Thần Hoàng

Chương 970: Sát lục kiếm đạo




Một tiếng lẩm bẩm tựa như nói mê, vang lên ở bên trong, trong tiếng nói đã bao hàm phẫn hận lẫn kinh sợ.

Lúc này chỉ thấy thiếu niên kia kiếm quang rung động, cả hồ tâm đảo đều theo đó chấn động không ngớt. Mấy kiến trúc còn lại kia cũng đang lần lượt lóe ra, dẫn theo mặt hồ trong trăm dặm đều là ba đào không ngừng.

Một kim một ngân, lưỡng đạo độn quang không ngừng thiểm hiện, ở trong đám người mang theo từng tia huyết hoa.

Lôi dực ba nghìn trượng kia mở ra một cái, vô số Hắc Viêm nổ tung ra. Thanh bạch sắc kiếm quang cũng chợt lóe liền biến mất.

Mấy đạo nhân đang hướng phía trên lao tới, đã thấy đầu thân chia lìa, thân thể lần lượt từ trên không trung rơi xuống.

Cả Vô Vi Quan, trong giây lát đã không còn người sống. Tông Thủ lại vẫn chưa rời đi. Mà là lấy kiếm khí làm bút, tại mặt đất khắc xuống một chữ "tứ" tựa như rồng bay phượng múa.

Xung quanh huyết tuyền chảy xuôi đi vào. Trong thoáng qua đã đem đại tự này nhuộm thành hồng sắc.

Sau đó là ánh mắt thành hướng bên này nhìn xa xăm qua đây.

Khóe môi khẽ nhếch, lạnh lùng mỉm cười. Giữa không trung một đạo kiếm ảnh thanh liệt lăng không phi trảm tới.

Khiến hình ảnh trong kính này quả nhiên một trận rung chuyển, cuối cùng tiêu tán vô tung.

- Phần Không Chi Viêm, người này nhất định là Tông Thủ không thể nghi ngờ!

- Toàn môn diệt sạch! Lại là một nghìn chín trăm tính mệnh nữa, người này, quả nhiên là súc sinh cũng không bằng!

- Là ma đầu! Người này tâm tính quả thực là so với người của ma đạo còn muốn hung ác hơn!

- Bốn? Đây là muốn báo cho chúng ta biết, kế tiếp còn có Vô Vi Quan thứ năm thứ sáu nữa?

- Quả thực là cuồng vọng! Đạo môn ta mấy vạn năm tới nay, còn chưa bao giơ chịu qua nhục nhã bực này...

- Vô Vi Quan kia cũng là vô năng! Hơn ngàn đệ tử, lại thêm pháp trận chi lực, dĩ nhiên ngay cả nửa khắc đều chống đỡ không được.

- Ngươi sao không nói là kiếm thuật của Tông Thủ này thực sự quá mạnh mẽ?

- Đây là Bạch Kim Long Kiếm và Thuấn Không Long Kiếm rất sắc bén! Chỉ bằng kiếm này, toàn bộ Linh Cảnh dưới trung giai, chỉ sợ một kiếm cũng đều không tiếp được. Thảo nào Từ Vấn Lâm Nhai lại ngã xuống ở trong tay hắn...

- Đáng tiếc. Mặt Thương Khung cảnh này chỉ có thể nhìn thấy hình bóng, không thể xem pháp nguyên. Không thể biết kiếm đạo của Tông Thủ kia rốt cục đã đạt đến dạng cảnh giới gì rồi...

Vô Quyết sắc mặt lại càng tái nhợt, nhìn về phía một bên của Vạn Hồn Đăng Thất này.

Vô Vi Quan cũng có tu sĩ, đem hồn đăng ở lại nơi đây. Ngay mới vừa rồi đã liên tục có ba ngọn hồn đăng lần lượt tắt đi. Hai vị Cửu giai, một vị Linh Cảnh.

Ngay mới vừa rồi, hắn đã tận mắt thấy vị võ tu cấp Linh Cảnh này thân vẫn ở dưới kiếm của Tông Thủ.

Liên thủ mấy vị đồng môn, đều chống đỡ không được một kiếm của Tông Thủ.

Trong Bồ Sơn Quan của hắn, hôm nay cũng bất quá mới có hai vị Linh Cảnh trở về.

Có bốn ngàn đệ tử, hộ quan chi trận, so với Vô Vi Quan hơi mạnh hơn một ít. Nhưng có thể chống đỡ lại ma đầu này bao lâu?

Một khắc hay là hai khắc?

Trong mắt Vô Khư cũng là một trận biến ảo bất định.

Chấp chưởng Đạo Linh Khung Cảnh mấy trăm năm. Còn chưa từng có người có thể khiến hắn tiến thối lưỡng nan như vậy.

- Yên lặng!

Cần lên cái chuy nhỏ kia, ở trên hoàng kim chung, lần thứ hai nhẹ nhàng gõ một cái.

Lập tức lại một tiếng chuông to rõ vang vọng Đạo Linh Khung Cảnh.

Đợi đến bên trong, lần thứ hai khôi phục sự yên lặng, mí mắt Vô Khư nửa mở nửa khép, vẫn như trước là đạm nhiên như cũ.

