Kha Dương vừa bước ra cửa WC đã thấy Ngốc Tam Nhi lao tới như muốn đập mặt vào nhau đúng kiểu lâu quá không gặp em nhớ anh ghê, nó nhét di động vào tay cậu: “Hình như Diệp ca tìm được cái gì á!”
“Anh?” Lòng Kha Dương kích động, cậu không biết Diệp Huân tra được gì nhưng vẫn cảm thấy có hy vọng tìm được sư phụ.
“Ngóc Tam Nhi nói em thứ bốn của sư phụ em tên là Kha Mạc Sơn, người thuê trước kia ở ngõ Đối Kính cũng tên này, điều tra địa chỉ trên chứng minh thì ra nhà cũ của em chúng ta mới đi đó, trong hồ sơ không có lưu án giết người sư phụ em nói,” Diệp Huân nói rất nhanh, “Kha Dương, có thể sư phụ em không hề nói thật.”
Kha Dương không ngờ mình lại nghe được nội dung như thế làm cả người phát rét lạnh, lúc cậu nghe người hàng xóm nói người ở đây họ Kha cũng có ý tưởng như thế nhưng không dám nghĩ tiếp. Cậu chưa từng nghi ngờ sư phụ, chỉ cảm thấy Kha lão tứ có vấn đề, không ngờ ngay cả sư phụ cũng có thể nói dối…
“Có khi nào không có… bản ghi chép không anh?” Kha Dương nuốt nước bọt, gian nan mở miệng.
“Nếu là án trộm này nọ thì có thể không còn bản lưu,” Diệp Huân thở dài, “Đây là án giết người, hơn nữa gây ồn ào lớn đến thế làm sao không còn một bản hồ sơ nào cơ chứ?”
Ngốc Tam Nhi vẫn dán chặt bên người Kha Dương để nghe hai người nói, tay nó níu lấy cậu bắt đầu run lên.
“Anh, anh nói xem,” Kha Dương cắn môi, đầu kêu ong ong, “Sư phụ em có khi nào…không phải sư phụ em không?”
Diệp Huân im lặng một lát rồi nhẹ nhàng trả lời: “Tôi không biết.”
Chân Ngốc Tam Nhi nhũn ra, nó cúi đầu ngồi xổm dưới đất: “Không thể nào…không thể nào…”
Diệp Huân ăn trưa không đàng hoàng mà lấy mấy cái bánh ngọt trên bàn Tần Vĩ ăn tạm, lòng hắn đang loạn, ăn gì cũng không ngon. Buổi chiều đi tra hộ khẩu với Tần Vĩ cũng thất thần, thậm chí bác gái ở ủy ban cũng nhìn ra: “Tiểu Diệp đang khó chịu hả, bị cảm phải không, dính mưa chứ gì, người trẻ tuổi mấy cậu toàn thấy thân thể mình tốt nên không chú ý gì cả.”
“Tiểu Diệp Diệp, anh biết có một số chuyện cậu không nói với anh được,” sau khi rời ủy ban, Tần Vĩ ngồi trên xe nhìn Diệp Huân: “Nhưng trạng thái này của cậu thật sự không ổn, vẫn câu cũ, anh giúp được cái gì đều sẽ giúp cậu, chuyện gì cũng có thể giải quyết, vài ngày nữa phải báo danh ở Đội phòng ngừa bạo động, cứ thế này anh không tin Trình Minh Vũ không chỉnh chết cậu.”
“Đại Vĩ, anh nói coi có tình huống nào mà án giết người phân thây lại không có hồ sơ ghi chép?” Diệp Huân quay đầu nhìn Tần Vĩ, hắn cũng như Kha Dương không hiểu vì sao Kha Lương Sơn phải nói dối.
Tần Vĩ hoảng sợ tắt luôn xe: “Không phải cậu bị cuốn vào mấy cái chuyện thế chứ!”
“Không có, hỏi vậy thôi.”
“Trừ phi chúng ta không có quyền hạn đọc đến hồ sơ đó, giết người hay bị giết đều là chuyện nghiêm trọng, nhưng thời gian điều tra có hạn, thường thì khoảng 15 năm sẽ không còn tra nữa…”
Cũng không quá giống tình huống của Kha Lương Sơn, đây là hộ dân bình thường, thời gian điều tra cũng qua, Diệp Huân nhíu mày, vẫn có khả năng cao là gã nói dối…
“Cậu khiến người khác lo quá đó, tóm lại là gặp phải chuyện gì!” Tần Vĩ bất lực, Diệp Huân là kiểu người bình thường đã nói ít, gặp chuyện lại càng không nói, thật sự khiến người ta phát điên.
“Gặp quỷ.” Diệp Huân nhẹ nhàng nói một câu.
