Thần Hồn Điên Đảo

Chương 69




Edit: Mộc Tử Đằng

Về sau, Khương Tri Ngật cứ hơn mười ngày lại đến thăm Thư Dao một lần, mỗi lần đến như thế sẽ ở lại trong đoàn phim chừng hai ngày. Ngoại trừ đạo diễn và nhà sản xuất ra, những diễn viên còn lại không tiếp xúc nhiều với Khương Tri Ngật, thậm chí những diễn viên nhỏ hay đóng vai phụ còn chưa từng gặp qua Khương Tri Ngật ngoài đời thật. Nhờ phúc của Thư Dao, bọn họ không chỉ gặp được Khương Tri Ngật mà còn trò chuyện với anh. Theo như những lời đồn đãi trước đó, Khương Tri Ngật là người lạnh lùng, thế mà sau khi gặp được người thật rồi mới phát hiện ra anh còn thân thiện hơn rất nhiều, mặc dù ít cười vậy nhưng rất lễ phép, không hề làm cao. Trong khoảng thời gian quay phim mấy tháng, thỉnh thoảng Khương Tri Ngật sẽ đến thăm, tuy phần lớn thời gian anh sẽ đứng bên ngoài chờ Thư Dao, cũng không xuất hiện trong trường quay, ấy vậy mọi người tựa như thân thiết hơn với anh rất nhiều, theo như lời đồn thì anh là người quá thần bí, khó nhìn thấy được người thật, còn bây giờ anh rất nhiệt tình đến đoàn phim thăm vợ, hơi thở lạnh lùng hời hợt dần biến mất trên người anh.

Thư Dao là nữ số một của đoàn phim, vậy thì Khương Tri Ngật chính là người thân!

Nghĩ như thế, hình tượng Khương Tri Ngật trong lòng mọi người không còn cao vút xa tằm với nữa, tự nhiên thấy dễ gần hơn nhiều.

Những vai phụ không nổi và những nhân viên công tác ở vị trí nhỏ còn hay khoác lác với bạn bè: Chúng tôi rất hay gặp được Khương Tri Ngật đó nha, người ngoài đời đẹp trai quá chừng, cũng không làm cao, còn nói chuyện với tôi nữa.

Khương Tri Ngật không hề biết mình đã được nhân viên đoàn phim liệt vào hàng ngũ người thân, trước khi Thư Dao quay lại làm việc, hai người đã từng trò chuyện với nhau về vấn đề công việc, cùng cho rằng đứa bé tuy còn nhỏ, có thể không nhớ rõ mọi chuyện, nhưng hai người làm cha làm mẹ, không thể vì sự nghiệp mà vứt bỏ thời gian bầu bạn cùng con trong quá trình con lớn lên. Đồng thời cũng không thể hoàn toàn vì con cái mà từ bỏ sự nghiệp được, sau khi cân nhắc xong, hai người cùng cố gắng sắp xếp lịch trình, tranh thủ ít nhất một người có thể ở nhà chăm con.

Cho nên lúc Thư Dao vào đoàn phim, Khương Tri Ngật cũng đã ký xong hợp đồng phim mới. Từ khi Thư Dao mang thai đến lúc con ra đời, đã hơn một năm rồi Khương Tri Ngật không có tin tức về tác phẩm mới. Fan hâm mộ rất gấp. Ở bộ phim mới của Khương Tri Ngật, tuy yêu cầu rất cao thế nhưng anh chưa từng tự xưng mình là một diễn viên điện ảnh giỏi. Người ngoài giới áp lên người anh danh hiệu đó cũng không khiến anh thay đổi mình, trong lòng anh, trước mắt còn chưa hết, anh cũng chỉ là một diễn viên có vài tác phẩm, anh còn trẻ, mặc kệ ngoài giới đánh giá anh có thiên phú và năng lực thì anh vẫn luôn không ngừng tự học.

Cách thức học tập có hai loại, một là đọc sách, còn một là thực hành. Khương Tri Ngật là người không giậm chân tại chỗ, ngày trước anh nhận ít phim vì không gặp được kịch bản mình thích cũng như chất lượng cao, không phải anh tự tạo hình tượng cho mình là lạnh lùng ít nói, thật ra nếu đồng thời có hai kịch bản hay đặt trước mặt anh, thì anh cũng sẽ quay một năm cả hai bộ. Dĩ nhiên, xác xuất để chuyện này xảy ra quá thấp.

