Thần Hồn Điên Đảo

Chương 70




Edit: Mộc Tử Đằng

Cả đêm Thư Dao ở trong phòng chụp ảnh cho con, quay video, cậu nhóc ngừng khóc, nằm trên giường với mẹ, Thư Dao mở phần mềm chụp ảnh đẹp ra, còn thêm các loại hiệu ứng. Cậu nhóc nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của mẹ trong điện thoại đột nhiên biến thành mặt to, mắt nhỏ miệng rộng.

Cậu nhóc ngơ ngác nhìn, há miệng chỉ vào điện thoại. Hình ảnh quái vật nhỏ trong điện thoại cũng há to miệng theo, cậu nhọc bị dọa sợ giật cả mình, nhưng vẫn tò mò nhìn không rời mắt.

Thư Dao nhíu mày chớp mắt trước ống kính, nói: “Hoành Hoành, học theo mẹ này.”

Cậu nhóc quay đầu nhìn cô, Thư Dao há to miệng, làm theo trend trên mạng. Cậu nhóc không học theo được, đầu nhỏ ra sức dí sát vào màn hình, nó vừa cử động, hình ảnh mặt bánh bao trong điện thoại cũng cử động theo, cực kỳ buồn cười.

Cậu nhóc nghiêng đầu ê ê a a gọi Khương Tri Ngật, ý bảo bố cũng tới nhìn xem.

Khương Tri Ngật phối hợp khom người xuống, hai mắt cậu nhóc lấp lánh, dường như đã phát hiện ra trò vui mới lạ. Sắc mặt Khương Tri Ngật đầy cưng chiều, mỉm cười nhìn Thư Dao.

Chờ đến lúc không còn sớm nữa anh thu điện thoại của Thư Dao lại, rồi sắp xếp hai người đi ngủ. Kết quả là khi Khương Tri Ngật ra ngoài nghe điện thoại, trong phòng tiếp tục truyền ra tiếng cười giòn tan của cậu nhóc, còn kèm theo tiếng “mẹ mẹ mẹ mẹ” không lưu loát. Khương Tri Ngật cúp máy, đè trán, lộ ra biểu cảm không biết làm sao, nhưng nụ cười trong mắt lại dịu dàng vô cùng.

Một lớn một nhỏ lăn lộn trên giường, Thư Dao vùi đầu cọ vào bụng con trai, cậu nhóc cười không khép được miệng, bàn tay và bàn chân không ngừng đấm đá tứ tung.

Đã gần 11 giờ, thỉnh thoảng cho cậu nhóc thức khuya cũng không sao, nhưng ngày mai Thư Dao còn phải quay phim. Khương Tri Ngật bước lên bế cậu nhóc đi, cái chân mập mạp nhỏ nhắn vẫn còn đạp, cậu nhóc quay đầu lại nhìn bố, lập tức không nghịch nữa, ngoan ngoãn vùi đầu trong lòng anh.

Khương Tri Ngật sờ lỗ tai nhỏ của cậu nhóc, bất đắc dĩ nói: “Còn chơi nữa liệu ngày mai có thức dậy nổi không hả?”

Thư Dao lập tức đáp: “Không nổi ạ.”

Khương Tri Ngật cười, Thư Dao nói: “Ừm, ừm, em ngủ rồi mà.”



Khương Tri Ngật ôm con đứng trước cửa sổ sát đất một lúc, cậu nhóc mập mạp cũng bắt đầu ngáp, chờ lúc đặt nó lên giường thì nó đã ngủ say, bàn tay vẫn thích nắm thành quyền để trước ngực y như lúc mới sinh ra.

Khương Tri Ngật và Thư Dao nằm cạnh cậu nhóc, thân thể cậu nhóc nhỏ nhắn, tay Thư Dao và Khương Tri Ngật cùng đặt lên đùi nó.

Do cậu nhóc nằm giữa nên đèn trong phòng không tắt hết và được điều chỉnh thành đèn ngủ, ánh đèn màu vàng ấm áp không nhức mắt ngược lại còn giúp giấc ngủ ngon hơn.

Cậu nhóc ngủ sẽ có tiếng thở khe khẽ, miệng hơi cong lên, cái bụng nhỏ lên xuống, khuôn mặt tròn trịa hồng hào, khiến người ta nhìn một cái đã muốn cắn.

Thư Dao nhìn con không chớp mắt, còn Khương Tri Ngật đang nhìn cô. Chờ Thư Dao nhìn đủ rồi cô mới phát hiện ra ánh mắt của anh. Khương Tri Ngật giơ tay ra vuốt ve mặt cô như lúc sờ mặt con, giọng nói ôn tồn: “Đi ngủ thôi em.”

Thư Dao gật đầu, âm thanh đầy dịu dàng: “Ngủ ngon.”

