Edit: Mộc Tử Đằng
Mấy ngày nay công ty đều thương lượng với những công ty mà Thư Dao làm đại diện thương hiệu, nhưng đối phương chỉ tỏ thái độ mập mờ nói sao cũng được, nhưng lại không nói sẽ không hủy bỏ hợp tác.
Trần Băng trầm tư một chút nói: “Ngày dự sinh của em là ở tháng 7 tháng 8, anh sẽ bàn bạc lại với công ty, điều chỉnh lại những việc nặng nhọc cho em, cố gắng hoàn thành hết những việc đó vào mấy tháng đầu, chờ sau khi bụng em lớn rồi, hành động sẽ bất tiện, sẽ có tai họa ngầm. Những công việc có tính chất áp lực lớn, thân thể của em cũng sẽ không chịu nổi, anh sẽ nghĩ cách hủy bỏ.”
Thư Dao có hơi cảm động, cô biết Trần Băng đang quan tâm mình. Bây giờ cô đang mang thai ba tháng, trước mắt dáng người không có gì thay đổi, cũng không có phản ứng mang thai, nhưng công việc một năm này của cô đã được lên kế hoạch tốt, phải sửa đổi lại rất phiền phức. Ngoài mặt công ty không nói gì những thật ra đã rất bất mãn.
Công ty đồng ý để cô giữ lại đứa bé, đã giúp cô giải quyết nguy cơ với tiền đề là cô không thể vì chuyện mang thai mà ảnh hưởng đến sự nghiệp. Công ty sẽ không quan tâm đến việc trong thời kỳ mang thai cô làm cách nào để hoàn thành công việc, cái bọn họ muốn chẳng qua chỉ là kết quả, cũng không để ý đến sức khỏe của Thư Dao khi mang thai.
Giọng nói của Thư Dao có hơi khàn, nói: “..Cảm ơn Trần ca.”
Trần Băng nhìn cô, bình tĩnh thở dài, nhẹ giọng nói: “Nhưng mà em phải chuẩn bị tốt tâm lý đi, có một vài công việc quan trọng không có cách nào hủy bỏ được.”
Thư Dao gật đầu, nói: “Em hiểu rồi Trần ca.”
Trần Băng đóng văn kiện lại, nói: “Anh đã liên hệ với bác sĩ ở bệnh viện tư nhân rồi, trong lúc em mang thai, thân thể có bất kỳ vấn đề gì đều phải nghe theo sự sắp xếp của bác sĩ.”
Thư Dao nói: “…Vâng.”
Trần Băng: “Thân thể và sự nghiệp đều quan trọng như nhau. Em hy sinh nhiều thứ để giữ lại đứa bé thì không nên lãng phí tâm huyết của mình.”
Thư Dao cười nói: “Vâng ạ!”
Trần Băng: “Hay là hai ngày nữa em tiếp tục nghỉ ngơi đi, anh hẹn trước với bác sĩ giỏi rồi, trước tiên em đến bệnh viện làm kiểm tra, chờ có kết quả chắc chắn thân thể em không có vấn đề gì nữa thì bắt đầu làm việc.”
Tình huống của Thư Dao bây giờ rất đặc thù, không giống như những người phụ nữ khác có thai thì ở nhà dưỡng thai, lúc mang thai sẽ vẫn làm việc, nếu tình trạng thân thể không quá tốt sẽ vừa ảnh hưởng đến đứa bé lại vừa ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc, đối với Trần Băng mà nói cũng không có lợi.
Sau khi nói xong các công việc sắp tới, Trần Băng để cho cô về nhà chờ thông báo của anh ta.
Thư Dao không dị nghị điều gì, cô nói cảm ơn với anh ta rồi rời đi. Trước cửa công ty và dưới tầng hầm để xe đều có chó săn ngồi đầy, Thư Dao mặc áo lông vũ vào, bọc kín cả người từ đầu đến chân, đeo kính mác và khẩu trang, không đợi chó săn kịp phản ứng đã nhanh chóng lên xe rời đi.
