Chương 70
Editor: Lăng
Minh Tô mặc thường phục đơn giản, cằm hơi nâng lên, mang theo mấy phần kiêu ngạo, dung nhan bình tĩnh. Phía sau cũng chỉ có dăm ba tên tùy hầu tầm thường, trừ tốc độ chân hơi nhanh thì như thể chỉ là đi qua đây thỉnh an thái thượng hoàng mà thôi. Nhưng dù cho có hình dung nàng bình thường như thế nào, thì cái khí chất tôn quý chỉ có thể nuôi dưỡng từ nhỏ là không thể thiếu được.
Ở đây ai cũng biết bệ hạ và thượng hoàng không vừa mắt nhau, nếu không có việc thì ngài ấy cũng sẽ không đến đây. Nếu đã đến, thì tất có đại sự.
Thái thượng hoàng bất ngờ bật dậy, áo bào lộn xộn, dây buộc tóc vàng rực rủ xuống bên gò má, tay trái hắn chống lên nhuyễn tháp, đưa mắt nhìn Minh Tô đang từ xa đến đây.
Minh Tô vừa liếc mắt đã thấy Trịnh Mật đứng cạnh nhuyễn tháp, ánh mắt lộ ra chút bất ngờ, dừng lại cạnh nàng, sau đó lập tức khôi phục sự bình tĩnh rồi nhìn thái thượng hoàng.
Minh Tô như thế này thật là xa lạ, hành lễ không chút để tâm, thắt lưng còn chưa kịp cong thì đã đứng thẳng. Lời chào hỏi trong miệng cũng chỉ như chim yến uống nước vào độ xuân, nhấp môi là thôi.
Trịnh Mật dừng một chút rồi mới mở miệng nói: "Hoàng đế miễn lễ."
Minh Tô khẽ liếc nàng một cái, ấn đường hơi nhíu lại, sau đó nhìn sang thái thượng hoàng, trên mặt đã nhanh chóng thay đổi nụ cười, từ tốn hỏi: "Mấy hôm nay thượng hoàng có khỏe không?"
Ý cười trên mặt nàng nhạt nhẽo như dán ngoài mặt, không ai không thấy được sự giả dối đó.
Hai chân thái thượng hoàng buông xuống khỏi nhuyễn tháp, ngồi nghiêm túc và lại chỉnh sửa y phục, vuốt phẳng nếp nhăn trên ống tay áo. Nhìn như bình tĩnh nhưng Trịnh Mật lại thấy trong mắt Minh Tô lộ ra sự khinh miệt, nàng ấy lại hỏi: "Thượng hoàng không đáp là vì ghét nhi thần vô lễ sao?"
Nếu là ngày xưa, khi hắn nói thế tất sẽ khiến người khác khiếp đảm sợ hãi. Mà nay, dù là mấy tên nội thị sau lưng Minh Tô cũng nhìn ra được, thái thượng hoàng chỉ là miệng hùm gan sứa mà thôi.
Minh Tô cụp mắt, nhìn thái thượng hoàng, cười nhạt rồi nói: "Không phải là nhi thần không biết lễ nghĩa, mà là do có đám cẩu nô tài thật sự rất phiền lòng, lén lút chạy Đông chạy Tây, nhảy lên nhảy xuống, cố gắng ly gián tình phụ tử thiên gia ta. Nhi thần phẫn nộ, nghĩ nên xử lý bọn hắn như thế nào nên nét mặt mới hờ hững, lại làm phụ hoàng nổi giận, thật sự đáng chết."
Hắn dừng một chút, lại nói tiếp: "Trẫm ở nơi này cả ngày không có việc gì làm. Hơn nữa đã vào đông, phải yên tĩnh thì mới có thể tu thân dưỡng đức, cảm nhận năm tháng an nhàn. Mấy tháng cuối năm, trẫm không muốn gặp người."
Hắn nói như thế đã là yếu thế, hơn nữa còn chấp nhận không gặp người là có ý muốn an phận.
