Thần Hồn Điên Đảo - Vu Triết

Chương 22




Nhà Diệp Huân ở tầng 17, Kha Dương cảm thấy tốc độ đi lên của thang máy chậm tới mức làm cậu không chịu nổi, khó khăn lắm mới tới nơi, cửa vừa hé ra một khe cậu liền xông vội ra ngoài.

Vừa đi tới hành lang nhà Diệp Huân đã thấy cửa phòng còn mở cùng cảnh tượng cậu không muốn nghĩ tới nhất – Diệp Huân ngã trên mặt đất, cả người bất động.

“Cảnh sát? Cảnh….sát?” Ngốc Tam Nhi theo Kha Dương ra khỏi thang máy nhìn thấy liền sửng sốt.

“Giúp anh đỡ anh ấy vào phòng đi,” Kha Dương bước qua dùng tay thăm dò hơi thở dưới mũi Diệp Huân, trong lòng rối như tơ vò, “Diệp Huân? Anh?”

Chân Ngốc Tam Nhi chuột rút, nó cắn răng giúp Kha Dương đỡ Diệp Huân từ đất lên: “Dương ca, ai thế, làm sao vậy?”

Kha Dương không hơi đâu trả lời, cậu đem Diệp Huân thả lên giường rồi lại sờ sờ mặt hắn, vẫn ấm, nhìn qua y như đang ngủ nhưng dù có gọi hay lay thế nào cũng không có phản ứng.

“Làm sao bây giờ?” Kha Dương gấp tới mức run tay cởi áo khoác của Diệp Huân ra cùng mấy nút quần áo, cậu nằm úp sấp lên ngực hắn nghe nhịp tim, tim Diệp Huân đập rất chậm, phải mấy giây mới nghe được một lần nhưng coi như ổn định.

“Anh hỏi em? Anh hỏi em làm sao, sao em biết làm sao chứ…đi bệnh viện đi?” Ngốc Tam Nhi hoàn toàn không biết cái gì đang diễn ra, xoay vòng vòng sau lưng Kha Dương.

“Đi bệnh viện? Rồi nói sao với bác sĩ hả?” Kha Dương kéo chăn đắp cho Diệp Huân, “Nói người này bị mất hồn à?”

Ngốc Tam Nhi không trả lời mà dựa vào tường, nó cảm thấy cả người đều lạnh, người nằm đó không biết có quan hệ thế nào với Kha Dương nhưng chắc chắn có liên can đến tình trạng hôm nay của cậu, nó nhìn nhìn Kha Dương: “Dương ca, em sợ…xảy ra chuyện gì…”

“Tam Nhi,” Kha Dương vỗ vỗ mặt Ngốc Tam Nhi, “Sợ hả?”

“Sợ cọng lông, nếu là chuyện của người khác đã chạy mất rồi,” Ngốc Tam Nhi cau mày, “Anh ta không tỉnh thì làm sao bây giờ?”

“Giúp anh cái coi,” Kha Dương quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Huân đang nằm im trên giường, vấn đề Ngốc Tam Nhi hỏi chính là điều cậu không dám nghĩ tới nhất, cậu quay lại, “Trở về tìm sư phụ rồi nói cho ông ấy chuyện này, người biết làm thế nào…”

“Chiêu hồn sao,” mồ hôi của Ngốc Tam Nhi tuôn xuống, thường ngày nó cũng hay theo Kha Lương Sơn diễn này nọ nhưng lần này không phải làm giả nữa, đây là chuyện thật, “Anh cũng không biết hả?”

“Anh không có dụng cụ, em đi xin sư phụ đi, có tin gì gọi điện ngay số anh cho rồi đó.”

“Ừ,” Ngốc Tam Nhi xoay người chạy được hai bước lại dừng, “Không được! Em không thể để anh ở đây một mình được, lỡ có chuyện gì thì tính sao!”

“Em nói nhảm xong chưa? Đi hay không đi? Nếu anh gặp chuyện không may đã sớm gặp rồi, chờ gì tới lúc này chứ!” Kha Dương nổi giận.

“Em đi là được chứ gì,” Ngốc Tam Nhi khẽ cắn môi, chạy ra ngoài cửa, “Ngài không phải anh trai, ngài là ông nội con.”

