Thần Hồn Điên Đảo - Vu Triết

Chương 45




Lúc Diệp Huân nằm kế bên Kha Dương trở mình lần thứ sáu thì cậu nhịn hết nổi: “Anh, anh khó chịu phải không?”

“Bộ hôm nay cậu chạy 5km trong cái phòng đó à,” Diệp Huân thở dài quay qua nhìn cậu, “Cả người vừa đau vừa nhức, hồi tôi đi học bị phạt chạy 5km hai lần cũng chưa khó chịu đến vậy…”

“Anh mà cũng có lúc bị phạt nữa hả,” Kha Dương vui vẻ lấy tay giở chăn của hắn lên, “Để em xoa bóp cho, trước giờ toàn là em xoa bóp khi sư phụ đau nhức đó.”

Diệp Huân không từ chối, hắn thật sự đau tới mức không chịu nổi nên lật người nằm sấp xuống: “Tôi muốn hỏi, Ngô Hiển trói cậu chi vậy?”

“Sợ em chạy ra ngoài, nếu em ra ngoài là hỏng hết,” Kha Dương ngồi trên người Diệp Huân, hơi ngây người, hắn không có mặc áo nên các vết dây trói tím xanh trên cánh tay đều lộ ra ngoài, “Em đệch, sao thành ra như vậy?”

Diệp Huân ngoặc tay ra sau nhéo nhéo tay cậu: “Không sao, vài ngày là hết cũng không ảnh hưởng gì… Tôi nói chứ cậu chịu cái gì mà giãy dụa tới mức này.”

“Em mới vặn vẹo mấy cái, tại anh quá non thôi.” Kha Dương cười cười, cậu không muốn nhớ tới những gì đã trải qua, cảm giác hít thở không được khiến cậu cảm thấy toàn thân mất đi sức lực.

Tay Kha Dương rất ấm xoa bóp vừa phải trên người Diệp Huân, lực tay cùng nơi xoa bớp đều vô cùng đúng, người Diệp Huân đau chỗ nào, tại sao bị đau, cậu là người biết rõ nhất.

Hai người im lặng, Kha Dương vừa xoa vừa nghĩ tới mấy lời mình nói trong bữa cơm, cậu chú ý tới cảm gíac của đầu ngón tay, đúng y như mình nói, da Diệp Huân rất mịn, còn căng bóng dẻo dai sờ rất đã.

Thứ cảm giác này truyền từ tay rồi rơi vào suy nghĩ của cậu khiến cho chỗ nào đó sâu hất trong cơ thể bắt đầu rục rịch.

“Nghĩ cái gì thế?” Diệp Huân phát hiện Kha Dương thất thần, hắn cười hỏi một câu.

“Không có nghĩ gì hết,” Kha Dương chuyển qua sau vai hắn, xoa từ gáy đi xuống, “Lưng của anh… Thật là đẹp.”

Diệp Huân từ từ nhắm hai mắt lại nghiêng đầu nằm trên gối, hán nghe xong câu này thì nở nụ cười thâm sâu: “Còn nói là không có nghĩ gì sao?”

“Anh cút đi, muốn khen anh mà anh không vui thì thôi, em không khen nữa.” Kha Dương xấu hổ.

“Thật không,” đột nhiên Diệp Huân dùng tay sờ s0ạng từ đùi Kha Dương sờ lên, “Để tôi xem.”

Kha Dương chưa kịp phản ứng đã bị hắn cách một lớp quần, cầm lên. Thứ đó vốn dĩ đang ngủ yên lập tức ngẩng đầu trong tay hắn, cậu phủi tay hắn xuống, lùi ra sau: “Đệch, anh định làm gì!”