Khương Tri Ngật: “Ngủ ngon.”

Cậu nhóc ngủ say sưa, hai vị bố mẹ nằm sát vào hơn, sau đó nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.

….

Một tháng sau, Thư Dao hoàn tất các cảnh quay, cô mời nhân viên công tác trong đoàn phim và những diễn viên vẫn còn cảnh quay ăn một bữa cơm rồi nhanh chóng quay về thành phố B.

Khương Tri Ngật đến sân bay đón cô, hai người trao nhau một nụ hôn đơn giản, sau đó lên xe về nhà. Các phóng viên cực kỳ thích thái độ yêu không giấu giếm của hai người, độ hot của hai người rất cao, chỉ mỗi việc xuất hiện ở nơi công cộng, bất kể là hôn nhau, đi thăm, đi dạo phố đều khiến các phóng viên vui vẻ.

Về đến nhà, bảo mẫu đang đứng cạnh sofa đỡ cậu nhóc tập đi, Thư Dao vừa vào cửa liền giang hai tay ra, cười nói: “Mẹ đã về rồi con trai ơi!”

Cậu nhóc dùng sức xoay mông lại, khuôn mặt nhỏ bé lộ ra nụ cười vô cùng rực rỡ, há miệng gọi ê ê a a.

Thư Dao tiến lên ôm nó, mẹ con hai người hôn má nhau, lưu lại một hàng nước bọt trên mặt cả hai.

Sau khi kết thúc cảnh quay, Thư Dao có được một khoảng thời gian để nghỉ ngơi, vừa vặn có thể ở nhà chăm con với Khương Tri Ngật, chờ qua một khoảng thời gian ngắn nữa Khương Tri Ngật cũng phải vào đoàn làm phim.

Bốn tháng Thư Dao không ở nhà, cô cứ ngỡ mình chỉ nhớ mỗi Khương Tri Ngật và con, nhưng không ngờ khi về đến nhà, cô mới phát hiện mình còn nhớ cả căn nhà này nữa, từng nhành cây ngọn cỏ trong vườn, những vật trang trí trong nhà, còn cả bảo mẫu và người giúp việc hiền hòa cần mẫn…cô đều nhớ cả.

Căn nhà này không phải do cô mua, nhưng trong lòng cô dần hình thành một khái niệm ‘nhà’ vững vàng. Thư Dao vui vẻ nghỉ ngơi ở nhà, do việc quay phim đầy cực khổ nên cô phải thả lỏng cho thật đã.

Mỗi ngày cô đều chơi đùa với con trên giường, còn Khương Tri Ngật ngồi một bên nhìn, phòng trường hợp hai người bị ngã khỏi giường. Chơi đùa đủ rồi thì đi ngủ, cứ mỗi buổi sáng khi thức dậy, vợ chồng hai người lại tập thể dục đơn giản một chút, rồi dẫn con đi tưới hoa trong vườn.

Cậu nhóc còn chưa đi vững, cứ ngồi xổm đó cần người đỡ, bóng lưng bé nhỏ vô cùng đáng yêu.

Bởi vì quá vui vẻ nên khi Trần Băng gọi điện báo cho cô đã có chuyện xảy ra thì cô vẫn còn mờ mịt, cứ ngỡ mình đang mơ.



Mùa hè đã trôi qua hơn phân nửa, Thư Dao cũng chuẩn bị đầy đủ quần áo mùa thu cho con và Khương Tri Ngật, kỳ nghỉ của cô vẫn chưa hết, hoàn toàn cách ly với thông báo trong đoàn phim, thỉnh thoảng cô còn thấy mình không giống người trong giới giải trí.

Do mới kết thúc bốn tháng quay phim nên cô ở nhà, Thư Dao và Khương Tri Ngật cũng không chú ý đến tin tức trong giới giải trí, qua một khoảng thời gian nữa Khương Tri Ngật sẽ vào đoàn phim, mỗi ngày Thư Dao cùng ăn cơm cùng ngủ với con và Khương Tri Ngật cũng thấy không đủ, nào có thời gian dư thừa lo chuyện bên ngoài.



Buổi chiều khi Thư Dao dẫn con trai từ ngoài vườn vào, Trần Băng liền gọi lại. Bảo mẫu đưa điện thoại cho cô, giọng nói ôn tồn: “Điện thoại của cô reo rất lâu, tôi nghĩ có thể có việc gì gắp nên mới mang xuống cho cô.”

Thư Dao vội vàng nói: “Ôi, cảm ơn.”

Bảo mẫu rời đi, Thư Dao nhìn vào màn hình, là Trần Băng gọi tới, số cuộc gọi nhỡ hiện lên cho thấy anh ta đã gọi đến cho cô rất nhiều lần.

