“Đi thôi, tôi đặt chỗ rồi.” Lý Đan bước đến gần, kéo tay hắn đi rất tự nhiên.
Chương 58: Sư phụ cậu không về được…
Lý Đan không chỉ lôi kéo tay Diệp Huân mà còn nhích lại gần vai hắn, theo cách nhìn của người ngoài chính là một đôi đang yêu nhau nồng nhiệt. Diệp Huân rút tay lại, hắn không biết cô gái này đang nghĩ cái gì nhưng động tác này khiến hắn không được tự nhiên mà cô lại không buông tay còn ngẩng đầu nhìn hắn cười: “Sao vậy? Đàn ông lớn đến thế còn thẹn thùng à?”
“Không phải,” Diệp Huân cảm thấy cách suy nghĩ của cô hơi bị thần kỳ, gặp trai lần đầu mà ôm ôm ấp ấp, còn cảm thấy bình thường, hắn nhẹ nhàng đẩy cô ra, “Tôi mặc đồng phục, không tốt lắm đâu.”
“Thôi được,” Lý Đan bĩu môi buông tay hắn ra rồi lùi lại hai bước đánh giá hắn từ đầu tới chân, “Đẹp trai ghê, còn hơn hồi đi học nữa, anh biết không, thật ra tôi đã gặp anh một lần hồi anh học trung học, hẳn là không nhớ rồi.”
Diệp Huân nhìn cô một cái, gặp qua rồi? Hắn không hề có ấn tượng với cô gái này: “Thật à?”
“Đúng, có lần cả nhà anh với chú Đường có hẹn sau câu cá nhà tôi, lúc đó tôi đang chơi với bạn học thì gặp mọi người,” Lý Đan nhìn hắn chăm chú tựa hồ có hơi thất vọng, “Anh không nhớ tí nào luôn sao?”
Hoàn toàn không nhớ, Diệp Huân suy nghĩ cả buổi, vụ đi câu cá hắn có ấn tượng nhưng đã gặp nhưng ai thật sự nhớ không nổi nhưng nhìn ve thất vọng của cô hắn đành giả bộ: “À… Hình như…”
“Nghĩ lại đi, hồi đó tóc tôi ngắn lắm,” Lý Đan lập tức nở nụ cười, hất mái tóc dài, “Tôi còn học theo bà chị con chú Đường gọi anh Huân nè.”
Nhà chú Đường có con gái? Diệp Huân mơ hồ, hắn chỉ nhớ nhà đó có hai đứa con, đứa lớn là con trai cỡ tuổi hắn, đứa còn lại là con gái sao?
Lý Đan nói rất nhiều, nói tới mức gần như không động đũa, Diệp Huân thấy ăn một mình lại không lễ phép, mà không ăn thì đói gần chết nên chỉ đành chờ dịp cô ngừng đôi chút để tranh thủ ăn, buồn là cô cũng không hắn nhiều cơ hội lắm… Hắn trưng vẻ mặt tươi cười nhìn cô nhưng trong đầu lại thất thần đặc biệt nhớ nhung đồ ăn Kha Dương làm.
Nghe mấy câu Lý Đan nói Diệp Huân bỗng chậm rãi suy nghĩ xem nên đáp gì, hắn cảm thấy cô thân quen với mẹ mình như vậy, kể ra từ lúc hắn đi học đại học cô đã thường xuyên ghé nhà còn thiếu nước nhận mẹ hắn làm mẹ nuôi… Từ sau khi học đại học hắn không còn về nhà nhiều mà lâu lâu gọi điện thoại nói mấy chuyện cỏn con, nếu có về nhà chẳng qua mọi sự chú ý đều dành cho việc cãi nhau với ba.
Nghe cô nói một hồi hắn chợt thấy vô cùng có lỗi với mẹ, mấy năm nay hắn không quá quan tâm tới cha mẹ, hai người họ không lo ăn mặc nhưng hẳn rất cô đơn, vị trí người nói chuyện với mẹ của Lý Đan nhẽ ra nên là mình mới phải.
