Thần Hồn Điên Đảo - Vu Triết

Chương 60




Thường thì Diệp Huân đều coi tắm rửa là loại hưởng thụ, không ngâm đủ nửa tiếng sẽ không đi ra nhưng hôm nay hắn chỉ dội nước cho nhanh rồi khóa vòi lại. Lúc hắn lấy khăn lau mặt còn hơi do dự quay đầu nhìn cánh tay bị Lý Đan ôm, lại mở vòi nước chà lau tiếp, thật ra ngoài mùi xà phòng thì chẳng còn gì nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không tự nhiên.

Hắn không ngại con gái đụng chạm mình, hắn không thích nữ nhưng cũng không chán ghét, nhưng hôm nay ngay lúc Kha Dương gặp chuyện không may mình lại ăn cơm cùng cô gái khác…

Chuyện này khiến hắn khó tiếp nhận, đặc biệt là Kha Dương không hề oán giận một câu càng làm hắn khó chịu, nếu như cậu nổi điên như Ngốc Tam Nhi hoặc đấm cho hắn hai cái chắc còn thoải mái hơn.

Khi trở lại phòng ngủ đã thấy Kha Dương nằm trên giường lấy một tay gối đầu, một tay ôm bụng, nhíu mày nhìn trần nhà trân trân.

“Tới đây,” Diệp Huân xốc chăn lên chui vào nằm cạnh Kha Dương, “Coi coi còn bị thương chỗ nào không…”

Kha Dương vui vẻ muốn nghiêng mình qua ôm hắn nhưng vừa cử động đã hít sâu một hơi: “Đệch… Bảy múi cơ bụng đáng thương của em…”

“Đau hả? Đừng có uốn éo,” Diệp Huân chống nửa cánh tay ôm cậu, hắn nghĩ nghĩ rồi giở chăn lên xem, “Ngài Kha, đừng chém gió, tôi nhớ em chỉ có sáu múi đâu ra thêm múi nữa vậy…”

“Anh đánh rắm, phía dưới của em còn hai múi nữa nhưng luyện chưa ra nên tính là một thôi,” Kha Dương chụp cái tay của hắn đang sờ bụng mình, “Ở đây nè.”

Tay Diệp Huân sờ sờ bụng cậu chạm vào băng vải, lòng hắn hơi đau xót bèn cúi đầu hôn lên môi Kha Dương.

Kha Dương lập tức đón lấy còn ẩn chứa một ít hung hăng thiếu chút nữa cắn luôn đầu lưỡi của hắn nhưng cậu nhanh chóng buông ra, nhắm mắt hít sâu rồi thở hắt: “Đừng có chọn lúc bụng em bị thương mà khiêu khích…”

“Không được à?” Diệp Huân cười cười sờ s0ạng giữa hai ch@n cậu, “Vừa đúng lúc.”

“Ê, muốn lợi dụng em gặp khó hả,” Kha Dương mở một mắt nhìn hắn, giật giật chân, “Tới, em đây không tin, tới tới tới, đây là cơ hội duy nhất của anh đó, cảnh sát Diệp.”

Diệp Huân nhíu mày nhìn gương mặt mang ý cười của Kha Dương, hắn không biết làm thế nào mà cậu trải qua việc như vậy, đã vậy bị thương còn nhịn đau chọc vui hắn, hắn đưa tay vuốt mặt cậu: “Kha Dương, thật sự…”

“Đừng nói nữa,” Kha Dương cắn ngón tay hắn, nói trong mơ hồ, “Dù hôm nay anh có ở đó cũng không cản được.”

Diệp Huân im lặng tắt đèn, hắn gối lên cánh tay nằm xuống cạnh cậu. Hai người cứ lặng lẽ nằm trong bóng tối một hồi thì Kha Dương mở miệng: “Ngô Hiển nói sư phụ em không về được.”

“…Còn gì nữa?”

“Nhớ cái hộp tử đàn kia không, thì ra bên trong có chìa khóa nhưng lúc sư phụ rời đi thì không thấy nữa,” ngón tay Kha Dương vẽ vẽ trên lưng Diệp Huân, “Sư phụ dùng khóa định hồn cho em, nhưng ông ấy chưa từng nói cái khóa này là gì, khóa thật ở đâu, có khác gì không? Ý của Ngô Hiển là phải tìm chìa khóa trước Kha Mạc Sơn, không thể để gã có được.”