Trịnh Mật vẫn luôn đứng ở một bên không lên tiếng, nghe vậy thì nhìn về phía Minh Tô. Minh Tô cụp mắt, nụ cười bên môi vẫn còn đó, nhưng lại càng lạnh lẽo, cười nhạo: "Phụ hoàng nói ai lại không mong thiên gia hòa thuận, lời này e không phải vậy đâu."
Nàng vừa nói vừa lấy mấy phong thư từ trong tay áo ra, thái thượng hoàng thấy nàng lấy mấy phong thư này ra thì bỗng biến sắc. Nụ cười của Minh Tô nhạt đi, lạnh lùng nhìn thượng hoàng: "Trẫm thấy là chính phụ hoàng không mong thiên gia hòa thuận đấy."
"Tất cả chỉ là giả, để đổ oan cho trẫm!" Thái thượng hoàng cao giọng, muốn giật mấy phong thư này, Minh Tô chỉ hơi xoay phần thân dưới là đã khiến thái thượng hoàng vồ hụt. Mấy tên nội thị Minh Tô mang theo lập tức bước đến, giữ hắn lại, nhìn như hộ vệ nhưng thật ra lại bị áp chế.
Thái thượng hoàng giãy giụa, thấy không thể tránh thoát, bỗng chốc giận dữ, trách mắng: "Buông ra!"
Đương nhiên là không ai nghe lệnh.
"Số thư này đều do nhi thần chặn lại ở cửa cung, xem ra phụ hoàng biết rõ trong đó viết gì." Minh Tô nói không nhanh không chậm.
Thái thượng hoàng nghe thế thì không giãy giụa nữa, nhìn qua, cắn răng nói: "Ngươi muốn như thế nào?"
Hai người bọn họ, đều đang mang áo bào vàng, trên y phục cũng thêu kim long, vốn là y phục của bậc chí tôn. Mà hiện tại một người chật vật khốn khổ, bị nội thị áp chế không thể động đậy, người kia thì lại thờ ơ đứng đó, cao cao tại thượng, lạnh lùng nhìn sự bất lực của hắn.
Dáng vẻ này của Minh Tô lộ ra sự sắc bén và vô cùng lạnh lùng, rơi vào trong mắt Trịnh Mật lại rất xa lạ. Thường ngày, nàng ấy ở trước mặt nàng vẫn luôn ôn hòa ấm áp, ngoan ngoãn không chút góc cạnh.
Minh Tô đưa mấy phong thư đó cho nội thị giữ lấy, mở miệng nói: "Phụ hoàng lên ngôi mấy chục năm, tất nhiên không thể thiếu việc tài bồi mấy kẻ này. Nhi thần vô năng nên không biết tên nào ra sức cho phụ hoàng, người nào tận tận trung với triều đình, chỉ đành phải thà gϊếŧ lầm hơn bỏ sót."
Thái thượng hoàng lập tức nóng nảy, vội nói: "Ngươi muốn như thế nào mới không sót? Chẳng lẽ chỉ dựa vào mấy phong thư đã muốn ra tay với đại thần trong triều sao?" Lòng hắn nóng như lửa đột, nói đến chỗ tức giận thì muốn đứng dậy, nhưng vẫn bị nội thị kiềm chế lại.
Minh Tô nhìn hắn, trong mắt không chút gợn sóng, chỉ lạnh lùng nhìn, qua một hồi lâu, mới nói: "Ở trong mắt phụ hoàng thì thiên hạ và thần dân cũng chỉ như đồ chơi có rác mà thôi, vui lên thì chơi đùa vài lần cũng đã xem như ơn lớn trời ban rồi. Sao bây giờ lại để ý đến tính mạng của mấy tên đại thần tầm thường đó vậy?
Lời này vừa nói ra thì thái thượng hoàng như phải chịu nhục nhã vô cùng.
Trịnh Mật đoán được một ít gốc rễ, hắn đã mất đại vị, lui về cung Thượng Hoa thì đương nhiên người có thể sai khiến ngày càng vơi đi. Hiện tại vài tên đại thần liên lạc với hắn, dù cho là có lòng riêng gì nhưng tóm lại là vẫn có vài phần tôn kính hắn. Trước kia hắn chẳng xem nhân tâm ra gì, mà nay lại phải xem trọng chút sự tôn kính này.