“Cảm ơn.” Diệp Huân nói một câu.
“Hở?” Lý Đan hơi ngạc nhiên, cô đang nói tới chó mình nuôi không chịu ăn nên không theo kịp.
“Ý tôi là…” Diệp Huân hơi xấu hổ, “Cảm ơn cô đã ở bên mẹ tôi.”
“Anh ngớ ngẩn à,” Lý Đan cười ăn miếng trái cây, “Không cần cảm ơn, tôi nói chuyện với dì rất vui mà, nói gì thì tôi vẫn rất thích anh nên muốn nghe dì kể về anh.”
Diệp Huân nghe xong thiếu điều cắn lưỡi: “Gì cơ?”
“Anh tin yêu từ cái nhìn đầu tiên không?” Lý Đan chống tay xuống bàn rướn qua nói nhỏ, “Tôi yêu anh từ cái nhìn đầu tiên, ngay từ lần đầu gặp ở nhà tôi, tôi đã thích anh rồi.”
“…Không tin lắm.” Diệp Huân lùi ra sau, hắn không thể có thứ như yêu từ cái nhìn đầu tiên, thích một người cần có thời gian, hiểu biết, tiếp xúc, mà tất cả đều phải tích lũy dần dần.
“Không sao, từ từ cũng được.” Lý Đan cười, vuốt vuốt tóc, cô cúi đầu uống nước trái cây.
Diệp Huân không biết nên nói gì, hắn chi hy vọng bữa cơm này mau mau kết thúc giùm, ngồi một hồi cảm thấy đau lưng quá chừng, hắn sờ túi muốn ấy điện thoại nhắn tin cho Từ Siêu muốn gã giả bộ gọi điện thoại qua rước để mình có cớ rời đi.
Trong túi trống không, di động chắc để trên xe rồi nên hắn đành buồn bực rút tay về.
Kha Dương an cơm với Ngốc Tam Nhi xong đang đi dạo, hai người lâu rồi không có đi chơi game với nhau nên quyết định kiếm chỗ chơi. Kha Dương biết rõ ý của nói là muốn tới tiệm game để chơi bóng.
“Anh chơi cái khác trước được không? Anh muốn…” Kha Dương đi qua khu chơi điện tử nhưng bị Ngốc Tam Nhi níu ại, cậu thấy rất là mệt. “Em không thấy chán hả, lần nào tới đây cũng chơi bóng.”
“Chơi vậy mới làm ông đây ra mồ hôi chứ, chúng ta phá kỷ lục đi.” Ngốc Tam Nhi hứng chí bừng bừng ôm Kha Dương kéo tới máy chơi bóng rổ.
Kha Dương cũng không cố chấp chơi điện tử làm gì, khoảng thời gian này tâm trạng của Ngốc Tam Nhi rất tệ khó thấy nó tươi cười như bây giờ.
Nhưng chơi bóng rổ với hai người chỉ là đồ ăn vặt, Kha Dương thấy mình nhắm mắt cũng ném vào được huống gì được chơi hai người, cậu với nó phối hợp vô cùng ăn ý, không nhất định xuất hiện cùng nhau nhưng khi cần ném bóng luôn bảo đảm tốc độ.
Chơi một hồi xung quanh đã có rất nhiều người vây xem, Kha Dương liếc nhìn có không ít cô gái, cậu lại nhìn Ngốc Tam Nhi, hưng phấn thấy rõ.
“Mục đích của em là cái này đúng không?” Kha Dương vừa hỗ trợ nó vừa ném bóng vào rổ.
“Cái nào?” Ngốc Tam Nhi cười hề hề.
“Xạo xự tiếp đi,” Kha Dương thấy mấy cô gái cầm điện thoại có vẻ quay chụp họ, cậu nghiêng đầu né đi, “Xong ván này rồi chuồn thôi, anh khó chịu.”
