cô bèn đi lại gần, ngồi xuống bên cạnh, đầu tựa lên vai người kia.

"Ngài Vưu đã đến đây liên tục hay sao?"

Vưu Quán Thanh nghe hỏi, tâm tình thoáng loạn, lại dằn xuống nỗi nhung nhớ khó hiểu của bản thân, "Em thật sự bị cảm sao?"

Đồng Xuyến Yên ngồi dậy, nhìn ông cười nhu thuận, "Ừm, chỉ là cảm mạo thôi, hiện tại đã khỏe lại rồi. Ngài đừng quá lo lắng, không đáng để lưu tâm."

Vưu Quán Thanh quay mặt nhìn cô, bàn tay nhanh chóng bắt lấy khuôn cằm tinh tế kia, kéo lại gần, "Những ngày qua, tôi thật sự rất muốn gặp em..."

Nói đoạn, ông bị khuôn mặt kia làm cho đau lòng, ngón tay nhất thời run rẩy, buông cằm cô ra, "Em thật sự rất giống cô ấy... giống đến mức khiến tôi không phân biệt được cảm xúc trong lòng mình."

Đồng Xuyến Yên nghe vậy, bỗng vươn tay áp lên gò má lạnh lẽo của Vưu Quán Thanh, "Ngài không cần phải đau lòng khó xử như thế đâu. Nếu ngài muốn, em có thể giả làm cô ấy, khiến cho ngài vui vẻ thoải mái, cũng vơi đi nỗi nhớ. Có được không?"

Nghe những lời ấm áp ngọt ngào rót vào tai, Vưu Quán Thanh một lần nữa bị cô giữ lấy trái tim, tùy ý mà xoay chuyển. Ông hơi nhíu mày, sau đó không tự chủ duỗi tay kéo Đồng Xuyến Yên ngả vào người mình.

Đồng Xuyến Yên bị người kia dọa một trận, cô hơi ngây người. Đến khi nhìn thấy khuôn mặt phóng to của Vưu Quán Thanh cùng mùi hương nhàn nhạt trên người ông vờn quanh, cô giật mình tỉnh táo, quay đầu đi tránh né nụ hôn kia.

Bị từ chối, Vưu Quán Thanh hơi khó chịu, "Xuyến Yên?"

Đồng Xuyến Yên ngồi dậy, cúi thấp mặt nói, "Ngài Vưu, chuyện này...chuyện này hơi bất ngờ, cho nên..."

"Đó không phải là công việc của em ư?"

Đồng Xuyến Yên ngẩng đầu, nhíu mày, "Từ trước đến giờ, em chưa từng cùng khách làm loại chuyện kia. Đó là lý do, em so với nữ nhân ở đây vô cùng khác biệt."

Vưu Quán Thanh nhìn cô, cười một tiếng lạnh nhạt. Cánh tay cố chấp duỗi tới, kéo mạnh Đồng Xuyến Yến, khiến cô nằm ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo.

Ở trên, Vưu Quán Thanh vuốt ve gò má của cô, "Nhưng khi nãy em đã bảo sẽ giả làm Thẩm Ninh khiến tôi vui vẻ, không phải sao? Hiện tại, tôi đang muốn cùng em làm loại chuyện kia, càng không cho phép em cự tuyệt."

Đồng Xuyến Yên lần đầu tiên chứng kiến vẻ mặt ngang ngược này của người kia, cả người bắt đầu vùng vẫy. Trong lúc hai người giằng co, một kẻ cưỡng ép, một người tránh né thì cửa phòng bị một lực kéo mạnh ra. Âm thanh chấn động cả gian phòng khiến cho Vưu Quán Thanh đành phải dừng lại.

Nơi cửa phòng xuất hiện một nam nhân cao lớn, chiếc áo dạ tối màu phủ qua đầu gối, khẽ gợn nhẹ theo gió từ bên ngoài. Bàn tay bám trên thành cửa, nam nhân hướng mắt tới Vưu Quán Thanh cùng nữ nhân bên trong, cất giọng khinh miệt:

"Hóa ra dạo gần đây ông thường xuyên rời khỏi nhà là để đến chỗ này?"

Sau khi giọng nói phát ra, Đồng Xuyến Yên đang quay mặt vào bên trong vách tường, trái tim nhất thời nảy lên một cái.

Vưu Quán Thanh bình tĩnh ngồi dậy, đối với con trai lớn không muốn nói chuyện, "Có chuyện gì?"

Vưu Thần nhìn ông bằng một ánh mắt cực kỳ căm hận và chán ghét, "Ông nên biết bản thân là ai, đến những nơi như thế này, vui đùa cùng những kẻ như họ, nếu để ai đó nhìn thấy được thì đúng là mất mặt."

"Chỉ đều là nhu cầu sinh lý, có cái gì lại xấu hổ? Còn không phải như con, tích tụ lâu như vậy, có ngày sẽ nghẹn mà chết."

Vưu Thần đối với lời châm chọc của ông cũng không hề tức giận, bộ mặt lạnh như băng cứ vậy trưng ra, ngược lại suýt khiến Vưu Quán Thanh tức chết.

Trong lúc hai cha con họ Vưu nhìn nhau đấu mắt, Đồng Xuyến Yên đã ngồi dậy, chỉnh trang lại y phục. Sau đó cô đứng lên, quay người nói với Vưu Quán Thanh:

"Tôi sẽ ra ngoài trước. Hai người cứ tự nhiên mà trò chuyện."

Nói rồi cô ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn qua phía của Vưu Thần. Ánh mắt cả hai giao nhau, nhất thời khiến cho y sững người.

Đồng Xuyến Yên không hề có một nét hoảng sợ khi đối diện với Vưu Thần. Cánh môi mềm mại như mơ như thật hơi cong lên, mỉm cười với y.

Chỉ có điều, đối mặt nhau như thế này lại khiến cho một người tâm tình vững vàng như Vưu Thần cũng phải lay động suy suyễn không ít.

Bởi vì, khuôn mặt kia thật sự rất giống với người năm xưa...trong lòng của y.