Đã một năm rồi không nhận phim mới, nguyên nhân là vì Thư Dao mang thai, còn cả con ra đời. Bây giờ chuyện gia đình cơ bản đã ổn định, Khương Tri Ngật tiếp tục nhận phim lần nữa.



Còn một tháng cuối, phân cảnh của Thư Dao rất nhẹ nhàng, vì đạo diễn đã quay xong những cảnh quan trong trong ba tháng trước. Ở bên này, nội dung cảnh quay trong một tháng tới không tính là khó, cô có thể thoải mái ứng phó. Nên Khương Tri Ngật dẫn con đến thăm hai lần, tuy nhiên không bế con đến phim trường, cảnh quay của Thư Dao không còn nhiều như trước, cơ bản là có nhiều thời gian về chơi với con. Thật ra ông trời ban cho cô thiên phú diễn xuất rất nhiều, học thoại rất nhanh, những ngày gần đây nhiệm vụ quay phim khá nhẹ, lúc đến phim trường, cô mới ôn lại lời thoại, tính toán thời gian diễn không lâu lắm, có thể vui vẻ chơi với con.

Hiểu Hiểu lần nữa cảm khái chị Thư Dao nhà mình và thầy Khương đúng là trời sinh một cặp mà, Khương Tri Ngật nhìn bền ngoài có vẻ như không biết gì cả, thế mà mỗi lần đều nắm bắt chuẩn xác ưu tư trong lòng Thư Dao. Cảnh quay của Thư Dao ở tháng cuối không nặng nề, anh lập tức dẫn bảo bối tâm niệm trong lòng Thư Dao đến…Khi con đến, Thư Dao như được buff thêm nhiều thứ lên người, hiệu suất quay phim cực kỳ cao, ở trường quay hầu như 98% các cảnh quay đều được thông qua, đạo diễn vui tới mức cười không khép được miệng, cảnh quay một ngày được rút ngắn khoảng nữa ngày là xong.

Quay phim xong, Thư Dao lập tức vui vẻ về khách sạn với con. Cậu nhóc chính là phúc tinh, làm cho công việc của mẹ năng suất gấp bội nha!



Con trai đã sắp một tuổi, mặc dù mỗi ngày đều được bảo mẫu ôm ra ngoài đi tản bộ vẫn rất hiếu kỳ với nơi mẹ đóng phim. Lúc Khương Tri Ngật dẫn nó ra ngoài luôn đội cho cái nón nhỏ, che kín cả mặt, đến khi vào phòng khách sạn mới lấy xuống. Cậu nhóc mập mạp thật ra không tính là béo, đầu nhỏ tròn vo, ánh mắt rất giống Thư Dao, dáng dấp trông đáng yêu mềm mại.

Nó vẫn chưa đi vững, hưng phấn bò tới bò lui trên giường, chơi mệt liền giang hai tay ra, kêu a a hai tiếng.

Khương Tri Ngật ôm nó lên, mấy tháng nay không có Thư Dao ở nhà, Khương Tri Ngật và con dường như thân thiết hơn đôi chút. Khuôn mặt nhỏ bé lập tức kề sát lại, lấy lòng hôn Khương Tri Ngật hai cái.

Khương Tri Ngật mỉm cười, ôm nó ngồi xuống mép giường, ôn tồn dạy dỗ: “Gọi ba ba đi Hoành Hoành, ba ba.”

Con ngươi to tròn của cậu nhóc xoay tròn, ánh mắt trong suốt giống y như Thư Dao nhìn anh.

Khương Tri Ngật cười: “Ta là bố của con.”

Cậu nhóc ôm cổ anh, Khương Tri Ngật nhẹ nhàng hôn lên má nó một cái, nói: “Hoành Hoành gọi ba ba đi, gọi ba sẽ thưởng cho con.”

Ở tuổi này, cậu nhóc có thể gọi ba gọi mẹ đơn giản, nhưng phải có người dạy, nó sẽ bắt chước theo.

Cậu nhóc há miệng, nói liên tiếp: “Ba ba ba ba ba ba…”

Khương Tri Ngật bật cười, dịu dàng xoa cái đầu nhỏ của nó, nói: “Ngoan quá.”