Lúc tan tầm về nhà thì Kha Dương vẫn chưa về, Diệp Huân cởi qu@n áo quăng ở phòng khách khỏa thân vào phòng tắm rồi chỉnh nhiệt độ nước lên cao nhất dội vào người mình.
Hơi nóng cùng sự ẩm ướt bao vây cả người khiến hắn hơi thả lỏng, hắn tựa đầu vào tường nghe tiếng nước ào ào bên tai, không bao lâu cả phòng tắm đều ngập trong hơi sương trắng xóa.
Thật ra hắn cũng không muốn quản nhiều chuyện của Kha gia, trước kia hỏi tới chỉ vì hắn bị tráo đổi không rõ nguyên nhân với Kha Dương, giờ vụ tráo đổi này còn chưa giải quyết xong lại xảy ra thêm một đống chuyện lạ nữa…
Đôi lúc hắn thật sự không muốn quan tâm cái gì hết, dù sao tráo đổi cũng không còn thường xuyên nữa, không ảnh hưởng lớn tới cuộc sống, còn lại thì muốn sao cứ vậy đi.
Hắn xoay người dựa vào tường rồi ngửa mặt cho nước xối qua, loại ý tưởng này đương nhiên không xài được, hắn có thể mặc kệ nhưng Kha Dương không được, chỉ cần cậu còn vướng vào hắn sẽ không thoát được.
Kha Mạc Sơn, rốt cuộc ông đã làm cái gì?
Cửa phòng tắm bị đẩy mạnh ra làm hơi nước lập tức tản mất.
Diệp Huân mở mắt ra nhìn Kha Dương mang vẻ mặt lo lắng ở cửa, hắn cảm thấy hơi lạnh: “Đóng cửa, em làm gì vậy.”
“Em còn muốn hỏi anh đây, mới vào nhà đã thấy quần áo vứt đó, còn tưởng anh bị gì.” Kha Dương nhíu mày, trên tay còn xách đồ ăn mua dưới lầu.
“Em nấu cơm à?” Diệp Huân xoay người, hắn không muốn để Kha Dương thấy sự buồn bực chưa tan trên mặt mình.
“Dạ, anh định lột da đấy à, đừng cọ nữa, cọ tiếp là có thể làm cái mâm để trên bàn luôn đấy,” Kha Dương đóng cửa phòng tắm, chưa được hai giây sau lại mở ra, “Anh, xin lỗi anh.”
“Sao?” Diệp Huân quay lại nhìn cậu.
“Em xin lỗi vì làm anh dính tới mấy chuyện rắc rối này.”
“Đóng cửa, nấu cơm.” Diệp Huân lại vùi đầu vào nước.
Hắn cảm thấy mình để bụng Kha Dương như vậy có hơn phân nửa là vì cậu thoạt nhìn rất lông bông nhưng lại có nội tâm rất mẫn cảm, hẳn vì trải qua nhiều chuyện quá đã khiến cậu có sự thấu hiểu cùng khả năng quan sát hơn xa mấy người cùng tuổi, tâm tư cũng tinh tế hơn nhiều.
Lúc thay quần áo ra khỏi phòng tắm rồi vào phòng bếp, hắn kinh ngạc phát hiện Kha Dương đang mặc cái tạp dề Hello Kitty cả buổi mới mở miệng được: “Ngài Kha giỏi thật… Vậy mà cũng nhớ mang theo.’
“Không có nấu cơm không được.” Kha Dương không quay lại mà cắm cúi xào rau.”
“Để tôi giúp.”
“Đừng, em tin anh không nổi, ra ngoài chờ ăn đi, mới tắm xong đừng để dính mùi dầu mỡ,” Kha Dương phẩy tay, “Còn nữa, em mới phát hiện anh để muối với đường chung một lọ…”
“Không thể nào, vậy ra cái lọ đó là để đường hả?” Diệp Huân đi qua coi thử.
“Phải á, nhưng phía trên là muối, anh hai, anh thật sự không phân biệt đường muối luôn, em đại diện tầng lớ nhân dân lao động khinh bỉ anh, ra ngoài giùm đi.”
Cho tới lúc hai người ngồi xuống ăn cơm vẫn không nhắc tới Kha Mạc Sơn, vấn đề này rất khiến người ta khó chịu, cuối cùng Diệp Huân lên tiếng, hắn buông đũa uống canh: “Kha Dương, Kha Mạc Sơn đó…”
Kha Dương cũng ngưng đũa nhìn hắn, hắn không biết nên nói tiếp như thế nào, bọn họ chỉ có vài ba thứ tạm coi là manh mối, ngoại trừ biết Kha Lương Sơn có thể nói dối ra thì bước tiếp theo nên làm gì đều không có gợi ý.