“Gã muốn có chìa khóa sao?” Hắn nhăn mặt.

“Ừm, anh nói ông ta lấy làm gì?”

“Nói thừa, mở khóa, mở cái khóa trên người em… Muốn lấy cơ thể em,” đầu óc Diệp Huân nhạy bén, “Nếu gã có thể chuyển đổi cơ thể bất kỳ thì nhất định lấy của em chi?”

“Không phải anh cũng muốn em à?” Kha Dương cười vui vẻ nhưng bụng lại đau nên thôi.

“Em đứng đắn đúng lúc được không.” Diệp Huân vỗ một cái lên ngực cậu.

“Thì đứng đắn, theo anh tại sao gã phải nhăm nhăm vào cơ thể của em?”

“Thứ nhất là khả năng gã không thành công, nhưng hiện giờ xem ra không giống lắm, gã có thể chuyển đổi, khả năng thứ hai chính là… Có trục trặc gì đó khiến gã muốn cơ thể em,” Diệp Huân híp mắt cắn môi, “Cơ thể em còn bị sư phụ khóa lại chứng tỏ có giá lắm đó, cô hồn dã quỷ gì cũng muốn có, Kha mạc Sơn cần một thân thể có tố chất như vậy.”

“Thật ra nói tới thu hút mấy thứ này nọ anh còn hơn em, nhưng anh không thể nhìn thấy chúng nên Kha Mạc Sơn không dùng được?” Kha Dương phiền não cào tóc.

“Khoan hãy nghĩ lý do, hiện giờ gã muốn tìm chìa khóa sau đó cướp thân thể,” Diệp Huân vỗ vỗ cậu, “Chỉ cần quan tâm coi cái chìa khóa nằm ở đâu là được.”

“… Đúng ha, chìa khóa đâu, mà khoan nói chìa khóa,” Kha Dương quay đầu hôn lên trán Diệp Huân, “Khóa ở đâu?”

“Trọng điểm đây,” Diệp Huân cử động cơ thể, nhìn Kha Dương trong bóng tối, “Khóa đâu, khóa trên người em chứ đâu, nên Kha Mạc Sơn mới tấn công em đó, tìm không được nên phá luôn? Hay là muốn xác định nó nằm ở đâu?”

“Ở bụng em à?” Kha Dương giật mình sờ sờ bụng, “Dựa vào sự thiếu dây của sư phụ nhà em cũng có khả năng lắm, lỡ Kha Mạc Sơn mà cào lố thêm tí nữa thì đời này toi rồi!”

“Em bị đần hả.” Diệp Huân mệt tâm nằm xuống giường.

“Chỉ dạy chút đi, thần thám Diệp,” Kha Dương cười cười, “Tối nay có nhiều chuyện quá nên đầu em bị rớt não rồi.”

“Nếu ở bụng thật không lẽ em không có cảm giác gì sao, hơn nữa Kha Mạc Sơn gấp tới vậy nếu tìm được còn không cướp đi à… Chắc chắn là tìm không được.”

Hai người nói xong lại rơi vào in lặng, Diệp Huân cảm thấy nói nữa cũng không rõ ràng định kêu Kha Dương đi ngủ, cậu đột nhiên lên tiếng: “Đúng rồi, Ngô Hiển nói lúc chúng ta hoán đổi là nguy hiểm nhất.”

Diệp Huân không đáp ngay mà từ từ nhắm mắt lại, hồi lâu sau hắn mới nói; “Cái khóa đó, hẳn là theo linh hồn đứa bé kia.”

Kha Dương tựa hồ hiểu ý Diệp Huân: “Cho nên nếu chúng ta hoán đổi thì cơ thể sẽ mở khóa, lúc này Kha Mạc Sơn dễ cướp nhất!”

“Tuy không biết cái khóa có liên quan như thế nào đến chuyện hoán đổi nhưng hẳn là vậy đi, Kha Dương, chúng ta không thể đổi nữa.”

“Em rất muốn đồng ý với anh,” Kha Dương cười, “Nhưng mà em không có quyết định chuyện này được.”

“Bỏ đi, chúng ta đều không có cách, kệ nó, tốt nhất là tìm được cái khóa đổi đổi đó tính sau… Ngủ đi, hôm nay em quá mệt rồi.”

“Vâng.” Kha Dương nhắm mắt lại, hơi thở của Diệp Huân phả vào cổ thật ấm áp, thoải mái quá.