Lúc Ngốc Tam Nhi đi rồi Kha Dương bắt đầu lục tìm trong phòng Diệp Huân coi có gì sử dụng được không. Tìm hơn mười phút mới moi ra mấy miếng tem cũ trong ngăn kéo của hắn.

Trong ngăn kéo có bức ảnh, Kha Dương nhìn lướt qua có vẻ chụp lúc Diệp Huân còn đi học, vẻ ngoài không có nhiều thay đổi nhưng có vẻ trẻ hơn, bên cạnh có một nam sinh cỡ tuổi nhau tươi cười như hai thằng ngốc.

Kha Dương trả tấm hình vào trong ngăn tủ, lấy theo bảy miếng tem rồi chạy vào phòng bếp lấy chén bỏ tem vào đốt, sau khi đốt thành tro thì mang tới giường của Diệp Huân.

“Anh à, em chỉ có thể lấy anh luyện tập chiêu hồn thôi.” Kha Dương dùng ngón tay chấm vào tro rồi điểm lên trán của Diệp Huân, tro rớt xuống mặt hắn thì cậu cẩn thận lau đi, Diệp Huân cuồng sạch sẽ, nếu như bây giờ tỉnh lại nhất định mắng chửi người khác…. Kha Dương thở dài, muốn tỉnh cũng không được.

Vốn tro này phải dùng từ đáy nồi bếp củi, đừng nói nhà Diệp Huân hiện giờ nhà ai cũng tìm không ra thứ này, sư phụ từng nói có thể dùng tro tem cũ để thay thế, bảy miếng.

Kha Dương đứng bên giường một lúc rồi đi vào phòng bếp lấy ba cây đũa cắm lên tủ đầu giường sau đó rải nước lên, vừa ướt ba cây đũa. Cậu ngồi xuống sàn nhà phía đầu giường lần tay vào chăn nắm lấy tay Diệp Huân, nhắm mắt lại, trong lòng niệm tới niệm lui một câu, Diệp Huân, trở về.

Ngốc Tam Nhi không nghĩ tới cha nó sau khi nghe xong lại thờ ơ ngồi hút thuốc trong sân viện. Nó gấp tới mức muốn khiêng gã đi luôn, nó tới ngồi xổm bên người Kha Lương Sơn: “Ba, ngài có nghe con nói cái gì không vậy? Bây giờ Dương ca đang ở nhà người ta mà người ta y chang sống thực vật rồi, ngài suy nghĩ biện pháp giùm đi!”

“Gọi nó trở về.” Kha Lương Sơn không động đậy, đáp một câu lạnh lùng.

“Nếu anh ấy về được thì con đâu có đi một mình! Người kia không tỉnh anh ấy sẽ không về, ngài đang nghĩ cái gì không biết,” Ngốc Tam Nhi lấy tẩu thuốc trong tay gã ra, “Ba không đi thật sao?”

“Không đi, Tam Nhi, chuyện này chúng ta không quản được, gọi Dương ca của con về đi.” Kha Lương Sơn chậm rãi đứng lên xoay người vào phòng.

Vị cảnh sát kia vẫn chưa tỉnh lại, đây là điều gã không lường được nhưng nào có biện pháp gì chứ, gã chỉ muốn cứu Kha Dương, chỉ cần cậu không sao gã sẽ mặc kệ người khác, huống hồ đối với Kha Dương mà nói có khi đây là chuyện tốt….

“Ba,” Ngốc Tam Nhi hô một tiếng rồi quỳ trong sân viện, “Con xin ba.”

Kha Lương Sơn dừng lại, gan Ngốc Tam nhỏ nhưng lúc nên cứng rắn tuyệt không mềm yếu, đây là lần đầu nó quỳ xuống cầu xin mình, lòng Kha Lương Sơn không biết nên nói đây là tư vị gì, gã quay lưng về phía Ngốc Tam Nhi: “Đứng lên.”

“Con không biết có chuyện gì đang diễn ra, con chỉ biết có liên quan tới Kha Dương,” Ngốc Tam Nhi vẫn quỳ như cũ, “Người kia không tỉnh, Kha Dương nhất định không quay về, anh ấy mềm lòng với người ta mà, nếu như cảnh sát kia thật sự không thể tỉnh…Ba, ba cảm thấy mặc kệ được thật sao?”