Diệp Huân không nói nữa mà cúi đầu uống canh tiếp.
“Sư phụ em nói đó là hồn ký sinh, đứa nhỏ đó dùng hồn để ký sinh,” Kha Dương cau mày, “Có khi nào Kha Mạc Sơn cũng vậy không? Ký sinh trên người sư phụ, hơn nữa sư phụ biết rất rõ?”
“Vậy giải thích chuyện Kha Mạc Sơn có thực thể thế nào đây, hàng xóm gặp người này rồi, hồ sơ không có vấn đề, trước kia có buôn bán nhỏ, mới rời ngõ Đối Kinh hơn tháng trước.”
“… Vậy chỉ có thể là sư phụ em nói dối, Kha Mạc Sơn chưa chết, còn sống sờ sờ ra đó.” Kha Dương nằm sấp lên bàn, cảm thấy mệt mỏi.
“Thân thích nhà em còn liên lạc được không, có thể hỏi thăm không?’
“Không còn, sau này sư phụ cắt đứt với họ hàng, bọn họ trốn còn không kịp, ai dám liên lạc với tụi em.”
Diệp Huân im lặng, lúc trước hắn không để ý nhiều đến Kha Lương Sơn, nhưng hiện giờ có hơi dao động, nếu như gã nói đối, vậy loại chuyện khiến thân thích trốn không kịp chưa chắc đã có, hoặc là… Có chuyện khác khiến họ muốn tránh xa gã.
Việc này mắc kẹt ở đây, mấy ngày tiếp theo dù có suy đoán thế nào cũng không thể đi thêm bước nào hết. Phía thân thích thì Ngốc Tam Nhi có hỏi qua Kha Hạo, khi đó tụi nó chưa sinh ra nhưng mấy anh nó đã học tới tiểu học.
Trí nhớ của Kha Hạo đối với việc này cũng trống không, chỉ nhớ Kha Dương là đứa nhỏ kỳ quái, họ hàng sợ hãi đứa nhỏ đã chết rồi sống lại này, hơn nữa cậu có thể thấy cái người thường không thấy được nên trẻ con nhà khác cũng không chơi với cậu.
“Tại sao vợ chồng Kha Mạc Sơn biến mất thì anh hai nói không biết, vốn dĩ cũng không ở chung mà nên khi họ có chuyện ảnh không hề phát hiện.” Ngốc Tam Nhi ngồi ở khán đài sân thể dục, Kha Dương quay lưng với nó nhìn người ta chơi bóng dưới sân.
Đây là lần đầu tiên hai đứa nó không chơi bóng trong giờ thể dục.
Kha Dương lôi tờ giấy trong túi đưa cho nó: “Đây là chứng minh thân phận của Kha Mạc Sơn, đưa cho Kha Hạo coi coi đây có phải ông ta không.”
“Được,” Ngốc Tam Nhi nhìn hình trên giấy, có vài phần giống với cha nó nhưng nhìn kỹ lại thì thấy hơi kỳ kỳ, nó lắc đầu đút tờ giấy vào túi, “Dương ca, nếu việc này cứ mơ hồ không rõ như thế… Em nói là nếu, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Không biết, anh chưa nghĩ tới,” Kha Dương nhảy nhảy tại chỗ, hít sâu một hơi, “Anh không nghĩ tới chuyện không làm rõ được, không có chuyện gì không thể làm rõ hết.”
Lúc Kha Dương về nhà có ghé siêu thị nhỏ mua mì tính về nấu ăn, tuy ngoài mặt Diệp Huân không hề kén ăn nhưng nếu đồ ăn lặp lại hắn sẽ không động đũa.
Khi đút chìa khóa vào cửa Kha Dương nghe tiếng nói chuyện ở phòng khách Diệp Huân, cậu cảm thấy kỳ quái, ai tới giờ này? Phản ứng đầu tiên là nghĩ tới Từ Siêu, cậu nhìn nhìn mì, đủ ba người ăn.
Nhưng lúc cửa vừa mở cậu lại sửng sốt vì thấy người phụ nữ trung niên ngồi trên sô pha, mà người này hơi quen quen.
“Con chưa từng bàn bạc chuyện này với nhà…” Người phụ nữ đang nhìn Diệp Huân thì Kha Dương đột nhiên mở cửa vào dọa bà hết hồn bật đứng lên, “Đây là?”
“Bạn… của con,” Diệp Huân liếc qua Kha Dương một cái, “Kha Dương, đây là mẹ tôi.”
Kha Dương chợt nhớ tới lần đầu tráo đổi với Diệp Huân đã thấy người này ở trong nhà hắn, đây là mẹ người kia, cậu nhanh chóng buông mì trên tay xuống bàn: “Chào dì ạ, con là Kha Dương.”