“Đệch, vậy nếu toàn người đẹp vây xem chắc anh ráng thêm một ván nữa ha?” Ngốc Tam Nhi liếc xéo cậu một cái, vẻ mặt khinh bỉ.
“Xéo đi, anh không có thói quen bị vây như vậy,” Kha Dương nhìn lướt qua quả nhiên có người dễ coi nhưng thật lòng cậu không có hứng thú gì cả, cậu còn cảm thấy mình không thích con trai, chỉ thích Diệp Huân mà thôi.
Nghĩ đến Diệp Huân lại không kiềm chế được nghĩ tới hắn giờ này đang cùng người đẹp nào đó tay trong tay nhìn nhau thâm tình, chậc chậc, trong lòng chợt nổi lên tư vị ê ẩm khiến bóng trong tay ném trật ra ngoài, xung quanh lại vang lên tiếng thở dài.
“Ê!” Ngốc Tam Nhi lấy chân đạp cậu một cái.
“Đó là một sai lầm,” Kha Dương khịt mũi rồi nhìn cái rổ chăm chú, “Tha cho cái chân sau của ngài đi.”
“Anh mới có chân sau.”
Sau khi xong một ván không phá kỷ lục được do Kha Dương ném trật thì đám đông vây xem reo hò bọn họ thêm một ván nữa. Ngốc Tam Nhi nhảy nhảy tại chỗ: “Thêm ván nữa đi?”
“Ầy….” Kha Dương thở dài vận động cánh tay, lúc cậu nghiêng đầu khởi động cổ thì thấy có bóng người hiện ra bóng người ở ngoài đám đông khiến cậu ngây ngẩn rồi xoay mạnh người lại.
“Cái gì vậy?” Ngốc Tam Nhi thấy vẻ mặt cậu căng thẳng cũng bước qua xem thử.
Kha Dương im lặng vứt quả bóng trong tay chạy về hướng cửa của khu vui chơi. Ngốc Tam Nhi mắng một câu em đệch rồi vội vàng đuổi theo cậu ra ngoài: “Anh bị gì thế!”
Kha Dương dừng lại bên đường nhưng vẫn nhìn quanh quất xung quanh, cả buổi sau mới vỗ vai Ngốc Tam Nhi rồi lại bấu chặt nó: “Anh thấy Kha Mạc Sơn!”
“Không phải chứ!” Ngốc Tam Nhi hét lên, nó xoay người nhìn xung quanh nhưng không thấy ai khả nghi mà muốn đổ mồ hôi lạnh, “Anh thấy người hay là…”
“Là thực thể,” Kha Dương cau mày, “Đưa di động đây, anh gọi cho Diệp Huân.”
Ngốc Tam Nhi đưa điện thoại qua, Kha Dương không thấy quỷ hồn thì nó yên tâm rồi nhưng có hơi không hiểu, cậu đuổi theo nhanh như vậy sao lại không kịp chứ: “Anh chắc chắn không, anh mới nhìn qua cái hình bị đóng mộc trên chứng minh mà nhìn cái biết liền sao?”
“Chắc chắn,” Kha Dương gọi cho Diệp Huân, cậu xác định mình nhìn thấy Kha Mạc Sơn, từ nhỏ tới lớn cậu đã rèn luyện thói quen quan sát đồ vật này nọ nên có thể phán đoán rất nhanh xem mình đã từng gặp qua hay chưa.
Ngốc Tam Nhi hồi hộp nhìn điện thoại trong tay cậu nhưng đợi một hồi lâu vẫn chỉ nghe được tiếng chuông đổ, không ai bắt máy.
“Không nghe chuông?”
“Không biết,” Kha Dương nhíu máy gọi lại lần nữa, đây là lần đầu Diệp Huân không bắt máy, “Có thể tại chỗ ăn cơm có hiều người.”