“Sao nào,” Diệp Huân hí mắt, miệng cười cười, ” Bị tôi bắt tại trận đúng không…”

“Anh ha, dũng cảm quá ha,” Kha Dương nhìn Diệp Huân, cậu chưa bao giờ chống cự được nụ cười của hắn, hơn nữa lần nào hắn cũng khiêu khích chính xác vào d*c vọng mãnh liệt của cậu. Cậu kéo quần hắn xuống rồi vỗ lên, “Anh không thể yên phận chút nào hả? Em đang làm chuyện nghiêm túc đó!”

“Làm chuyện nghiêm túc mà còn thành như vậy, nếu là chuyện bậy bạ chắc hỏng luôn rồi quá.” Diệp Huân rảnh tay lười biếng nói một câu rồi tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.

Kha Dương không có cách nào làm tiếp “chuyện nghiêm túc”, phía dưới của cậu đã bị Diệp Huân trêu ghẹo ngẩng đầu hoàn toàn, giờ bị nhốt trong quần chật chội thật sự rất muốn được ra trận. Cậu hít sâu một hơi, nhắm mắt lại từ từ thở ra, đây là phương pháp giáo viên chỉ để giảm căng thẳng trước khi thi cử nhưng trước giờ cậu chưa từng sử dựng vì chẳng hề cảm thấy gì khi đi thi.

Hiện giờ sự thực chứng minh phương pháp này đếu có tác dụng gì cả, chỉ cần cậu mở mắt thấy lưng trần cùng cái quần bị kéo xuống phân nửa của Diệp Huân là máu dồn lên não có thể đồ sát bốn phương.

“Em đi gội đầu.” Kha Dương nhổm dậy định xuống giường.

“Chi vậy,” Diệp Huân vòng tay ra sau kéo cậu lại, hắn híp mắt suy nghĩ phát hiện cách Kha Dương có thể khơi màu h@m muốn của mình chính là thứ nhẫn nhịn không biết phải làm sao này, “Không phải muốn thử à, sao mới bắt đầu đã trốn rồi?”

Kha Dương nhíu mày: “Trốn cọng lông, không phải tại em thấy anh không thoải mái thì tới nước này còn nhịn được chắc! Đừng nói anh cố ý giày vò cho em bị nghẹn mới cảm thấy thành công đó?”

Diệp Huân nhịn không được cười cả buổi: “Cậu cũng biết nói tới nước này hả?”

“Cảnh sát Diệp ngài có ý gì.” Kha Dương còn ngồi trên người hắn, nghe lời này thì hơi sửng sốt, d*c vọng trong người như ngọn lửa bùng lên lách tách.

Diệp Huân nằm trên gối không cử động mà dùng ngón tay lướt nhẹ qua đùi cậu: “Là ý này.”

Kha Dương muốn nhịn nhưng xét tuổi cậu thì nhịn được mới là lạ, sợi dây trong đầu bị ngón tay mờ ám của hắn gảy nhẹ khiến cho cậu toàn thân chấn động.

Kha Dương gần như nằm rạp trên người Diệp Huân, hắn chôn đầu trong gối rên nhẹ một tiếng, cảm giác được cậu ôm bụng dưới của mình, ôm rất chặt, sau đó hôn lên vai lưng hắn như mưa rơi.

Hắn thích cảm giác này, hơi thở dồn dập cùng động tác không kiểm soát được của cậu khiến hắn như bị camera vây lấy mang đến rất nhiều kh0ái cảm từ tâm lý, hắn nghe tiếng Kha Dương đầy áp lực phía sau lại cảm thấy trong lòng có cái gì đó mình đã rất kiên trì lặng lẽ biến mất, một cảm giác quái lạ.

Tay Kha Dương nhẹ nhàng cầm lấy phía dưới của hắn, bởi vì bị đè nên động tác tay không mạnh được nhưng thứ đè ép siết chặt này khiến người ta hô hấp không nổi.

Diệp Huân cảm nhận được Kha Dương áp thứ nóng bỏng phía sau mình.

“Khoan đã.” Diệp Huân buông gối quay đầu lại nhẹ nhàng nói một câu.