Cậu nhóc rất thích được khen ngợi, nhúc nhích trong lòng anh, tròn mắt nhìn.

Thư Dao vẫn chưa kết thúc cảnh quay. Khương Tri Ngật mở điện thoại ra tìm một tấm ảnh, dịu dàng nói: “Đây là mẹ.”

Cậu nhóc lập tức học theo gọi: “Mẹ!”

Khương Tri Ngật nhìn cậu nhóc, tựa hồ không cần phải tỏ vẻ là một ông bố nghiêm khắc, hơn nữa, cậu nhóc này khiến người khác thật yêu thích, ngoãn ngoãn vô cùng. Trước đây Khương Tri Ngật không có cảm giác gì với trẻ con, không thấy thích cũng không thấy ghét. Còn bây giờ, anh cảm thấy con cái chính là báo vật mà ông trời ban cho bố mẹ, tay chân nhỏ bé mềm mại, cán tay nhỏ nhắn, dáng người đáng yêu như thế, còn nghe lời, lúc làm sai bị phạt cũng biết nhận lỗi…

Khương Tri Ngật ôm thân thể nhỏ bé của cậu nhóc, cảm thấy Hoành Hoành nhà anh là người bạn nhỏ đáng yêu nhất thế giới này.

….

Thư Dao vừa mới hoàn thành xong cảnh quay nên vội vàng chào hỏi đạo diễn và những diễn viên khác, sau đó nhanh cóng quay về khách sạn, suốt cả đường đi cũng không quên thúc giục tài xế tăng tốc độ, tài xế và Hiểu Hiểu không nhịn được cười, hai người đều biết hôm nay Khương Tri Ngật dẫn tiểu thiếu gia tới.

Hiểu Hiểu không quấy rầy thời gian một nhà ba người đoàn viên, đưa Thư Dao đến cửa phòng liền rời đi.

Cửa vừa mở ra, cậu nhóc đang ngồi trên giường quay đầu lại.

Khương Tri Ngật nói: “Hoành Hoành là một đứa bé ngoan đúng không nào, bố đã dạy con, mẹ đã về rồi.”

Cậu nhóc lập tức cong mông bò tới mép giường, nó vẫn rất nhát gan, đến giờ khi có người lớn vịn mới dám đứng lên.

Thư Dao cực kỳ kích động, oa oa hai tiếng. Cậu nhóc mặc bộ đồ caro màu xanh trắng, gương mặt mủm mĩm thịt, da trắng nõn, cũng không khác mấy trong những lần gọi video call, nhưng cô vẫn kích động.

Cậu nhóc dường như cũng rất hưng phấn, cái miệng nhỏ cứ ê ê a a, thở hồng hộc giơ tay ra, cái mông không ngừng nhích tới nhích lui.

Thư Dao bước nhanh lên tước, ôm nó lên. Cậu nhóc thế mà không hề xa cách chút nào, cũng cư xử y như với Khương Tri Ngật, hôn lên mặt Thư Dao, nhưng lần này cô còn nhanh hơn cả cậu nhóc, không ngừng hôn liên tục lên mặt cậu nhóc mập mạp này, chụt chụt chụt vang lên chừng mấy lần.

Cậu nhóc hơi mờ mịt, Thư Dao chỉ kịp cười với Khương Tri Ngật một cái, kế đó mọi sự chú ý trong mắt đều bị con trai hấp dẫn hết.

“Bảo bối, mẹ đây, mẹ đây con,” Thư Dao cười nói.

Cậu nhóc nghe hiểu lời cô nói, chu cái miệng nhỏ ra hôn một cái lên mặt Thư Dao.

Thư Dao quay đầu sang bên khác, dịu dàng nói: “Còn bên này nữa, mẹ muốn cả hai bên đồng đều cơ.”

Câu nhóc ngoan ngoãn hôn lên gò má bên kia một cái nữa, Thư Dao vui vẻ không thôi, ôm nó vào lòng nói rất nhiều lời. Cậu nhóc vẫn chưa thể nói chuyện, chỉ biết hô: “A a ê ê…”

Tuy thế giữa hai mẹ con tựa như không tồn tại chướng ngại về ngôn ngữ, thật sự là không hiểu nói gì nhưng vẫn nói rất lâu.

