Thần Hoàng

Chương 989: Thần minh hóa thân





Khổng Dao cười một tiếng, ngoài lạnh trong nóng? Từ lúc ở Liên Vân Đảo, nàng đã hiểu biết rồi.

Vì tính mệnh hèn mọn của mấy trăm vạn con người nổi giận, kết quả đem sự tình giản khiến cho phức tạp như vậy.

Đây là thánh quân nha...

Đổi lại là vị bệ hạ kia căn bản là sẽ không để tâm tới.

Hại nàng bó tay bó chân, rất nhiều thủ đoạn chưa từng sử dụng được.

Tỷ như hôm nay nếu là tâm ngoan hơn một ít. Sớm bày bố ma đạo huyết tế chi trận ở đây, mượn tính mệnh huyết nguyên của mấy vạn người kia, đủ có thể lưu lại càng nhiều đạo môn Linh Cảnh hơn.

Chỉ là nếu gia hoả kia biết được sẽ nhất định không vui...

Ánh mắt lại chớp động nhìn về phương xa. Nhớ đến lời nói của Khổng Duệ nói với nàng lúc trước.

Đạo gia huyết kiếp, nhân chủ chi vẫn, cũng không biết có phải là thực hay không?

Gần đây theo phụ thân của mình nói chuyện, là mượn khí vận Thánh vương dưỡng thân, tu vi tiến nhanh. Bất quá Vô Khư kia thực có khả năng thân vẫn sao?

Khổng Dao không tin lắc đầu.

Cùng một thời gian, vẫn là ở bên ngoài Vân Giới, một nơi trong hư không kia.

Ma đạo Thánh Giả Hồng Y chính là vạn phần tiếc nuối than nhẹ một tiếng.

- Thỉnh động Thần linh hóa thân, đạo gia các ngươi thật đúng là bỏ được tiền vốn.

Chỗ chú mục chính là Vũ Lam Sơn bên trong Vân Giới. Trong bốn người, bốn cổ lực lượng đều khác nhau, quấy rối lẫn nhau.

Đại bộ phận thời gian đều là không thể nhìn biết tình hình bên trong Vân Giới.

Bất quá mới vừa rồi lực lượng bốn người cân đối trong nháy mắt đó tính thế ảnh tượng bên kia, vừa vặn rõ ràng lọt vào trong mắt hắn.

Lúc này trong lời nói ngoại trừ tiếc hận ra, còn có vài phần châm chọc.

Thần minh cũng là do tín niệm hội tụ, hàng tỉ tín đồ đạo môn phụng dưỡng hơn bốn trăm Thần linh.

Mà Chân Vũ Thần Quân này đó là một vị mạnh nhất dưới đạo gia tam tôn, tín chúng cực lớn, am hiểu nhất là chinh chiến sát phạt.

Vả lại trăm năm qua tới nay, Đạo Linh Khung Cảnh cũng chưa từng vận dụng. Tích lũy tín nguyện thần lực, lấy hóa thân hiện ra. Không bị giới chi lực này áp chế, chiến lực nhất định có thể đạt tới Tiên Cảnh!

Mà ở Vũ Lam Sơn này, còn có tổng số gần hai vạn đạo môn đệ tử, càng có thể trợ giúp uy danh của hắn.

Nếu thỉnh động hóa thân của vị thần minh này, như vậy hiện tại đến tuyệt đối không chỉ có là một vị!

Lấy Chân Vũ Thất Tiệt Trận mời thần, Đạo Linh Khung Cảnh thực lực hiện nay chí ít có thể được như tam tôn.

Vô luận tính toán ra sao, Tông Thủ này cũng không có nửa phần cơ hội chiến thằng...

Trong mắt Trọng Quang chân nhân, lại hơi hàm chứa vẻ đắc ý.

- Sư tử vồ thỏ cũng phải đem hết toàn lực, huống hồ là vị Yêu Vương vô địch đương đại này? Trận chiến hôm nay, đạo môn chính đang toàn lực ứng phó. Vô Khư kia làm không tệ, không hổ là người được sư tôn coi trọng...

Minh Ngọc còn lại là mặt nhăn mày nhíu, có chút lo lắng. Hắn cũng không xem trọng trận chiến này, tay đã lặng yên cầm lấy kiếm.

Tông Thủ chính là hi vọng duy nhất trong mấy nghìn năm nay của Thương Sinh bọn hắn, tự nhiên không có khả năng thực sự ngồi xem hắn gặp nạn.

Ý niệm tản ra đã là cùng với hai người ở bên ngoài hư không kia, thần niệm tương liên.

Thực sự đến lúc nguy cấp, dù cho Tông Thủ không tình nguyện, hắn cũng muốn cưỡng ép xuất thủ đem người cứu đi rồi nói tiếp.

Huyết Y lại là hừ lạnh một tiếng, lắc đầu, trường thân đứng lên. Hồi tưởng lại lúc trước, Tông Thủ phá vỡ chín tầng bình chướng, khí thế sắc bén không thể ngăn cản, vẫn là vẻ mặt tiếc hận.

