Thần Hoàng

Chương 917: Tru sát toàn bộ




Hô ứng lẫn nhau, mỗi một điểm kiếm quang sáng lên, thế kiếm kia càng tăng thêm một phần.

Bảy phương hướng, cao thấp giao thoa.

Mà lúc này Minh Huệ cũng đồng dạng xuất kiếm. Kiếm khí màu xanh biến thành trăm ngàn quang ảnh, đem đường lui của Tông Thủ hoàn toàn cách trở.

Mà Già Minh La kia cũng không đợi Minh Huệ hô hoán, chính là mặt âm trầm, một đao trọng trảm! Mang theo vô số lôi cương màu đỏ, hoành không mà tới.

Ở trong Xích Lôi đao ý lúc này là hàm chứa vô tận oán hận.

Hôm nay cho dù là liên thủ cùng với những người khiến hắn chướng mắt này, cũng muốn đem Tông Thủ này chém ở dưới đao. Chém thành muôn mảnh mới có thể giải được mối hận này!

Mặc dù thắng hắn thì như thế nào? Chín người hợp lực liên thủ, trong vòng ba chiêu, nhất định chấm dứt tính mạng của hắn!

Nếu đổi lại là Già Minh La hắn, cũng khó trốn kết quả tử vong.

Tông Thủ nhưng vẫn như cũ là đang cười, Hồng bảo thạch hạng liên kia, y nhiên vẫn còn đang phất phới lơ lửng.

Tựa hồ là hết sức toàn lực, muốn một lần nữa rơi xuống, lại bị một cỗ lực lượng không ngừng kích động, trôi nổi ở thiên không.

Ánh sáng màu đỏ phát ra chói mắt.

Mà kiếm ở trong tay Tông Thủ, chỗ mũi kiếm càng là dần dần xuất hiện một điểm nhỏ màu đen.

Màu đen vừa tới, liền đem tất cả ánh sáng chung quanh nơi này đều cải biến phương hướng, hấp phệ mà đi.

Lúc này trong miệng Tông Thủ cũng thổ ra một tiếng nộ ngâm.

-    Nguyên Nhất chi ảm!

Trong một sát na, bóng tối vô tận, đem mảnh không gian bị ngăn cách này triệt để nuốt mất!
Ám trong thôn thiên phệ địa, theo kiếm ảnh kia khuếch tán ra, toàn bộ cái không gian nhỏ này lập tức đều là một mảnh hắc tịch!

Không giống với chủng loại hắc ám lúc trước, trong này, giờ này phút này chẳng những là mắt không thể nhận ra, không thấy nửa điểm ánh sáng, càng là không có bất kỳ âm thanh gì. Mà linh niệm mọi người tản ra cũng bị vặn vẹo hút đi.

Tất cả lục cảm, đều bị đoạn tuyệt, bên ngoài thân thể là một mảnh hỗn độn!

Đồng tử của Minh Huệ có chút co lại, đây là kiếm thuật gì? Công pháp gì?

Lại cảm giác không được chân thân đang cầm kiếm của Tông Thủ ở đâu, chỉ là bản năng đâm ra, hướng về phía trước kia mà Tông Thủ đứng đó, bao phủ mà đi.

Nhưng khí mang kiếm kính giống như là trâu đất xuống biển, không một tiếng động. Tất cả kiếm quang cũng đều toàn bộ đâm vào hư không, khiến cho người ta có một loại cảm giác thiên không vắng vẻ, ở bên trong hắc tịch, nôn nóng bất an đã đến cực hạn.

Trong một phần ngàn cái nháy mắt sau, hắc ám trước mắt kia cuối cùng là dần dần tiêu tán.

Trong mắt Minh Huệ cũng lờ mờ có thể cảm giác được một điểm ánh sáng. Vì vậy khẩn cấp tìm kiếm bóng dáng của Tông Thủ, mà khi cảnh ở trước mặt lợ vào trong mắt, Minh Huệ triệt để ngơ ngẩn.

Tông Thủ vẫn như cũ là đang hoàn hảo đứng ở đó, tựa hồ từ đầu đến cuối cũng chưa từng nhúc nhích qua.

Nhưng trong bảy vị Chân Vũ Kiếm Sĩ bố trí cái Chân Vũ Thất Tiệt trận này, cũng đã có hai người không thấy bóng dáng!

Cũng không phải là triệt để không thấy, mà bên kia vẫn còn dư lại một đoạn đùi ngắn, vẫn đang chảy máu ồ ồ ở chỗ vết chém. Còn hai thanh Chân Vũ kiếm kia, lúc này cũng chỉ còn lại một điểm tàn phiến.

Không chỉ là hai người này, liền ngay cả kiếm trong tay hắn cũng là như thế. Không biết như thế nào lại đứt một đoạn ngắn, chỗ đứt gãy là trơn nhẵn, không hề xấu xí, dường như trời sinh chính là có bộ dáng như vậy.