“Lại chờ nữa?” Âm thanh của Kha Dương nghèn nghẹn, “Anh giỡn em hả?”

Diệp Huân cười cười, sờ sờ mặt cậu: “Cậu muốn làm sao?”

“Muốn làm sao? Em muốn… đi vào,” giọng Kha Dương không thoải mái, cậu cúi đầu cắn nhẹ lên vai hắn, “Anh không thể kêu dừng lúc này được, nghẹn hư anh chịu trách nhiệm không…”

“Bây giờ không được, cậu sẽ bị tôi đánh,” Diệp Huân đẩy cậu ra, duỗi người đứng dậy, “Ngài tự nói xem phim rồi mà, không chuẩn bị đàng hoàng thì làm sao được?”

“Đệch!” Kha Dương cảm thấy mấy lời này của Diệp Huân y như xối cho một thau nước lạnh, “Em không có xem kỹ được không, vậy làm sao giờ? Em nói đi tắm nước lạnh thì anh không cho, còn nói không phải anh giỡn em!”

Diệp Huân quay đầu nhìn cậu cả buổi rồi cong miệng cười, âm thanh mê người: “Ngài Kha, dùng miệng.”

Trước kia xem phim 18 + Kha Dương cũng có vô số loại ảo tưởng các kiểu cô gái làm chuyện này cho mình nhưng cậu không thể ngờ người đầu tiên làm cho cậu là đàn ông, còn là người đàn ông cười một cái thôi là câu mất hồn phách của cậu, Diệp Huân.

Lúc Diệp Huân ấn Kha Dương xuống giường hắn cũng thấy giật mình với quyết định này, đây là lần đầu hắn đè người khác xuống nhưng không phải vì tiến vào.

Hắn không biết tại sao thành như vậy, hắn chỉ biết là đang dựa vào d*c vọng trong lòng mình.

Khi môi hắn nhẹ nhàng chạm vào ngực của cậu, cả người cậu run một cái bèn lấy tay giữ vai hắn. Theo nụ hôn từng chút từng chút rải xuống dưới, hô hấp của Kha Dương bắt đầu rối loạn.

Lúc hắn hôn đến bụng, Kha Dương chỉ còn tiếng r3n rỉ nhè nhẹ gần như không nghe được, khi Diệp Huân cúi đầu ngậm lấy cậu không kiềm được mà bấu chặt vai hắn, phát ra âm thanh: “Ha…”

Ngực Kha Dương phập phồng kịch liệt, cảm giác được khoang miệng mềm mại ẩm ướt bao lấy khiến cậu căng thẳng, tay bấu lấy vai hắn không biết nên kéo lại hay đẩy ra.

Diệp Huân cũng chưa từng lăn giường với đứa nhỏ cỡ này, lúc hắn bằng tuổi cậu cũng không trải qua tình huống tương tự, hắn không biết có phải nam sinh dễ dàng bị khiêu khích đến thế hay không, đây vốn là chuyện hắn vô cùng kháng cự nhưng bây giờ bởi vì phản ứng của Kha Dương mà hưng phấn lên.

Tay hắn khẽ vuốt v e làn da của cậu, đầu lưỡi nhẹ nhàng quấn lấy, mội lần phun ra nuốt vào đều khiến Kha Dương bật ra mấy tiếng r3n rỉ kiềm nén từ kẽ răng, hắn có thể cảm nhận cơ thể cậu run lên từng cái.

……..

“Không được…” Đột nhiên Kha Dương đẩy vai hắn, nhíu mày, “Muốn ra…”

Diệp Huân cười đứng dậy, lấy tay tiếp tục, hô hấp của cậu càng lúc càng dồn dập theo động tác của hắn, sau cùng ngửa đầu hét lên một tiếng…

Diệp Huân nằm xuống bên người, cậu ôm chặt hắn hô hấp vẫn đứt quãng không ổn định được, thật lâu sau mới lên tiếng: “Ôi trời…”

“Thoải mái không?” Diệp Huân dựa vào tay cậu nhẹ giọng hỏi.