Thư Dao bắt máy, cười nói: “Alo Trần ca…”

Lời nói còn chưa nói hết thì Trần Băng đã nhanh chóng nói: “Thư Dao giờ em đang ở đâu?!”

Thư Dao sửng sốt, nói: “Ở nhà ạ, sao vậy Trần ca?”

Trần Băng tựa như thở phào nhẹ nhõm, vội nói: “Bây giờ chỉ nên ở nhà không nên ra ngoài, đừng lên weibo, đừng nhận mấy cuộc gọi từ số mày lạ, cũng không cần nói mấy lời công khai thanh minh gì cả!”

Thư Dao đang còn ôm con, cậu nhóc mập mạp nghe thấy tiếng người từ trong điện thoại nên cũng sáp đến nghe, mắt chớp chớp.

Thư Dao nhận ra được tính nghiêm trọng của vấn đề, cô giao con lại cho bảo mẫu rồi đi qua một bên, cau mày nói: “Đã xảy ra chuyện gì vậy anh?”

Trần Băng yên lặng hai giây rồi nói: “Bố mẹ của em…đã xuất hiện.”

Trong nháy mắt Thư Dao thấy tối tăm mày mặt, cô nhanh chóng đỡ cạnh bàn, vẫn chưa khôi phục lại tinh thần.

Trần Băng cũng không biết, tiếp tục nói: “Bọn họ tiếp nhận phỏng vấn, công khai chỉ trích em là đứa con bất hiếu, xuất đạo mấy năm rồi cũng chưa một lần về nhà.”

Tình huống trong nhà Thư Dao đại khái Trần Băng có biết chút ít. thật ra cũng rất đơn giản, điều kiện gia đình cô rất khó khăn, bố mẹ là người thiên vị, Thư Dao còn chưa học xong cấp ba đã ra ngoài làm việc, loại chuyện thế này không hiếm thấy ở trong giới giải trí, thậm chí có thể nói một phần ba người nổi tiếng trong giới cũng có xuất thân nghèo khổ thế này. Thư Dao không nói nhiều về gia đình mình, Trần Băng chỉ cần bảo đảm tính chân thực về bối cảnh gia đình của cô, cùng với cả chuyện trong quá khứ không phá hỏng hình tượng của cô là được, cho nên Trần Băng chưa từng nhìn thấy bố mẹ Thư Dao.

Các ngày lễ lớn nhỏ trong năm, thậm chí là sinh nhật của bản thân, mỗi lần có kỳ nghỉ dài hạn sau khi kết thúc cảnh quay, Trần Băng chưa từng thấy cô liên lạc với người nhà, Thư Dao cũng không đề cặp tới chuyện về nhà thăm bố mẹ. Không cần cô tự nói, Trần Băng cũng có thể đoán được quan hệ giữa cô và người nhà. Người để cho con gái chưa học xong cấp ba đã ra ngoài làm việc khổ cực chắc hẳn không hề thân thiết.

Trần Băng rất nhạy bén, thời điểm Thư Dao xuất đạo đã không để cô giả vờ làm bạch phú mỹ, chỉ sợ sẽ xuất hiện chuyện như hiện tại. Hằng năm Thư Dao cũng gửi một khoản tiền không nhỏ về nhà.

Nhiều năm như vậy, người trong nhà không có động tĩnh gì, hơn nữa vì nơi ở hẻo lánh, nên phần lớn không tiếp xúc với những tin tức bát quái trên mạng về người nổi tiếng trong giới giải trí.

Thư Dao phục hồi lại tinh thần, đè trán cố cười nói: “Bọn họ chỉ trích em bất hiếu?”

Trần Băng ừ một tiếng, cau mày: “Bối cảnh gia đình em được bảo mật, chưa bao giờ công khai. Ngay cả trong công ty số người biết được cũng rất ít.”

Thư Dao đã sớm nghĩ đến vấn đề này, căn cứ theo lời kể của Trần Băng, những lời tuyên bố công khai kia của bố mẹ cô rất thông minh, chỉ nói cô bất hiếu, nhiều nằm không về nhà, những việc khác thì không nói tới.

Cô thật sự không có cảm tình với bố mẹ mình, nhiều năm rồi không về nhà, nói về phương diện hiếu thuận…cũng có thể nói cô bất hiếu.

Thật ra chuyện cũng không to tác gì, nhưng danh tiếng của Thư Dao rất lớn, hình tượng tốt, hơn nữa vào năm ngoái có scandal có thai trước khi lập gia đình, cộng thêm chuyện công khai tình cảm với Khương Tri Ngật và hàng loạt chuyện phía sau, nên bây giờ cho dù là chuyện lớn hay bé xảy ra trên người cô đều đủ khiến dư luận bạo nổ.