“Con ơi là con,” Kha Lương Sơn thở dài, xoay người vỗ lên đầu Ngốc Tam Nhi một cái, “Con tưởng cha con là bán tiên thật sao? Nếu như ta có biện pháp đã không để Kha Dương bất tỉnh hai tiếng thế rồi…”

“Nhưng mà…Không phải giả hết đúng không, sách trong phòng ba nhiều như vậy chắc không thể toàn thứ vớ vẩn được.”

“Ta suy nghĩ chút.”

“Vừa đi vừa nghĩ đi mà?” Ngốc Tam Nhi đứng lên.

Kha Dương vẫn ngồi trên sàn nhà, ngồi một hồi còn thấy mông mình vừa lạnh vừa tê nên đứng dậy ngồi xuống mép giường nhưng vẫn không buông tay Diệp Huân ra, lòng bàn tay đã ướt mồ hôi.

Cậu cúi đầu nhìn kỹ mấy cây đũa cắm ở đầu giường, vẫn dính chặt với nhau, khi nào có cây đũa đột nhiên tách ra thì có hy vọng Diệp Huân tỉnh lại.

“Anh, em hết biết phải làm sao rồi, anh cho em miếng mặt mũi đi,” Kha Dương thấy mệt chết đi được bèn dựa luôn vào đầu giường, miệng lải nhải nói mãi, “Em xin anh, anh tỉnh lại đi, không phải anh muốn làm công chúa ngủ trong rừng chứ, anh đủ đẹp rồi, đừng ngủ nữa…”

Diệp Huân vẫn im lặng như cũ, đừng nói mở mắt ngay cả mí mắt cũng không động, giống như một bức tranh treo tường vậy.

Vẻ ngoài của Diệp Huân rất đẹp, ngay lần đầu nhìn thấy Kha Dương đã nhận ra rồi nhưng chưa từng ngắm nhìn cẩn thận như hôm nay, cậu đã ngắm Diệp Huân hàng tiếng đồng hồ vì không muốn bỏ lỡ bất kỳ dấu hiệu tỉnh lại nào của Diệp Huân cả.

Lúc di động của Diệp Huân vang lên đã làm Kha Dương sợ tới mức muốn lăn từ trên giường xuống đất, tưởng chừng tim mình đập trên 150 nhịp luôn rồi. Cậu moi điện thoại của Diệp Huân từ túi tiền ra, nhìn thấy Tần Vĩ gọi tới.

Diệp Huân không đi làm, nhất định là Tần Vĩ gọi tới hỏi thăm tình huống, Kha Dương hít vào một hơi rồi chậm rãi thở ra, sau đó bắt máy: “Xin chào.”

Đầu dây bên kia sửng sốt một chút mới nhỏ giọng hỏi: “Không phải tôi gọi nhầm số chứ….Diệp Huân?”

“Diệp Huân anh ấy…bệnh rồi,” Kha Dương cố gắng nói bằng giọng bình thường nhất, “Mới uống thuốc ngủ, ngủ rồi…”

“Bệnh? Bệnh gì, tôi là đồng nghiệp cậu ta, chút nữa xin phép giúp cho.” Tần Vĩ vừa nghe liền sốt ruột.

“Phát sốt.”

“Vậy cậu là…”

“Em trai anh ấy.” Lòng Kha Dương cầu nguyện quan hệ của Diệp Huân cùng Tần Vĩ không tốt tới mức biết rõ gia cảnh của nhau.

“Em trai?” Tần Vĩ moi móc trí nhớ nửa ngày mới nhớ tới lần trước mình với Diệp Huân đi tìm một cậu nhóc, “Á! Cậu là tên nhóc cậu ấy đi tìm ở cái ngõ nhỏ kia phải không? Tên nhóc đi đường không vững ấy.”

“…Là tôi.” Kha Dương hơi bất ngờ, mình đi đường không vững là sao?