“….Vâng,” Kha Dương quay đầu hôn lên môi hắn, đầu lưỡi luồn vào trong hung hăng quấn m*t cả buổi mới buông ra, “Em giúp anh?”

Diệp Huân cười cười híp mắt nhìn cậu: “Ngài đừng cắn tôi là được.”

“Sao có thể, anh coi thường em quá.” Kha Dương nhìn hắn hơi ngẩn người, mỗi lần Diệp Huân cười đều khiến cậu ngây ngẩn.

“Coi chừng tôi đá cậu xuống giường.”

“Yên tâm, em không cho anh cơ hội này đâu.” Kha Dương nhẹ nhàng ép đến, chôn đầu khẽ hôn lên hõm vai hắn.

Tiếng cửa phòng mở trong viện vang lên, Kha Dương ngừng động tác, là Ngốc Tam Nhi, chắc nó đi WC. Kha Dương tiếp tục cúi đầu hôn lên người Diệp Huân, cậu nghe tiếng dép lê của nó lẹp xẹp bước qua sân thì hít thở cũng phải nhẹ lại, loại chuyện này để cho nó nghe được thì không biết phải làm sao.

Ngốc Tam Nhi vừa đi được vài bước chợt nghe mấy tiếng loảng xoảng, rồi tiếng chân lộn xộn cùng tiếng rên khó chịu.

Kha Dương nghĩ có thể nó đá trúng chậu hoa nào trong viện rồi, cậu chợt nghe Ngốc Tam Nhi nặng giọng mắng một câu: “Tao đệch ông dượng nhà mày.”

Diệp Huân đang cố gắng kiềm chế hơi thở chờ Ngốc Tam Nhi đi WC xong chợt buồn cười nhịn không được, hắn hỏi nhỏ cậu: “Ông dượng của nó là ai? Oan gần chết.”

“Tụi em không có dì, toàn là chú bác,” Kha Dương cũng muốn cười, “Tên ngốc đó đi WC chưa bao giờ mở đèn.”

Khó khăn lắm mới chờ được tiếng đóng WC của nó, Kha Dương vuốt v e Diệp Huân chuẩn bị tiếp tục.

Còn chưa tới hai giây, trong viện lại vang lên tiếng đổ vỡ loảng xoảng cùng tiếng Ngốc Tam Nhi không thèm đè thấp giọng mà rống to lên: “Tao đệch ông cậu mày, không để nhau yên à, cái thứ chậu nát gì không biết!”‘

“Ây, tôi không được rồi,” Diệp Huân đẩy Kha Dương ra, cười thành tiếng, “Em trai cậu thật sự là sát thủ phá chuyện.”

Kha Dương tức anh ách, nhảy xuống giường đá cửa ra ngoài, cậu mở đèn trong viện lên rồi nhìn Ngốc Tam Nhi ôm chân ngồi trông sân, cạnh nó là chậu hoa bị vỡ.

“Em làm cái gì vậy hả!” Kha Dương đi qua nhìn chân nó.

“Làm anh thức à?” Ngốc Tam Nhi hơi sửng sốt, đứng lên.

“Thức hết rồi, ngủ như chết cũng không chịu được cảnh ngài đi qua đá một cái đi lại đá cái nữa thế này, ngài giỏi thật, chậu hoa để hai bên mà cũng đá cho trúng, bò ngang à,” Kha Dương đỡ nó vào phòng, “Chân bị thương rồi sao?”

“Không,” Ngốc Tam Nhi quay đầu liếc nhìn cái chậu hoa, “Không bật đèn nên đụng trúng… Đệch! Ngĩ tới phát bực!”