Có một câu cậu giữ lại không nói, nếu chân tướng giống như bọn họ đoán, vậy ngay lúc cậu rời thân thể mà Kha Mạc Sơn lại cướp thành công, vậy Diệp Huân sẽ ra sao đây?

Cậu nghĩ tới lần Diệp Huân bị sư phụ làm cho hôn mê thì đổ một thân mồ hôi lạnh, cảm giác đau ở bụng bắt đầu trỗi dậy, cậu không thể chấp nhận chuyện này, nếu Diệp Huân có bất trắc gì cậu không biết mình sẽ điên hay không…

Cái thứ đau đớn khi hết thuốc tê khiến người ta không chịu nổi, trước kia Kha Dương từng bị thương, cũng có những lần nghiêm trọng nhưng chưa từng đau đến mức này, cậu vô cùng nghi ngờ lúc Kha Mạc Sơn đâm mình trong móng tay có chứa thứ chất bẩn nào đó.

Cả đêm cậu ngủ không sâu vì cậu biết Diệp Huân không hề ngủ, hắn vẫn chú ý từng cử động của cậu, chỉ vừa nghiêng một chút là tay hắn lập tức với tới sợ cậu đụng vào vết thương. Cậu đành cắn răng giữ nguyên tư thế, ngày mai Diệp Huân còn đi làm, không thể để hắn thức nguyên đêm được.

Tới khi trời gần sáng cậu mới mơ màng được một lúc nhưng không được bao lâu đã tỉnh.

Diệp Huân rời giường từ lâu, nghe tiếng động từ phòng bếp có vẻ hắn đang làm bữa sáng, Kha Dương ngửi thấy mùi canh gà mà hết hồn, Diệp Huân sáng sớm nấu canh gà?

Cậu nhịn đau lết xuống giường mang dép vào phòng khách, quả nhiên thấy một cái bình giữ nhiệt đã mở nắp đặt trên bàn, mùi canh nóng ngào ngạt.

“Ngủ không ngon hả? Đau nên không ngủ được?” Diệp Huân thấy cậu đi tới lập tức kéo áo ngủ kiểm tra.

“Anh nấu canh gà à?” Sự chú ý của Kha Dương còn đặt trên món canh gà nên bước tới nhìn nhìn.

“Uống một ít đi, tôi lấy bát.” Diệp Huân không trả lời mà vào phòng bếp.

Kha Dương nhìn dáng vẻ của hắn có hơi thắc mắc nên đi theo: “Không phải sao? Không có khả năng là anh làm. Nếu anh có tay nghề này thì đâu cần em nấu cho ăn đâu…”

“Lấy ở dưới lầu.” Diệp Huân cầm thìa bắt đầu múc canh.

“Lấy… dưới lầu?” Kha Dương nghi ngờ, “Cửa hàng còn chưa mở cửa đâu, sao lấy được?”

Diệp Huân thở dài, đặt chén canh lên bàn: “Là… Cô gái tôi gặp mặt hôm qua mới cho…”

“Cái gì?” Kha Dương sửng sốt rồi hét lên, “Diệp thiếu gia anh thấy em chết chưa đủ thoải mái nên mới sáng sớm chọc tức em anh mới thỏa mãn đúng không!”

Canh đúng là Lý Đan đem tới, lúc sáu giờ sáng Diệp Huân chạy bộ còn chưa kịp lên lầu thì nhận điện thoại cô gọi tới nói có gửi tặng canh, còn nói vai hắn bị thương cần bồi bổ.

Diệp Huân vô cùng hối hận lúc nói chuyện tối qua đã nói với cô vài ba câu về việc thi vào đội Phòng ngừa bạo động vì không có đề tài gì, thuận miệng nói vai bị thương dù liên tục nhấn mạnh rằng vết thương đã lành rồi nhưng không ngờ tối về Lý Đan lại nấu canh gà sáng đem qua cho.

“Thôi vậy,” Diệp Huân từ chối không được mới giữ canh gà lại, nghĩ vừa lúc cho Kha Dương bồi bổ nhưng hiện giờ thấy không ổn lắm bèn bước qua lấy bình giữ nhiệt, “Bỏ đi, nếu là tôi chắc cũng không uống nổi.”

“Từ từ,” Kha Dương đè tay hắn lại rồi ngồi xuống cạnh bàn, “Em chưa nói không uống.”