Tần Vĩ siêu dong dài, Kha Dương cuối cùng cũng được lĩnh giáo bản lĩnh hỏi cả buổi của anh, thiếu điều chạy tới nhà Diệp Huân thăm hỏi luôn, vất vả lắm cậu mới khiến anh bỏ đi cái ý muốn này mà sửa thành ngồi chờ tin tức.

“Anh, rốt cuộc anh ở đâu? Nếu như anh không tỉnh em chỉ có thể khiêng anh về nhà em, em xin anh đó…” Kha Dương ném di động của Diệp Huân qua một bên, cậu chưa từng gấp gáp cùng lo lắng đến mức vô lực thế này, miệng cũng muốn nổi bọt nước luôn rồi.

Lúc sư phụ cùng Ngốc Tam Nhi đến là nửa tiếng sau, lúc Kha Dương nhìn thấy sư phụ vẫn không thả lỏng nổi thiếu chút nữa đứng không vững, cậu chống lên tường: “Sư phụ…”

“Ta đến cũng vô dụng,” Kha Lương Sơn nhìn Diệp Huân nằm trên giường, mày nhíu sâu, “Ta chưa từng đụng phải trường hợp này.”

Kha Dương không nói chuyện, hai tay phát lạnh.

“Ta kêu con đừng quan tâm chắc không được rồi?” Kha Lương Sơn quay đầu nhìn cậu, phất phất tay với Ngốc Tam Nhi, “Tam Nhi, ra ngoài đi.”

“Sao con phải ra?” Ngốc Tam Nhi không nhúc nhích.

Kha Dương đánh một ánh mắt về phía nó, Ngốc Tam Nhi đành khó chịu ra ngoài, lúc này cậu mới nhỏ giọng nói: “Sư phụ, anh ấy tên Diệp Huân, vốn chẳng liên quan gì với con, người ta xuất thân là đại thiếu gia còn làm cảnh sát, tại vì con mới dính tới chuyện như vậy, giờ đối với con mà nói cũng coi như ngồi chung thuyền rồi làm sao con mặc kệ được đây?”

Kha Lương Sơn nhắm hai mắt lại, Kha Dương chỉ chỉ Diệp Huân tiếp tục nói nhỏ: “Con biết tên anh ấy, biết nghề nghiệp anh ấy, biết luôn gia cảnh, thậm chí còn biết ở đâu có nốt ruồi trên người nữa kìa, con….”

“Được rồi,” Kha Lương Sơn nâng tay, “Chúng ta thử xem, Kha Dương, ta không phải máu lạnh nhưng một là ta không biết làm sao để hắn tỉnh lại, hai ta không biết hắn tỉnh lại sẽ ảnh hưởng thế nào đến con.”

Kha Dương nhìn gã, cười cười: “Chuyện của con đương nhiên là con gánh, có gì đi nữa con cũng gánh hết.”

Ngốc Tam Nhi ngồi trong phòng khách năm lần sáu lượt vòng qua vòng lại xem xét căn phòng, sư phụ cùng Kha Dương trong phòng ngủ không biết đang làm cái gì, chỉ nghe được mấy tiếng lúc được lúc không của gã, hình như đang niệm chú, còn có tiếng chuông vang.

Tiếng chuông này là chuông gọi hồn, là âm thanh Ngốc Tam Nhi sợ nhất, lúc Kha Dương bị quấn thân thì tiếng chuông này vang lên cả đêm, lúc đó nó còn nhỏ, luôn nghĩ rằng Kha Dương sẽ chết nên mỗi khi nghe tiếng chuông nó liền nghĩ tới tử vong, lâu dần tạo thành bóng ma khó gỡ trong lòng.

Rất may không phải chờ quá lâu cửa phòng đã mở ra.

Ngốc Tam Nhi nhìn thấy chỉ có mình Kha Lương Sơn bước ra, nó không kịp hỏi đã vọt vào phòng, Kha Dương ngồi tựa mép giường trông có vẻ rất mệt mỏi.

“Sao rồi?” Ngốc Tam Nhi ngồi xổm bên cảnh lấy tay chọt chọt mặt cậu.

“Không sao,” Kha Dương vỗ vỗ vai nó, “Em về với với sư phụ đi, anh ở đây chờ.”

“Em ở với anh.” Ngốc Tam Nhi đặt mông ngồi cạnh cậu.