Kha Dương muốn nói anh mới là người phải tức nè nhưng vẫn giữ lại: “Về ngủ nhanh, cầu xin ngài sau này đi tiểu đêm nhớ mở đèn, lần trước là tông cửa phòng bếp, lần này đá chậu hoa, nếu không để anh mua cho em cái bô tiểu đi.”

Lúc Kha Dương quay lại phòng ngủ thì Diệp Huân đã đáp chăn gọn ghẽ, hắn nằm trên giường lấy chân chọt chọt ngực cậu: “Đi tắm rồi ngủ.”

“…. Anh muốn ngủ?” Kha Dương ngơ ra một hồi.

“Ừ, ông nội Kha Mãnh của cậu đồ sát tôi thành công rồi,” Diệp Huân cười cười, “Ngủ đi, tôi mệt rồi, ngày mai còn đi làm nên tha cho cậu đó.”

Kha Dương đành lặng lẽ vào WC dùng nước lạnh tắm rửa, sau đó run rẩy lê lết về phòng xốc chăn của Diệp Huân để lủi vào.

“Lạnh chết em.” Kha Dương ôm Diệp Huân, dính sát vào người hắn.

“….Cậu tắm bằng nước lạnh à,” Diệp Huân hoảng sợ, “Sao cả người như dính vụn băng thế.”

“Không tắm, chỉ lau nguyên người thôi, không phải anh thích sạch sẽ sao em sợ một hồi anh ngại bẩn không cho em đụng vào.” Kha Dương hít hít mũi.

“Tôi không tới mức đó chứ,” Diệp Huân thở dài, trong lòng hắn muốn nhũn ra bèn vòng tay ôm lại cậu, “Đừng nói cậu bị thiếu dây nào đấy nhé…”

“Thiếu thì thiếu, chỉ cần không làm hại anh là được.” Kha Dương cười cười.

Sáng nay Kha Dương ngủ rất sâu, lâu lắm rồi cậu không ngủ được tới mức này, tới độ Diệp Huân rời giường cậu cũng không biết, cho tới khi hắn rửa mặt xong quay về phòng cậu mới mơ màng ngồi dậy: “Mấy giờ rồi anh?”

“Hơn bảy giờ, cậu gấp cái gì, bữa nay chủ nhật không cần đi học.” Diệp Huân đứng trước cái gương cao chừng nửa thước sửa sang quần áo.

“Anh đi làm ạ? Mấy giờ anh tan làm?” Kha Dương xuống giường mặc quần áo.

“Giữa trưa.”

“Em đi ăn sáng với anh.”

“Ngủ tiếp đi, hôm qua cậu mệt mỏi quá độ đó.”

Kha Dương cười ôm Diệp Huân từ phía sau: “Anh nói đêm qua à, không sao, thêm vài lần nữa cũng không mệt.”

“Không nhận ra ha,” Diệp Huân nhìn cậu trong gương, “Ngài Kha cũng chẳng ngây thơ gì cho cam.”

“Anh, anh không cho em miếng mặt mũi nào hết á, không chiếm lợi chịu không được mà.”

Tâm tình Kha Dương vô cùng tốt, dù không thể nói rõ đây là cảm giác gì nhưng tóm lại có thể thấy Diệp Huân đã muốn cười, có thể cùng hắn ăn sáng ở hàng quán nào đó, không việc gì làm thì cứ ngắm hắm chăm chú thôi.

“Ngắm đủ chưa, tôi phải đi.” Diệp Huân canh thời gian.

“Tạm đủ, đi đi.” Kha Dương vẫy vẫy tay.

Đợi tới khi xe của Diệp Huân biến mất ở góc đường cậu mới chậm rãi quay về, sẵn tiện mua bữa sáng cho Ngốc Tam Nhi.

Lúc trở lại ngõ nhỏ cậu thấy một xe moto màu đỏ dựng trong sân nhà mình, cậu ngẩn người, lòng chìm xuống, bước chân nhanh hơn cuối cùng biến thành chạy luôn.

Xe máy màu đỏ là của anh cả.