Huống chi rất rõ ràng, bố mẹ cô sẽ không vô duyên vô cớ lôi chuyện gia đình ra ánh sáng, hất nước bẩn vào người Thư Dao. Bọn họ không có chỉ số thông minh cỡ này, thứ hai là hoàn cảnh sinh sống của họ không thể chú ý tới những chuyện trong giới giải trí, từ khi Thư Dao tạo ra scandal mang thai, rồi kết hôn sinh con, chuyện lớn như vậy cũng chưa từng gọi về nhà, quan hệ bố mẹ với con cái đã sớm nguội lạnh, việc liên lạc duy nhất chỉ bằng số tiền cô gửi đi định kỳ hàng năm.

Mấy chuyện này thật ra rất thường gặp trong giới giải trí, bây giờ sự nghiệp của Thư Dao sáng như mặt trời ban trưa, còn kết hôn cùng Khương Tri Ngật, nếu cô không làm hỏng một mắc xích nào thì khẳng định thành tựu sau này không nhỏ. Điều kiên và tài nguyên của bản thân cô vô cùng tốt, số người đỏ mắt nhìn không ít. Trên người cô không có vệt đen nào, chỉ duy nhất chuyện bối cảnh gia đình và scandal mang thai vào năm ngoái là có thể đào bới viết bài, đối với đại minh tinh có nhân khí cao như Thư Dao chỉ cần đưa tiền là đủ, khống chế hướng đi của dư luận, cho dù là chuyện nhỏ không quan trọng, cũng có thể xào thành chuyện lớn, xem như không thể bôi xấu danh tiếng của Thư Dao thì cũng khiến cô bị ảnh hưởng không tốt.

Trần Băng rất quen thuộc với mấy loại thủ đoạn thấp kém thế này, Thư Dao hiển nhiên cũng không xa lạ gì, cô đã nhanh chóng phân tích được.

Bọn họ đang chờ Thư Dao đáp lại…bất kể thừa nhận hay chối bỏ cũng tìm được chỗ sơ hở từ mọi góc độ, từ đó tiếp tục hất nước bẩn cho cô.

Trần Băng nói: “Em nghĩ thế nào? Anh liên lạc ngay với bố mẹ em, nói chuyện với họ sao?”

Muốn đập tan dư luận thì cách trực tiếp nhất là bắt đầu từ ngọn nguồn. Mặc dù Trần Băng thấy giải quyết chuyện này cũng không khó nhưng dù nhiều hay ít cũng sẽ mang đến ảnh hưởng nhất định với hình tượng của Thư Dao, hơn nữa đến khi hai bên lật mặt nhau trên mạng, dù Thư Dao có lợi thế về lý thì trong thời gian dài thì chưa chắc công chúng sẽ quan tâm đến chân tướng.

Giải quyết đơn nhiên có thể được, chỉ là cần tìm thời gian thích hợp.

Thư Dao lắc đầu nói: “Không cần liên lạc với họ, Trần ca, anh cho em chút thời gian suy nghĩ đã…em phải nghĩ cho thật kỹ.”

Trần Băng cau mày nói: “Em muốn nghĩ gì nữa? Thư Dao, thời gian không thể kéo dài được, có thể sẽ mất đi thời gian quan hệ xã hội tốt nhất đấy.”

Thư Dao trầm giọng nói: “Em biết rồi.”

Trần Băng: “Em?”

Thư Dao hít sâu một hơi nói: “Anh hãy tin tưởng em, Trần ca, em biết làm thế nào sẽ tốt.”

Trần Băng cầm điện thoại hồi lâu không lên tiếng, không ngừng có cuộc gọi đến, qua mười mấy giây sau, anh ta nói: “Được rồi, anh tin em.”

Thư Dao thở phào nhẹ nhõm, cô áy náy nói: “Thật xin lỗi Trần ca, em lại gây phiền phức cho anh rồi.”

Thái độ bình tĩnh của Thư Dao cũng ảnh hưởng đến Trần Băng, cô xác định mình hiểu chuyện này không thể kéo dài quá lâu, nếu cần thời gian suy nghĩ vậy thì anh ta sẽ cho.

Trần Băng cười nói: “Nếu em muốn đi xa hơn trong tương lai, muốn leo cao hơn nữa thì mấy chuyện phiền phức này còn gặp nhiều lắm.”

Thư Dao cũng cười nói: “Đúng vậy ạ, chỉ đành để Trần ca bận tâm nhiều hơn rồi.”

Trần Băng lắc đầu, nhận ra cô còn đùa được, nên thấy yên tâm hơn, anh ta nói: “Những người làm người quản lý như anh sợ nhất là không ‘phiền phức’ ấy chứ.”

Không phiền phức đại diện cho nghệ sĩ dưới tay không có nhân khí, không có độ hot, không có ai chú ý đến.

Hai người rất hiểu nhau, nói đơn giản vài câu nữa rồi tắt máy.