Thần Hoàng

Chương 973: Thái dịch huyền khôn




- Không cần nhìn nữa! Những kẻ này đều là đệ tử may mắn còn sống của những tông phái bị diệt vong hôm nay.

Thu Hoa lắc đầu, ánh mắt biến ảo:
- Ba canh giờ trước, Thủy Minh Tông đã vong! Vẫn như trước là toàn tông bị diệt. Hai nghìn đệ tử chết trận, không một kẻ nào may mắn còn tồn tại. Dưới kiếm của người nọ không có người sống, Thủy Minh Tông chưởng giáo mới chỉ Linh Cảnh sơ giai. Ngay cả tin tức bị tập kích cũng vô pháp phát ra được. Thẳng đến hai khắc trước mới có người phát giác ra một chút.

Tiêu Tương Tử "a" một tiếng thở nhẹ, trong lòng yên lặng vài giây, nhãn thần cũng càng là âm u.

Đây đã là tông phía thứ hai mươi ba bị diệt môn kể từ giờ Thin đến nay. Đã tám canh giờ, mỗi canh giờ lại có chí ít ba tông phái diệt tuyệt, mấy nghìn người ngã xuống!

Hắn có thể hiểu được, áp lực trên người Vô Khư lúc này.
- Ta cả đời này còn chưa bao giờ gặp qua nhân vật hung hoành bá đạo như vậy!

Thu Hoa hít sâu một hơi đã lại thần tình buông lỏng xuống.

- Bất quá yên tâm, sư tôn hắn ba trăm năm đã trải qua nhiều sóng gió như vậy. Lần này cũng tuyệt không ngã xuống trong tay xú tiểu kia đâu!

Ngữ âm như đinh đóng cột, lòng tin mười phần. Tiêu Tương Tử lại cười khổ một tiếng, không biết Thu Hoa từ đâu mà tin tưởng như thế?

Một trận chiến này, cho dù thắng, tổn thất lớn như vậy, chỉ sợ cũng khó mà ăn nói.

Nhưng trong lòng đến cùng nhất định biết được Thu Hoa đi theo Vô Khư đã lâu, xa xa so với hắn càng thấu hiểu vị sư tôn kia hơn. Lời ấy cũng không phải phóng cứt. Lại đưa mắt nhìn lên Vạn Hồn Đăng Thất trong không trung kia, cũng không biết lúc này bên trong đăng thất, đang nghị luận cái gì?

Lúc này Vạn Hồn Đăng Thất, lại chỉ có một mảnh vân quang huyễn cảnh, lẳng lặng huyền phù trên không.

Bên trong chỉ có một đồ tượng, một phiến phế tích, còn có hai hàng chữ lớn trên mặt đất kia.

- Mười bảy, ba vạn hai trăm hai mươi người.

Phía trước là chỉ con số tông phái đã chém tận giết tuyệt, số còn lại là chỉ nhân số đã tàn sát.

Cũng không cũng không thấy huyết hồng như trước, mà là ám hạt sắc. Chỉ vì máu trong ngân kiếm kia đã ngưng cố.

Nhìn vào trong mắt lại vẫn như cũ chói mắt không gì sánh được.

Phảng phất như đang nói, ngươi giết trăm vạn con dân vô tội của ta, như vậy ta liền trảm ba vạn tám ngàn đệ tử của ngươi! Còn có thể càng nhiều hơn, đây là hình ảnh vào ba canh giờ trước, mà hiện tại đã là ba canh giờ sau.

Tông môn diệt vong đã đạt được con số hai mươi ba. Chư tông đệ tử ngã xuống còn lại đã tiếp cận năm vạn. Một tấm huyễn phù kia ghi lại hình ảnh dần dần biến mất. Bên trong này chư vị thần tình lại khôi phục như thường. Không phải không thèm để ý, mà là tình cảnh như thế, hôm nay thực sự nhìn thấy nhiều lắm. Nhiều đến khiến kẻ khác chết lặng!

- Cần phải khiến ma đầu này dừng lại, lúc này Trung Thổ Đông bộ chư tông đều là sợ bóng sợ gió, đã sắp không chống đỡ được nữa.

- Đúng vậy a! Tông phái cùng ta quen biết kia, đúng là phòng bị rất nghiêm, nhưng vấn đề là làm sao có thể phòng bị được.

- Lấy thời gian trận chiến ở Tụ Vân Sơn kia, cả sơn thể thể, lẫn pháp trận hộ sơn đều bị một kiếm mà đoạn! Đây còn là Cửu giai? Đó vẫn là Thiên Cảnh sao?

- Chỉ có thể nghĩ biện pháp vây giết!

- Giờ Dậu hai khắc, diệt Đào Sơn Quan. Giờ Dậu tám khắc lại đông hành ba nghìn dặm, diệt Tuệ Vân Tông. Khi chúng ta còn cho rằng, hắn lại muốn tiếp tục chiến đấu ở ngoài mấy nghìn dặm, thì hắn lại đem Huyền Không Đạo ở ngoài sáu trăm dặm công diệt. Hành tung phiêu hốt khó dò, tới lui vô thường, tựa như thần long thấy đầu không thấy đuôi. Căn bản là không thể suy đoán được tung tích của hắn, làm sao mà vây?