“Chào con,” bà gật gật đầu, mặt mang theo vẻ tươi cười, “Dì tên Tưởng Nguyệt Ninh, gọi dì Tưởng là được… con đây là…”
“Con sao ạ, đây là mì sợi,” Kha Dương quá căng thẳng, trăm triệu lần không ngờ mới mở cửa lại nhìn thấy mẹ của Diệp Huân, cậu vốn rất sợ phải gặp cha mẹ người khác, hơn nữa lại đang có quan hệ phức tạp với hắn nên giờ sau lưng đổ đầy mồ hôi lạnh do có tật giật mình, nói năng lộn xộn, “…mì sợi.”
“Dì biết đây là mì sợi,” Tưởng Nguyệt Ninh cười, “Diệp Huân rất thích ăn.”
“Rất tốt, rất tốt.”Kha Dương nói xong thì muốn táng cho mình một cái, mấy lời ngu ngốc vậy mà cũng nói ra được, cậu trừng mắt nhìn Diệp Huân ý bảo hắn giải vây giùm.
Diệp Huân cười híp mắt, đây là lần đầu hắn thấy Kha Dương căng thẳng tới mức này: “Mẹ tôi muốn kêu tôi đi ăn cơm.’
“Đúng vậy,” Tưởng Nguyệt Ninh gật đầu, bà rất muốn hỏi sao đứa trẻ mặc đồng phục học sinh này lại có chìa khóa nhà Diệp Huân nhưng vì lễ độ nên bà không nhắc tới, “Kha Dương đi chung đi, dì mời con ăn cơm.”
“Không không không không không…” Kha Dương liều mạng xua tay, cậu chỉ hy vọng Diệp Huân nhanh chóng ra ngoài ăn cơm với mẹ để cậu được thở ra, “Con còn học bài làm bài tập, con không đi đâu ạ.”
“Vậy à, ăn cơm không lâu đâu, không sợ trễ.” Tưởng Nguyệt Nình nhìn Diệp Huân hỏi ý kiến của hắn.
“Ăn mì đi,” Diệp Huân chỉ chỉ mì sợi trên bàn, “Lạnh muốn chết con cũng không muốn ra ngoài, để Kha Dương nấu mì ăn đi.”
Diệp Huân, em đệch ông nội anh!
Thiếu chút nửa Kha Dương đã bật ra mấy lời này, cậu cắn chặt răng để không nói bậy rồi đi tới lấy mì trên bàn, còn nhỏ giọng mắng bên tai hắn: “Anh gây chuyện vừa thôi.”
“Chiên trứng đi, tủ lạnh có trứng đó,” khóe miệng Diệp Huân cố cong lên một cái thành nụ cười, hắn quay qua mẹ, “Kha Dương nấu cơm không tệ, còn ngon hơn mẹ nấu nữa, ăn thử xem.”
“Thế không làm trễ con làm bài tập sao?” Bà nhìn Kha Dương.
Kha Dương cắn răng nói, không trễ ạ, sau đó xách mì vọt vào bếp.
“Tiểu Huân,” Tưởng Nguyệt Ninh mỉm cười nhìn Kha Dương cầm mì như chạy trốn, sau khi cậu vào phòng bếp mới mở miệng, “Đây là thế nào?”
“Thế nào là thế nào ạ,” Diệp Huân ngồi xuống sô pha, châm thuốc, “Không phải đã nói rồi sao, là bạn con.”
“Khi nào con lại có bạn nhỏ tuổi như vậy, còn có chìa khóa nhà con?” Tưởng Nguyệt Ninh nghi ngờ nhìn hắn.
“Em ấy đang ở đây.” Diệp Huân trả lời rất bình tĩnh, còn bấm điểu khiển mở TV.
“Sao lại ở đây chứ?” Tưởng Nguyệt Ninh ngẩn người rồi thoáng nhìn xung quanh, bà đi đến phòng ngủ nhìn vào trong, lúc quay lại vẻ mặt có hơi đổi khác, “Mấy đứa ngủ chung à?”
“Dạ, con không có giường khác.”
“Cái này… Không thích hợp lắm,” Tưởng Nguyệt Ninh do dự, bà không tin con bà lại làm ra mấy chuyện thế này, “Hơn nữa không phải con ghét người khác động vào đồ của mình sao, nhất là ngủ trên giường của con?”
“Phải ạ.”
Tưởng Nguyệt Ninh nhìn vẻ mặt bình thản của hắn thì có hơi nhịn không được: “Con không làm mấy chuyện quá giới hạn gì đó chứ?”
“Đây là chuyện của con,” Diệp Huân dụi tắt thuốc, xoay mặt nhìn bà, “Không phải mẹ muốn giới thiệu bạn gái cho con sao, khi nào gặp mặt?”