"Hầu hạ thượng hoàng cho tốt." Minh Tô hạ lệnh.
Đến lúc này Minh Tô mới nhìn Trịnh Mật, nói: "Nếu nương nương muốn hồi cung thì vừa hay có thể đi cùng nhi thần."
Trịnh Mật nhìn lại nàng ấy, nét mặt nàng ấy vẫn lạnh lùng, sự trào phúng thượng hoàng vẫn còn nơi đáy mắt. Trịnh Mật bỗng chốc không hoàn hồn lại, một lát sau mới nói: "Được, vậy để ta đi cùng hoàng thượng."
Minh Tô gật đầu, làm thủ thế mời. Trịnh Mật bước ra ngoài, đi được hai bước, nàng nghe được phía sau có tiếng bước chân, Minh Tô đang đi sau nàng.
"Minh Tô!" Thái thượng hoàng đột nhiên hô lớn, "Ngươi không thể nhốt trẫm ở nơi này được!"
Trịnh Mật nghe được tiếng bước phía sau vẫn không dừng lại, Minh Tô cũng không nói một lời, thế nên nàng cũng không phát ra tiếng nào.
Hai người ra khỏi sân thượng, bước xuống bậc thang. Trịnh Mật đột nhiên dừng bước, nàng nhìn đường cung, thấy rất nhiều thị vệ đang vây bắt cung nhân, sau khi bị bắt và thẩm tra đối chiếu danh sách xong thì bị gϊếŧ ngay tại chỗ. Tiếng la hét thảm thiết và máu tươi của các cung nhân khiến cho Trịnh Mật sợ hãi hoảng hốt không thôi.
"Đều là người truyền tin ra cung để liên lạc với triều thân giúp thái thượng hoàng." Minh Tô ở phía sau nói, "Bắt lấy, nếu nhốt vào lao ngục thì cũng đã là tội chết, chẳng bằng gϊếŧ ngay tại chỗ để các cung nhân còn lại kinh sợ."
Trịnh Mật quay đầu lại, nhìn thấy sự lạnh giá trên khuôn mặt nàng ấy vẫn chưa tan đi, cố ép mình xem thảm trạng trước mắt này nhưng đáy nàng ấy rõ ràng có sự kháng cự
"Chúng ta hồi cung đi." Trịnh Mật nhanh chóng nói, không hề dừng lại, nhanh chóng đi về phía trước.
Từ cung Thượng Hoa quay về, Minh Tô vẫn luôn theo sau Trịnh Mật, một đường theo vào điện Từ Minh.
Lò sưởi trong điện đỏ hồng, hai nàng mỗi người uống một chén trà nóng do cung nhân dâng lên, chỉ cảm thấy trong bụng ấm dần lên.
"Vẫn là trà ở nơi nương nương uống ngon." Minh Tô cười nói.
Trịnh Mật vẫn còn đang hoảng hốt, thấy mặt mày nàng ấy dịu xuống lại thì vừa thờ phào, vừa nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi của Minh Tô khi ở trước mặt thái thượng hoàng. Xa lạ, sợ hãi, không khỏi suy nghĩ hóa ra Minh Tô cũng có dáng vẻ lãnh khốc đến vậy.
"Sao hôm nay nương nương lại đến cung Thượng Hoa?" Minh Tô lại hỏi, vừa nói vừa bước đến ngồi xuống cạnh Trịnh Mật, ánh mắt dừng trên mặt Trịnh Mật. Dáng vẻ ngoan ngoãn chờ nàng giải đáp nghi vấn.
Trịnh Mật đột nhiên thấy rung đông, nàng ấy có dáng vẻ uy nghiêm, cũng có dáng vẻ lãnh khốc, nhưng khi đối với nàng thì nàng ấy dịu dàng, ngoan ngoãn đến thế.
"Sao lại không nói lời nào?" Minh Tô khó hiểu, đưa tay kéo kéo cổ tay áo Trịnh Mật.