Lại nhìn ở đối diện, chỉ thấy đao của Già Minh La cũng đồng dạng là vô duyên vô cớ gãy mất một đoạn.

Đến cùng là chuyện gì xảy ra? Hai vị Chân Vũ Kiếm Sĩ này, rốt cuộc là chết như thế nào?

Trong mắt Minh Huệ mới vừa lộ ra một điểm nghi hoặc kinh hãi. Tông Thủ ở bên kia tiếp đó lại là một tiếng nộ ngâm, chân động hư không!

-    Nguyên Nhất chi bạch!

Khí quán vào thân kiếm, sau hắc động pháp tướng, chính là Bạch động chi kiếm!

Trong lồng ngực là nộ hỏa ngút trời, hắn có thể cho phép những người Đạo gia này khoanh tay đứng nhìn, nhưng tuyệt không cho phép chọc đao vào sau lưng hắn!

Mười một người nơi này, hôm nay cũng đừng nghĩ từ dưới thân kiếm của hắn tìm được đường sống!

Trong một chớp mắt, quang hoa vô lượng, đột nhiên từ trên trường kiếm tách ra.

Cũng là trong chớp mắt liền bao trùm cả vùng không gian này.

Ánh sáng kia so với mặt trời còn chói mắt hơn, so với dung nham còn phải nóng bỏng hơn. Chân dương chi hỏa vô tận vô lượng, tán ra trùng kích ở xung quanh.

Mà chút ít vầng sáng màu trắng rừng tực, cũng lần nữa che giấu lục thức của bọn họ.

Chỉ cần liếc mắt một cái, con ngươi sẽ bị tổn thương. Trước mắt đều là màu trắng, hết thảy tất cả, đều bị bài xích ra bên ngoài. Linh niệm mới tản ra cũng lại một lần nữa bị vặn vẹo.

Minh Huệ chỉ lờ mờ cảm giác, xen lẫn ở trong bạch quang kia còn có mấy đạo kiếm khí cực kỳ lăng lệ!

Một đạo trong đó là thuộc về hắn, mà bộ phận còn lại, chính là đến từ bảy tên Chân Vũ Kiếm Sĩ kia. Thậm chí là đao kình của Già Minh La cũng ẩn hàm ở trong đó!

Không chút nghĩ ngợi, Minh Huệ cũng đã xuất kiếm. Gần như điên cuồng, trước người xuất ra bóng kiếm nặng nề.

Khí tức trong thể nội cũng như thủy triều tuôn ra, hóa thành kiếm khí kính mang, phong tỏa không gian ở trước người. Trong lòng là sợ hãi thế gian như thế nào lại có kiếm thuật khủng bố như thế? Công pháp mạnh mẽ như thế?

Kiếm ở trong tay rõ ràng là có vô tận chi an, vô lượng chi quang, mấy lần trọng kích đến liên tiếp, đều là lăng lệ cường tuyệt, đem nặng nề bóng kiếm mà hắn trảm kích ra bên ngoài không xem ra gì, mạnh mẽ kích tán.

Khí kình sắc bén lại như có hỏa diễm, liên tục xuyên thấu đến thể nội của hắn. Huyết nhục bạo tán, lục phủ ngũ tạng đều đang thiêu đốt, khiến cho trong miệng hắn liên tục phát ra tiếng kêu rên.

Mà vầng sáng màu trắng rừng rực kia cũng là đồng dạng chỉ lóe lên tức thì, chỉ có một khoảnh khắc.

Tầm mắt của Minh Huệ lại lần nữa khôi phục bình thường.

Mà ở trong tai, cũng lần nữa nghe được tiếng người, nhưng lại là tiếng kêu thảm tê tâm liệt phế của Già Minh La!

Theo âm thanh truyền đến nhìn lại, chỉ thấy một đoàn bóng đen tàn khuyết không đầy đủ đang hóa thành một đoàn hắc quang, chật vật không chịu nổi bay nhanh ra bên ngoài.

Không nhìn kỹ thì cơ hồ không nhận ra, đây là Già Minh La vừa rồi còn thế hùng như sơn.

Lúc này cặp hắc dụng mở rộng tầm mười trượng kia đã biến mất không còn tăm tích. Toàn thân, cơ thể thối rữa, có thể thấy được cả xương cốt. Mà chỗ ngực bụng, càng là xuất hiện một lỗ hổng kinh người.

Khí cơ ám nhược, rõ ràng là đã bị trọng thương, cách bỏ mình không xa.

Trong lòng Minh Huệ kinh hãi, lại nhìn hai bên quanh người. Năm vị Chân Vũ Kiếm Sĩ còn dư lại, lúc này cũng là ít hơn hai người nữa! Lần này cũng không phải là đột ngột biến mất, mà toàn bộ thân hình dứt khoát nổ tung, bạo liệt thành một đống máu thịt.

Tâm thần Minh Huệ giờ khắc này là hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ.

Đối với vị Yêu Vương này bày ra ván cục, cứ như vậy mà thất bại?