…
Mặc dù Thư Dao đã giải thích về scandal mang thai của mình, cũng không phải không kết hôn, hơn nữa bố của đứa bé là Khương Tri Ngật, dựa theo lẽ thường mà nói thì sự nhiệt tình của chó săn hẳn là đã hạ xuống, nhưng “chồng sắp cưới” của cô là Khương Tri Ngật, tác phong của anh quá khiêm tốn, nhân khí cao, lượng tiêu thụ vé ở rạp chiếu phim cũng cao, giá trị thương mại của anh cũng đứng ở hàng đầu, ngoại trừ không có được giải thưởng chủ chốt nhưng địa vị và nhân khí của anh dường như cũng ngang tầm ảnh đế, điều quan trọng chính là anh vẫn chưa tới 30 tuổi.
Chó săn và giới truyền thông vốn rất tò mờ với cuộc sống riêng tư của Khương Tri Ngật, bây giờ hai người họ lại đột nhiên công khai chuyện tình cảm, đối với chó săn mà nói, bọn họ giống như động vật săn mồi ngửi thấy mùi máu, cho dù tình cảm của Khương Tri Ngật và Thư Dao không có mặt đen tối nào nhưng chỉ cần dính đến cái tên Khương Tri Ngật, bất luận là công khai tình cảm hay tuôn ra những scandal khác thì đều là tin tức quan trọng trong giới truyền thông.
Cho nên khi Thư Dao và Khương Tri Ngật công khai tình cảm, sau chuyện này không những không khiến giới truyền thông mất đi hứng thú mà ngược lại khiến họ càng thêm hưng phấn.
….
Khương Quốc Nguyên và Chung Cầm biết được tin tức con trai mình công khai tình cảm từ trên mạng, còn sắp kết hôn và làm bố. Ở khắp các trang báo giải trí đều để những tựa đề khiến họ khiếp sợ như:
“Bất ngờ! Xuất đạo sáu năm, lần đầu Khương Tri Ngật công khai tình cảm!”
“Phân tích bát tự của Khương Tri Ngật và Thư Dao”
“Từ khuôn mặt đoán Thư Dao sinh con trai hay gái”
“Khương Tri Ngật có con sinh đôi là gái và trai!”
“Khương Tri Ngật, Thư Dao ngoại tình! Đã ly hôn!”
“Thư Dao sinh non.”
…
Khương Quốc Nguyên đeo kính vào, nhìn hàng loạt dòng chữ đen to đùng trong máy tính bảng có hơi hoa mắt.
Chung Cầm đoạt lấy máy tính bảng, ngón tay bà hoạt động linh hoạt, càng xem càng há to miệng không biết nói gì, Khương Quốc Nguyên ngồi bên cạnh lại không có biểu cảm gì trên mặt, nhìn có vẻ nghiêm túc.
Chung Cầm đặt máy tính bảng xuống, hỏi chồng: “Quốc Nguyên, anh biết Tri Ngật kết hôn khi nào chưa?”
Sắc mặt Khương Quốc Nguyên nghiêm túc nói: “Anh không biết.”
Chung Cầm ngây người: “Nó sắp làm bố rồi sao?”
Khương Quốc Nguyên đẩy gọng kính lên, nói: “Không biết.”
Chung Cầm nhìn vào màn hình, bên trong có ba chữ Khương Tri Ngật thật to, phía sau còn có rất nhiều dấu chấm than.
Hai vợ chồng nhìn vào máy tính bảng, trong mắt hai người đều thấy được sự nghi hoặc của đối phương.
Bên cạnh tên Khương Tri Ngật còn có hai chữ Thư Dao. Nhìn vào liền biết đó là tên của một cô gái.
Chung Cầm hỏi: “Anh có biết cô bé này không?”
Khương Quốc Nguyên bật cười nói: “Làm sao anh biết được.”
Chung Cầm gật đầu, quan sát hình ảnh Thư Dao trên màn hình, vóc người cô nhỏ nhắn, ánh mắt sạch sẽ, là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp.
“Cô bé là bạn gái của Tri Ngật sao?”
Khương Quốc Nguyên: “Hình như là vậy.”
Chung Cầm: “Cô bé mang thai à?”
Khương Quốc Nguyên: “Đầu tiêu đề bài báo viết như thế.”
Chung Cầm ồ một tiếng thật dài, cũng không nói gì nữa.