Chỉ kém thời gian ba lần hô hấp mà thôi đã định ra thắng bại rồi.

Tông Thủ Tông Thủ có thể đúng lúc phá vỡ Thái Dịch Huyền Khôn Trận kia, thì hôm nay nhất định có thể đồ diệt Vũ Lam Sơn lục đại tông phái này. Lúc này cũng đã không cần lo lắng nữa...

- Bỏ đi! Việc ngày hôm nay, liền coi như kết thúc. Huyết Y cáo từ...

Không chút do dự, đã xoay người rời đi. Thắng bại sắp định, lưu lại đây vô ích. Hắn cũng không nguyện thấy, vẻ mặt đắc ý của lại thấy ánh mặt trời Trọng Quang kia.

Bất quá nghĩ đến một phen này, Ma Tông đạt được chỗ tốt, lại không khỏi cười ha hả lên.

Bất mãn duy nhất, trong đó có ba thành quáng mạch linh sơn đã bị Thương Sinh Đạo cướp đoạt.

Trọng Quang là khóe môi lạnh lùng nhếch lên, ánh mắt băng lãnh, nhìn về phía Vũ Lam Sơn bên trong Vân Giới kia.

Huyết Y rời đi. Đã không còn ai có thể ngăn cản hắn nhúng tay vào trận chiến này. Tông Thủ kia, hắn tất muốn tự tay chém giết!

Bất quá cũng ngay lúc Huyết Y vừa mới đem không gian đạp toái, một thanh âm nam tử nhu hòa tràn đầy từ tính lại vang lên ở trong phiến không gian này.

- Kết thúc? Cái đó lại chưa chắc!

Huyết Y ngẩn ra, quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy một thiếu niên áo bào trắng, từ xa xa đạp bước đi đến.

- Ngao huynh?

Vùng xung quanh lông mày nhếch lên, trong mắt Huyết Y lại khẽ hiện lên tiếu ý. Thú vị!

Người này lúc trước không thấy hình bóng, hiện tại lại cuối cùng đuổi tới rồi. Chuyện hôm nay, nói không chừng còn có chuyển cơ.

- Lại không biết là cái gì chưa chắc?

Ngao Khôn đi tới trước mặt bốn người, nghiêm hàm thâm ý, đưa mắt nhìn Minh Ngọc một cái, sau đó cười:
- Ta thấy đạo gia, vị tất có thể thắng được. Vong niên hảo hữu kia của ta, cũng hơn phân nửa sẽ không thua...

Trọng Huyền trong lòng hơi trầm xuống, hai mắt là nguy hiểm hơi nheo lại:
- Nói như vậy, Ngao huynh là muốn xuất thủ?

Chỉ có Ngao Khôn tự mình nhúng tay vào. Hắn nghĩ không ra Tông Thủ kia còn có phần thắng nào nữa.

Nhưng bạch y thiếu niên đối diện kia, cũng cười lớn lên tiếng nói:
- Tự nhiên sẽ không! Công ước năm xưa, Ngao Khôn cũng từng có nghe qua. Dù chưa từng lập thệ, lại cũng không dám xem thường. Chúng ta không ngại chờ một chút, yên lặng xem kết quả là được...

Sau khi nói xong, cũng không chút khách khí đã ngồi xuống.

Trọng Huyền hừ lạnh một tiếng, đã không nói nữa. Huyết Y suy tư trong chốc lát, lại ngồi xuống dưới.

Ở bên cạnh một vị đạo nhân khác lại là cau mày, nhìn kỹ Ngao Khôn.

Chung quy cảm thấy hôm nay vị Nghiệt Long thời Thượng Cổ này tưa hồ có chút không thích hợp.

Khí tức càng là cuồng bạo, hủy diệt chi khí kia cũng càng nồng đậm, không hề có ý che lấp, hạo hạo đãng đãng lan tỏa khắp nơi. Tỉ mỉ quan vọng, trong tai càng có thể nghe được từng tiếng kêu gào thảm thiết, phảng phất như long khiếu.

Vừa vặn thấy Ngao Khôn tự tiếu phi tiếu nhìn đến, đạo nhân vẻ mặt lạnh lùng, thu hồi đường nhìn. Chỉ là trong tâm vẫn không ngớt nghi hoặc như cũ.

Nhưng chốc lát sau, lại lo lắng Vũ Lam Sơn.

Tông Thủ ngươi đến cùng là còn có bản lĩnh gì, có thể khiến Ngao Khôn nói ra những lời này?

Vũ Lam Sơn điện, Tông Thủ thân thể chợt lóe, quanh người cương khí dẫn dắt, đem một thanh Hỏa Long tác từ phía xa kéo tới, hướng phía bên cạnh mở ra.

Sau đó trường kiếm tiện tay vung lên một cái, kiếm khí hoành không mà đến, vừa vặn ngăn cản một khẩu trọng kiếm trảm thẳng xuống trăm trượng.

Ở dưới cự lực trùng kích, thân ảnh thân ảnh sinh sôi đánh bay ra ngoài trăm trượng.