Bàn tay nhỏ bé của cậu nhóc ôm chặt cổ cô, mấy tháng không ở cạnh nó, nhưng nó hoàn toàn không xa lạ Thư Dao. Cô cảm động đến phát khóc.



Buổi tối, một nhà ba người không đi ra ngoài ăn, Hiểu Hiểu đặc biệt đặt đồ ăn dành cho trẻ em mang tới, cậu nhóc giờ đã lớn, lúc ăn cơm có hơi không nghe lời. Thường ngày Khương Tri Ngật ở nhà dù yêu thương nó nhưng đến khi dạy dỗ về chuyện ăn uống thì không hề mềm lòng. Thế nhưng Thư Dao đã mấy tháng rồi không được gặp con, rất đau lòng, cậu nhóc không chịu ăn nhiều, Thư Dao cũng cưng chiều dịu dàng kiên nhẫn dỗ dành nó.

Cậu nhóc rất tinh ranh, thấy mẹ không tức giận liền cong mông bò vào lòng Thư Dao ngồi, vô cùng đáng yêu.

Thư Dao vui vẻ, làm gì còn nhớ cậu nhóc đang nghịch ngợm.

Kết quả là lúc đi tắm cậu nhóc lại bướng bỉnh. Lần này Khương Tri Ngật dẫn con đến thăm còn dẫn theo bảo mẫu đã chăm cậu nhóc từ lúc ra đời tới giờ, hiện bà ấy đang ở một phòng khác. Thư Dao và Khương Tri Ngật cũng không gọi bảo mẫu tới, tận lực tự tắm cho nó.

Cậu nhóc mập mạp chơi rất vui vẻ, không ngừng dùng tay vẫy nước trong bồn tấm, tắm rất quậy. Cuối cùng bị Thư Dao ôm ra còn khóc lóc.

Khương Tri Ngật trùm khăn tắm lên người nó, chỉ lộ ra hai cánh tay mập mạp, trên đầu quấn một cái khăn tắm, khiến cái đầu trông tròn vo.

Thư Dao cười ngất, đặt cậu nhóc lên giường, càng nhìn càng đáng yêu, không nhịn được lấy điện thoại ra chụp vài tấm ảnh cho nó.

Cậu nhóc oa oa khóc, Thư Dao cầm điện thoại quỳ trên giường, cười đến đau bụng.

Cậu nhóc khóc được vài tiếng, nhưng bố mẹ đều không tới bế mình, cái lưỡi không nhịn được liếm nước mắt chảy tới miệng, tiếng khóc oa oa liền dừng lại, dùng ngón tay lau mặt rồi bỏ vào miệng.

Biểu cảm có hơi ngây ra vài giây, Thư Dao nhịn cười, mở chế độ quay phim trên điện thoại, hỏi: “Bảo bối, ngon không con?”

Cậu nhóc nhìn cô mờ mịt, hít hít mũi, tiếp tục lau nước trên mặt rồi bỏ vào miệng.

Cậu nhóc như rất tò mò, cũng quên cả chuyện khóc. Đến khi làm trò được vài lần thì bị Thư Dao ngăn lại, cô ôm vào ngực ra sức hôn vài cái.

Câu nhóc tiếp tục mơ màng, ngơ ngác nhìn Thư Dao. Thư Dao bóp bóp cái mũi nhỏ của nó, giả vờ hỏi: “Ôi, Hoành Hoành nhà chúng ta sao ngốc thế này, phải làm thế nào đây?”

Khương Tri Ngật cười, không tham gia vào hành động ngây thơ này của hai mẹ con.

Thư Dao không buông tha cho anh, than thở nói: “Con trai chúng ta chắc chắn được di truyền từ bố mẹ, anh nói xem có đúng không hả thầy Khương?”

Khương Tri Ngật ngồi xuống mép giường, sờ khuôn mặt mũm mĩm của con, cười nói: “Ừ, đúng vậy.”

Thư Dao cười, sau đó nghe anh cười nói tiếp: “Cho nên sau này con trai trưởng thành phải bảo vệ mẹ cho thật tốt vào, nếu không mẹ bị người ta lừa thì sao đây.”

Một giây sau, Thư Dao mới kịp phản ứng lại, cô bật cười, Khương Tri Ngật hôn lên môi cô một cái, thấp giọng nói: “Dĩ nhiên có anh và con trai cùng bảo vệ rồi, phải bảo vệ mẹ ngốc này.”