“Sao Diệp ca lại không đáng tin ngay lúc quan trọng thế không biết!” Ngốc Tam Nhi sốt ruột, nó đi qua đi lại hỏi Kha Dương, “Mà sao chúng ta lại gọi cho anh ấy vậy?”
“Tại giờ anh muốn đi tìm Ngô Hiển, phải báo cho Diệp Huân,” Kha Dương nghe tiếng chuông không ngừng lặp lại, lòng bàn tay đã đổ mồ hôi, “Anh hứa với anh ấy chuyện này phải qua bàn bạc trước.”
“Chúng ta tìm Ngô Hiển chi vậy?” Ngốc Tam Nhi rất là ham học hỏi.
“Xài não tí được không ông nội Tam,” Kha Dương gọi lần nữa nhưng vẫn không ai bắt thì hơi cáu kỉnh, “Chúng ta từng nghi ngờ Ngô Hiển biết cái gì đó, hiện giờ tra được chứng minh của Kha Mạc Sơn, giờ ông ta lại xuất hiện chứng minh phương hướng chúng ta đúng rồi, giờ chỉ cần hỏi Ngô Hiển có thể thêm cái gì không.”
“Thế thì đi thôi, vừa đi vừa gọi.” Ngốc Tam Nhi túm cậu đi.
Kha Dương thoáng do dự rồi đi theo nó bắt xe.
Cậu không biết bên Diệp Huân có chuyện gì hay không, hắn có thói quen để di động ở túi quần, dựa theo số lần cậu gọi thì dù bị liêt chân cũng phát hiện ra thế mà gọi mười mấy cuộc vẫn không có ai bắt máy.
Cho tới khi tới dưới lầu nhà Ngô Hiển tình trạng điện thoại vẫn như cũ, vốn dĩ Kha Dương đối với chuyện Diệp Huân ra ngoài ăn với đối tượng coi mắt đã không dễ chịu rồi giờ còn vì ăn một bữa cả tiếng đồng hồ mà không nghe máy, trong lòng cậu bỗng nổi lên cảm giác buồn phiền khổng hiểu nổi.
“Đi hỏi trước đi, việc này không nguy hiểm như lần đi vào cái ngõ Đối Kính hôm trước.” Kha Dương bỏ di động vào túi Ngốc Tam Nhi, đi vào hiên.
Nhà Ngô Hiển vẫn còn sáng đèn với tiếng TV, Kha Dương gõ gõ cửa nghe thấy bên trong có người hỏi lại: “Ai thế?”
Kha Dương nghe ra đây là giọng của bà Ngô: “Xin hỏi thầy Ngô có nhà không ạ?”
Cửa mở, người phụ nữ gặp lần trước nhìn nhìn hai đứa một hồi, chợt nhớ: “Các cậu… Lần trước…”
“Dạ, lần trước là tụi con, con có chuyện muốn hỏi thăm thầy Ngô, thầy có nhà không ạ?”
“Ở nhà, nhưng …” Bà có hơi do dự quay đầu nhìn phòng khách, “Thôi, vào rồi nói.”
Từ lần gặp trước chưa được bao lâu nhưng khi Kha Dương thấy Ngô Hiển mới phát hiện có sự thay đổi đến mức giật mình.
Ngô Hiển nằm trên giường đắp cái chăn rất dày chỉ lộ ra khuôn mặt gầy ruộc, sắc mặt vàng vọt tới mức thoáng nhìn ngay cả sức mở mắt cũng không có.
“Bị bệnh một trận,” người phụ nữa sau lựng nhẹ giọng nói, “Đi khám không ra nguyên nhân, biết không nên về nhưng phải về nhà thôi,…”
Ngô Hiển cố hết sức mở mắt ra vươn tay dưới chăn, phất phất tay với người phụ nữ, bả thở dài ra ngoài đóng cửa.
“Tới rồi.” Ngô Hiển nhìn Kha Dương mở giọng khàn khàn, cũng không tới nỗi yếu ớt như vẻ ngoài.