“Biết em bực mình rồi, đừng la nữa, tôi có mua bữa sáng đây,” Diệp Huân đến cạnh ôm lấy, vuốt tóc cậu, “Tôi thật sự không ngờ cô ấy làm đến vậy, biết trước đã không đồng ý rồi.”

“Nhưng coi như em được món bổ rồi,” Kha Dương bưng bát uống một ngụm, “Nếu chúng ta cần bồi bổ thật chắc chắn không thể trông cậy vào anh, anh có nấu em cũng không dám uống mà không lẽ em đã bệnh còn phải tự nấu, anh nói coi đúng không, vừa hay lấp vào.”

“Kha Dương,” Diệp Huân cúi người nhìn cậu, “Em không phải uống…”

“Anh mới không được uống.” Kha Dương liếc xéo hắn một cái.

“Tôi không uống, mới sáng sớm uống không nổi mấy thứ ngán chết này.” Diệp Huân phẩy tay.

“Tha chết cho anh đó, ăn bánh bao đi.” Kha Dương phất tay lại.

“Ừ.”

Kha Dương cúi đầu uống canh, quả nhiên là do con gái người ta đích thân làm, mùi vị không tệ, củi lửa vừa đủ nêm nếm vừa miệng, cậu uống hai ngụm rồi thoáng nhìn qua Diệp Huân đang ngồi một bên uống sữa đậu nành: “Ngon lắm đó anh.”

“Chờ em khỏe lại nấu cho tôi,” Diệp Huân cười cười, “Hôm qua ăn cơm với cô ấy còn nhớ tới mấy món em làm đó.”

“Coi tâm tình cá đã.” Kha Dương cầm bánh mì hấp chậm rãi ăn.

“Em ghen đúng không?”

“Ghen cái gì, cái canh gà của em gái này á hả.”

“Ừ.” Diệp Huân châm điếu thuốc nhìn cậu.

“Ghen thì chưa tới, nhưng vẫn có hơi khó chịu, anh không có hứng thú với con gái, còn muốn em ghen…” Kha Dương suy nghĩ, “Nếu mẹ anh giới thiệu người đàn ông nào, em nhất định sẽ ghen.”

Diệp Huân vui vẻ: “Lỡ như giới thiệu đàn ông thật thì sao?”

“Vậy em phải nói chuyện với dì, anh coi có đúng không,” Kha Dương buông bát, nhìn hắn một cách nghiêm túc, “Em phải nói với dì rằng nếu là đàn ông thì cần gì bỏ gần tìm xa chứ, dì xem cho dù đẹp trai hơn con cũng chắc gì biết nấu cơm, còn biết nấu cơm thì ai biết lớn lên thành cái dạng gì, con là được rồi.”

“Còn gì nữa?” Diệp Huân cười nhìn cậu, Kha Dương vô cùng quen thuộc nụ cười dịu dàng này.

“Con của dì đi ăn tiệc lớn còn nhớ món con làm, lỡ như giới thiệu người không phù hợp sẽ chết đói thật đó.” Kha Dương uống canh tiếp.

“Tôi sống hơn hai mươi năm không quen biết em đấy nhé.”

“Em đệch…”

“Bắt trọng điểm đi chứ.”

“Trọng điểm đâu?”

“Giới thiệu ai cũng không được hết, tôi rất vui.”

Lúc Diệp Huân đi làm có hơi lo lắng, hắn muốn xin phép nghỉ nhưng hai ngày nay phải bàn giao rất nhiều việc hơn nữa trước đó đã hết phép rồi nên không thể xin tiếp.

“Rồi rồi, đi nhanh đi, em không phải trẻ con 7 tuổi,” Kha Dương đứng lên duỗi thắt lưng nhưng đụng tới vết thương đau tới mức cậu sựng lại bèn quay ra cởi áo ngủ, “Em đi lau mình, đêm qua đổ mồ hôi khó chịu quá.”

“Ừ,” Diệp Huân mở cửa phòng, lúc đặt chân ra cửa hắn nhịn không được quay lại nhìn Kha Dương, “Đừng để dính nước.”

“Em biết rồi.” Kha Dương xoay người vào phòng tắm.

Diệp Huân nhìn lướt qua bóng lưng của cậu, hắn đột nhiên ngây ngẩn cả người rồi vịn lấy khung cửa vọt tới sau lưng Kha Dương tóm chặt vai cậu.