- Tuyết giá đáng chết kia, Huyễn Tâm Kính làm sao lại để rơi vào trong tay hắn.

Lời ấy nói ra, mọi người bên trong đều là yên lặng. Nếu không vì kính này, tung tích của Tông Thủ có bí ẩn cỡ nào cũng sẽ bị bọn họ tìm ra được.

Càng nhiều người lại đều nhìn về phía Vô Khư, nhãn thần sắc bén.

Tất cả mầm tai vạ từ người này mà bắt đầu. Mấy thời thần này, đều là tầm thường vô vi.

Lúc này Vô Khư cũng mở mắt ra, nhãn thần cư nhiên vẫn là bình tĩnh vô ba như trước.

- Hợp lực!

Bên trong khí cơ của mọi người đều là đông cứng lại.

Đem mấy tông phái liền nhau tụ tập một chỗ, cố thủ ở trong bản sơn tông phái pháp trận mạnh nhất.

Từ sau bảy canh giờ trước, khi Tụ Vân Tông bị diệt, Vô Khư đã đề cập qua.

Một mũi tên có thể đơn giản bẻ gẫy, như vậy ba mũi, năm mũi thì thế nào đây?

Chỉ là lại bị mọi người, trăm miệng một lời phủ quyết.

Để chư tông tập hợp với nhau một chỗ ngược lại không sai, nhưng những mạch khoáng kia thì thế nào? Dược Viên ra sao? Bản sơn làm sao? Tổn thất danh vọng thì làm thế nào bù đắp?

Sau đó lại là phủ định, sẽ bị người hạn chế?

Cả một trận yên lặng khó chịu nổi, ngoài cửa bỗng nhiên một đạo hồng quang nhảy vào.

Lúc này đệ tử canh giữ bên ngoài cửa kia, đã sớm tạo thành thói quen, cũng không ngăn cản mặc cho đối phương đi vào.

Sau một khắc, một đạo nhân thần tình tràn ngập hoảng sợ, hiên ra bên trong cánh cửa.

- Cung chủ! Nửa khắc trước, có người thấy Tông Thủ kia tại hơn ba trăm dặm của Bồ Sơn Quan.

Bên trong Vô Quyết, hai mắt giận nhắm, nhìn về phía một bên. Chỉ thấy hai ngọn hồn đăng, đồng thời phụt tắt, nhất thời trong lồng ngực một trận khó chịu, phun ra một ngụm máu đen.

Bên trong mọi người cũng đều là yên lặng, hầu như ai nấy đều là thần tình dị dạng nhìn Vô Quyết, hoặc là ánh mắt mang theo vẻ thương hại, hay là nhìn có chút hả hê.

Hai ngọn hồn đăng vừa tắt đều là cường giả cấp Linh Cảnh.

Hai người này đều chính là cột trụ của Bồ Sơn Quan. Hôm nay chết đi, chỉ sợ Bồ Sơn Quan cũng là dữ nhiều lành ít!

Sau một khắc, lại đều đem ánh mắt dời đi, tông môn chống đỡ, Vô Quyết này tại thế lực Khung Cảnh cũng đã triệt để tan thành mây khói.

Ngoại trừ bản thân tu vi coi như không tệ ra, còn lại liền cái gì cũng đều không có, đã không thể nào lọt vào mắt bọn hắn được nữa!

- Bồ Sơn Quan ta diệt vong, hoàn toàn là vì trách nhiệm của Vô Khư ngươi! Biết rõ Tông Thủ kia kiếm đạo vô địch, đạo môn ta không người có thể địch lại phong duệ của hắn, lại không thêm phòng bị. Người nọ trong vòng tám canh giờ, diệt hai mươi bốn tông, Khung Cảnh mấy chục Linh Cảnh, lại tầm thường không có hàng động gì. Vô Khư ngươi còn có mặt mũi nào tiếp tục tại vị cung chủ này?

Bên trong mọi người đều hơi nao nao, thần tình kinh ngạc lại nhìn qua lần nữa.

Trong trí nhớ người này hẳn là không phải tính tình như vậy...

Vô Khư kia thì nhíu chặt mày lại, vẫn ngồi ngay ngắn như trước ở trên cao, không chút nào động dung.

- Vô Khư từng có lời, sau trận chiến này, sẽ hướng Khung Cảnh chư lão thỉnh tội...

- Thỉnh tội cái con mẹ ngươi ấy!

Lời còn chưa dứt, liền bị cắt đứt. Thân ảnh Vô Quyết kia cũng chợt bạo khởi.

- Một chút khiển trách, đối với ngươi không khác gì gãi ngứa, có thể nào bồi thường cho tính mệnh sáu vạn đệ tử của ta?