- Quan Linh, Vô Vi, Nguy Sơn, Vấn Dịch tứ tông bị diệt, là trách nhiệm của bản tôn. Chưa từng ngờ tới, cũng không phòng bị. Sau trận chiến này, bản tôn sẽ thỉnh Khung Cảnh chư lão xét tội ta. Vậy nên Tông Thủ này hiện tại phát điên, lại cũng không hẳn không phải là cơ hội của chúng ta. Vô luận như thế nào, cũng phải giải quyết tận mối họa này, vì tứ tông tử liệt, báo phục huyết cừu này...

Lời ấy nói ra, rất nhiều đạo nhân nét mặt đều là thần tình bất nhất. Hoặc là thâm chấp nhận, hoặc là cười nhạt không nói, hoặc là không thèm quan tâm, hoặc là cùng chung mối thù.

Vô Khư cũng không có để ý tới, chỉ nhàn nhạt hỏi.

- Phụ cận Vô Vi Quan, Đạo Linh Khung Cảnh ta dưới trướng quản hạt còn có tông phái nào không?

Ở dưới hắn, phía bên trái một vị đạo nhân, thoáng suy ngẫm chút, mới mở miệng đáp:
- Phía Nam một nghìn chín trăm dặm có Đại Cô Quan. Tây Bắc hai nghìn bốn trăm dặm, Vô Định Quan. Đông Nam ba nghìn dặm, Lễ Sơn Tông...

Mỗi một câu nói của đạo nhân này, mọi người bên trong lại nhíu mày nhăn mặt một lần.

Lúc này bên trong Khung Cảnh, Linh Cảnh cường giả, cũng bất quá hơn bốn mươi người mà thôi.

Tử Lân Diễm Thương Kỵ một năm trước mới gặp trọng thương, lúc này còn chưa khôi phục nguyên khí.

Như vậy mấy tông phái này, bọn họ nên phòng thủ nơi nào mới tốt.

Cũng có thể truyện không chi pháp hàng lâm, nhưng lại đồng dạng cần những tông phái này có thể chống đỡ nhất thời nửa khắc mới được...

Cũng ngay trong Vạn Hồn Đăng Thất kia chư vị đạo nhân chính lúc đang cảm thấy kho khăn.

Lúc này Tông Thủ lại đang hướng phía mặt Nam bước đi, hư đạp trường không, một bước nghìn trượng.

Lúc này Tiểu Kim đã ở trên cánh tay bên trái của hắn, hóa thành bộ dáng hộ tí ngủ say.

Mấy khắc chung trước, khi dung nhập Tiên Thiên Hàn Linh Canh Minh Khí, cũng đã bắt đầu có dấu hiệu tấn giai.

Sau khi cùng hắn đồ sát Vô Vi Quan, đã chống đỡ không được tiến nhập giấc ngủ.

Mà ở bên cạnh người hắn, còn lại là bảy con ngân nghĩ, huyền phù ở không trung, theo sát thân ảnh của hắn.

Đây là Hàm Hi cùng với sáu con Thánh Hỏa Ngân Nghĩ kia, đồng dạng rời khỏi Vô Vi Quan không lâu sau, toàn thân đều đã tự phun ra vô số ngân ti, đem bản thân vững vàng bao vây.

Vô Vi Quan đánh một trận, ngoại trừ mấy đạo nhân trên Cửu giai kia, hắn hầu như cũng không có động thủ.

Đều là do Hàm Hi cùng với mấy thủ hạ binh nghĩ của nó hoàn thành.

Tựa hồ những sinh linh, huyết nhục trong Vô Vi Quan đều là phân bón tốt nhất cho chúng trưởng thành.

Bất chợt, Tông Thủ bước chân ngừng lại, nhìn về phía xa xa. Phía Nam Đại Cô Quan đã có thể mơ hồ cảm ứng được, chỉ có cự ly không đến ba trăm dặm.

Chốc lát tiếp theo, con ngươi của Tông Thủ đã hơi híp lại một cái.

Đại Cô Quan này quả nhiên đã có phòng bị.

Dừng cước bộ lại, Tông Thủ rơi vào suy nghĩ sâu xa.

Đại Cô Quan không thể lo sợ, lật tay một cái liền có thể tiêu diệt. Đáng sợ là chỗ địa phương này, hôm nay có bao nhiêu Linh Cảnh của Đạo Linh Khung Cảnh? Vô Khư kia lại là đang ở nơi đây, bố cục chờ hắn hay không?

Binh pháp có viết, thực tắc kỳ địch dĩ hư, hư tắc kỳ địch dĩ thực.

Bất quá cũng đồng dạng có thể làm ngược lại, đạo dụng binh, hư thực biến ảo.

Vô Khư kia nếu đã có thể làm Khung Cảnh chi chủ, mặc dù không thông trận chiến chi đạo, nhưng cũng tất là một vị trí giả.

Tông Thủ hắn sẽ không, cũng tuyệt không dám coi thường.

Đây tuy không phải là chiến trường, so với trên sa trường còn muốn nguy hiểm và tàn khốc hơn nữa.