“Kha Mãnh!” Kha Lương Sơn ở phòng khách kêu lên, “Chúng ta về, để mình Dương ca của con ngốc là đủ rồi, đừng thêm phiền.”

Kha Dương nghe tiếng sư phụ cùng Ngốc Tam Nhi đóng cửa rời đi, cậu chậm rãi đứng lên sờ sờ người Diệp Huân, da hắn rất mịn nhưng cậu không có tâm tình quan tâm đ ến, cậu chỉ cần biết tay hắn còn rất ấm là được.

Cậu dựa vào Diệp Huân rồi nằm xuống, thật sự quá mệt mỏi. Sư phụ đã cố hết sức, cậu có thể nhìn ra được nhưng nắm chắc hiệu quả, cậu không dám nghĩ tới chuyện nếu Diệp Huân không thể trở về được nữa thì mình phải làm cái gì đây.

“Thật xin lỗi.” Kha Dương nhắm mắt lại, bàn tay mò vào chăn nắm lấy tay Diệp Huân, cậu sợ lúc mình không cẩn thận ngủ mất thì không phát hiện Diệp Huân tỉnh lại.

Về chuyện cha mẹ, sư phụ chắc chắn  gạt cậu phần rất quan trọng, nhất định liên quan đến việc lạ xảy ra trên người mình…..

Đầu óc Kha Dương rất rối loạn, suy nghĩ chạy vòng ba hồi đông bảy hồi tây, cậu không biết mình đã ngủ khi nào.

Lúc Diệp Huân tỉnh lại nghe được tiếng hít thở bên tai mình, hắn hơi bất ngờ rồi quay qua nhìn, thấy Kha Dương đang cau mày dựa vào mình mà ngủ say.

Điều này khiến hắn hơi mê man, sao Kha Dương lại ngủ trên giường của mình, còn ngủ kế bên mình nữa?

“Kha Dương?” Diệp Huân nhẹ giọng gọi cậu một tiếng, trong đầu cố gắng nhớ lại chuyện đã xảy ra nhưng chỉ toàn thứ mơ hồ, hắn thật sự không nghĩ nổi mình đem Kha Dương lên giường khi nào.

Kha Dương giật giật nhưng không tỉnh, Diệp Huân phát hiện tay mình bị cậu nắm chặt lấy, rút mấy cái cũng không ra. Hắn lấy tay trái sờ s0ạng mình một lúc, còn mặc quần, áo sơ mi cũng còn nhưng nút đều bị mở toàn bộ…

Từ từ, Diệp Huân thấy khó chịu, mình không thay đồ ngủ mà đi nằm rồi sao?

Hắn bật dậy như bị kim đâm: “Kha Dương!”

Kha Dương mở to mắt, bắn người từ giường xuống sàn nhà, ngẩn người một lúc mới leo lại lên giường, bám lấy bả vai nhìn hắn một hồi lâu rồi mới hét lên môt câu: “Ôi trời ơi, anh tỉnh lại rồi!”

“Cậu không cắn thuốc đó chứ?” Diệp Huân nhìn gương mặt Kha Dương cách mình chưa tới 10cm, có thể nhìn rõ ánh mắt kích động của cậu khiến hắn cảm thấy mình chưa tỉnh ngủ nên bị hoa mắt rồi.

“Anh hù chết em…Giời ơi…” Kha Dương không làm gì ngoài nhào tới ôm lấy hắn, dán vào lỗ tai hắn nói một mạch không ngừng nghỉ, “Diệp Huân anh làm em sợ muốn chết em còn tính nếu anh còn bất tỉnh sẽ khiêng anh tới chỗ em luôn hay đi mướn phòng giấu anh vào đó….”

Diệp Huân choáng váng, Kha Dương ôm hắn rất chặt, hắn có thể cảm nhận được sức lực vòng tay của cậu. Cơ thể Kha Dương trẻ tuổi tràn đầy sức sống làm hắn hơi khô nóng, hắn đưa tay ra sau chống xuống giường, áp chế d*c vọng muốn hất Kha Dương ra rồi xé toang quần áo của cậu: “Tôi nói chứ, cậu muốn làm à?”