“Chú Ngô, chú…” Ngốc Tam Nhi hoảng hốt không nói nổi.
“Tuổi lớn, tùy tiện lao lực là chịu không nổi thôi,” Ngô Hiển cười cười, “Các cậu đến có việc gì?”
Kha Dương không hỏi bệnh tình của Ngô Hiển, lúc vào cửa cậu đã thấy một cái bóng xám ngồi xổm dưới bàn làm việc ông, có nghĩa cho dù ông bị bệnh gì đi nữa cũng không còn nhiều thời gian.
“Chú Ngô có nhìn rõ đồ vật không ạ,” Kha Dương rút tờ chứng minh ra đưa tới trước mặt Ngô Hiển, “Chú xem người này thử.”
Ngô Hiển lướt qua tờ giấy, cơ mặt ông co nhẹ, ông nở nụ cười cả buổi mới ngừng lại rồi thở hổn hển: “Không phải có ghi à, Kha Mạc Sơn.”
“Chú Ngô, người này không phải Kha Mạc Sơn,” Kha Dương cúi người gần ông, “Đây chẳng qua là kẻ nào đó bị ông ta chiếm thân thể thôi.”
Ánh mắt ảm đạm của Ngô Hiển ánh lên một tia sáng, ông im lặng nhìn cậu rồi nâng tay cầm tờ giấy đặt trước mặt để nhìn không nói gì nữa.
“Chú Ngô, con không muốn quan tâm mấy chuyện này, Kha Mạc Sơn làm cái gì cũng được chuyện cũ không cần biết rõ, con chỉ muốn biết sư phụ con ở đâu thôi,” Kha Dương ngồi xổm xuống bên giường nhìn mặt Ngô Hiền chăm chú, cậu vươn ngón tay chỉ bóng xám dưới bàn làm việc, “Thứ đó chắc chú nhìn thấy được mà, không còn thời gian nữa rồi, chú Ngô.”
“Kha Dương à,” Ngô Hiển nghiêng đầu ho khan, “Đừng đụng vào việc này, tôi vẫn nói câu cũ, tôi không biết nhiều về chuyện này nhưng mà cậu cứ dằn vặt vậy thôi để tôi nói, sư phụ cậu không về được.”
“Cút đi!” Ngốc Tam Nhi vẫn luôn im lặng phía sau bỗng mắng một câu, nó nhào tới đầu giường: “Ông sao dám nói ba tôi không về được! Sao ông dám nói vậy!”
Kha Dương giữ chặt nó lại, hốc mắt nó đỏ lên nên cậu đành vỗ nhẹ đầu: “Em bớt sốt ruột đi, còn đang hỏi mà.”
“Sao ông ấy dám nói như vậy chứ!” Ngốc Tam Nhi nhăn mặt, giọng nói run run, Ngô Hiển là người biết nội tình duy nhất mà bọn nó biết, nhưng giờ nghe ông nói thật sự khiến lòng người rét lạnh.
“Nhóc con à,” Ngô Hiển khe khẽ thở dài, “Ông ấy không về được chưa chắc là chuyện xấu.”
Ngốc Tam Nhi còn muốn nói gì đó thì bị Kha Dương đẩy một cái nên nó cắn môi nhịn lại.
“Chú Ngô, chú còn biết gì nữa, có thể nói không ạ?” Kha Dương ngồi xuống quay về phía giường chỉ chỉ cái bóng xám, “Cơ thể chú khó chịu không phải do sinh bệnh, màu sắc không nên như thế này.”
“Đây là mệnh,” Ngô Hiển cười cười, im lặng một hồi, “Nhóc con, nói cho cậu chuyện cuối cùng, phải hủy cái chìa khóa, ngàn vạn lần không được để kẻ đó tìm được trước cậu, lúc cậu cùng anh cảnh sát kia tráo đổi chính là lúc dễ gặp chuyện không may nhất, phải cẩn thận.”