Trịnh Mật cười vỗ vỗ tay nàng ấy, nói: "Ta đi xem thử chỗ thượng hoàng có thiếu gì không." Cung nhân trong điện này đều là người tâm phúc, thế nên nàng cũng nói thẳng, "Đi đến đó lại phát hiện thượng hoàng không đúng lắm, có chút chột dạ cố ép ra vẻ bình tĩnh, sau đó nàng lại đến."
"Ta quan sát đã lâu, mấy tên đó ở trong triều vẫn luôn không an phận. Hôm nay vừa lúc ta bắt được bằng chứng ngay tại chỗ, trên mấy phong thư đó có đóng ấn riêng của thượng hoàng." Minh Tô nói, lại cảm thấy có chỗ nào không đúng, "Sao nương nương bỗng nhiên lại nhớ tới và lưu ý nơi thượng hoàng có thiếu gì không? Sao nào, trẫm không đến mức bạc đãi thượng hoàng ra mặt đâu nhé."
Trịnh Mật đương nhiên không thể nói là vì nàng đi tìm hiểu bí mật mà nàng ấy giấu giếm được, bèn nói: "Trời lạnh, bệ hạ đương nhiên không bạc đãi thượng hoàng, nhưng ai biết thuộc hạ làm việc ra sao chứ."
Sợ Minh Tô lại hỏi tiếp, nên nàng nhìn xung quanh, hỏi: "Minh Thân đâu? Sao hôm nay không thấy Minh Thân đến?"
Vân Tang nghe vậy, cười nói: "Hôm nay cửu điện hạ đã đến ạ, chỉ là nương nương không ở đây nên điện hạ đã về rồi."
"Triệu nó đến đây." Trịnh Mật ra lệnh, Vân Tang dạ vâng.
Minh Tô không vui lắm, nàng nhịn một lúc rồi nói: "Khi con người đang còn tấm bé thì không thể đối xử quá mức khoan dung được, sẽ sinh ra tính kiêu căng đó."
Trịnh Mật gật đầu: "Bệ hạ nói phải." Nhưng trên mặt vẫn không lộ ra vẻ đồng ý.
Minh Tô mím môi dưới, lệnh cho cung nhân trong điện lui ra hết. Đợi đến khi cung nữ cuối cùng rời khỏi đại điện, nàng mới quay đầu nghiêm túc nói: "Không thể đối xử với nó quá tốt được, nó sẽ khoe khoang với ta, lên mặt với ta."
Trịnh Mật mỉm cười: "Nàng nói gì thế, Minh Thân chỉ mới có bốn tuổi thôi, lá gan chút xíu. Sao dám lên mặt với nàng được, huống chi nó có gì để khoe đây?"
Thấy nàng ấy vẫn không tin, Minh Tô cảm thấy ấm ức gấp bội, nhưng mà muốn nàng cáo trạng một đứa nhóc thì nàng cũng ngại mở miệng đấy chứ!
Ý cười trong mắt Trịnh Mật càng đậm hơn. Minh Tô thấy được, mới biết là nàng ấy chọc mình. Nàng ấy biết rõ tâm tư của nàng.
Minh Tô đột nhiên có chút xấu hổ ủ ê, hai má hồng hồng, trong lòng lại thấy rung động. Từng lời nói, hay cái nhăn mày nụ cười của Trịnh Mật đều có khiến nàng rung động một cách dễ dàng. Nàng cầm lòng không đặng, cẩn thận từng li từng tí nhích đến gần, hôn một cái lên khóe môi Trịnh Mật. Trịnh Mật cũng không né, để mặc nàng hôn, chỉ là ánh mắt càng thêm dịu dàng như nước, chăm chú nhìn Minh Tô.
Minh Tô nhẹ giọng gọi một tiếng: "A Mật......" Muốn ôm nàng ấy vào lòng. Còn kia kịp hàng đồng thì liếc thấy ở bậc cửa, có một đứa trẻ ngơ ngác đứng đó, không biết đã nhìn bao lâu.
-----
Ôi thôi Tô ơi, còn gì để mất
Minh Thân: Trời ơi, gì zẫy