Thần Hoàng

Chương 864: Chủ nhà không vui




Cũng chính thức bắt đầu một đoạn truyền kỳ không đâu địch nổi của nàng ở trung ương vân lục.

Lúc Tông Thủ như đang có điều suy nghĩ thì bên kia Triệu Yên Nhiên đã không kiên nhẫn mở miệng hỏi:

- Tại sao phải chạy loạn ở chỗ này, không đi Liên Vân đảo sao?

Liên Vân đảo, ngay ở phía Tây Huy Châu Đảo, đúng là nơi hiện giờ Dạ Ma Tộc qua lại, ý đồ chiếm đánh.

Tông Thủ bị đánh thức lại, rồi sau mỉa mai chớp chớp môi:

- Kẻ làm tướng, cần biết được thiên văn địa lý, thiên thời địa lợi nhân hoà, mặc dù không thể dùng, cũng phải hiểu rõ trong lòng mới được. Cô muốn đấu cùng Dạ Ma Tộc, không thể hoàn toàn không biết địa hình, Chư Thành phân bố, cùng với khí hậu biến ảo ở đây được.

Khí tức của Triệu Yên Nhiên lập tức cứng lại, ngẫm lại lời ấy của Tông Thủ cũng có phần có đạo lý, lão luyện thành thục.

Chỉ là Tông Thủ, chẳng lẽ đối với chuyến đi Huy Châu Đảo bi quan vậy sao? Đã cho rằng Liên Vân Đảo không thể ngăn được khiến chiến hỏa lan vào trong Huy Châu Đảo sao?

Nhược Thủy đang mơ mơ hồ hồ tỉnh ngủ, lúc này nghe vậy cũng không nghĩ gì nhiều. Trừng mắt nhìn liền ‘ ồ ’ một tiếng, bộ dáng rất là ngoài ý muốn:

- Quân thượng chẳng lẽ không phải đang tìm kiếm mấy cái mạch khoáng mà Đạo linh khung cảnh giao phó kia sao?

Tông Thủ mặt mo ửng đỏ, hừ hừ trừng Nhược Thủy. Cô bé này, sao lại hủy đi hình ảnh của mình chứ?

Mấy mắt của mấy cô gái kia giờ phút này cũng đều đã biến hóa. Vẻ mặt quả là thế, đã biết Tông Thủ ngươi sẽ thế mà.

Tông Thủ da mặt, nhưng lại dầy như tường thành, hơi có vẻ xấu hổ ho nhẹ một tiếng, đã khôi phục như thường.

- Biết gì chứ? Cô đây là công và tư phân minh!

Mấy cái mạch khoáng này là do dùng đầu của Tiêu Tương Tử đổi lấy, tự nhiên là thuộc về hắn, không có phền của Nhậm Bác, vì vậy là tư.

Ngự sử lấy Ích Ma Thần Toa, dạo qua một vòng trong dãy núi dài hẹp. Linh thức dò xét xuống, xác nhận nơi đây thực sự có một đầu linh thạch mạch khoáng đã tiếp cận cao phẩm, hơn nữa cũng không có dấu hiệu khai thác. Tông Thủ lúc này mới cảm thấy mỹ mãn, bay vụt một cái, liền khiến cho Phi Toa lần nữa về tới không trung cao ba ngàn trượng

Tông Thủ âm thầm kỳ quái, mấy ngày nay Khổng Dao đều trầm mặc không nói. Mấy người nói chuyện đều chưa từng tham dự.

Lúc này mở miệng, có phần khiến người thật bất ngờ.

Đi đến cạnh nàng, Tông Thủ cũng ngưng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi sau đó cười cười.

Chỉ thấy đó là một ngọn núi có chút thanh tú, chỉ là quang ảnh mông lung, đặc biệt mộng ảo một chút.

Nơi này chính là một thắng cảnh đời sau, hắn vừa mới nhận ra, tên là Thất Hà Sơn.

Chỉ vì nơi này gần biển, chỉ có 320 dặm, Vân Hải ở phụ cận cơ hồ mỗi tháng vừa đi tuần đều có đều có ảo ảnh phát sinh. Quang ảnh phản xạ, khiến trên dưới núi, đều phân bố lấy Thất Thải linh quang, vì vậy được gọi như vậy.

- Núi này tên gọi Thất Hà, cảnh sắc đích thật cực đẹp! Về sau nếu có rảnh thì có thể đến du ngoạn một phen.

Hắn cho rằng Khổng Dao thưởng thức phong cảnh nơi này, nhưng không ngờ Khổng Dao lắc đầu:

- Thiếp thấy nơi này thế núi hiểm yếu. Ta nếu là ngươi, nếu ở chỗ này tu kiến doanh trại bộ đội, dự trữ vật tư thì không cần lo lắng về sau nữa.

Sau khi nói xong, lại như có điều suy nghĩ nhìn Thận Lâu xa xa.

Hẳn là do chiếu rọi một hồ nước như mảnh kính chiết xạ mà ra.

Nơi này ánh sáng quả nhiên thật chướng mắt, cơ hồ không cách nào nhìn thẳng --

Tông Thủ tức cười, nguyên lai vị này mới là người chính thức là từ đầu đến cuối, đều đang chú ý đến địa lý của Huy Châu Đảo.

Cẩn thận nhìn lại, quả nhiên giống như Khổng Dao nói, xác thực hiểm yếu. Ngoại trừ vài chỗ dưới sườn núi, còn lại căn bản không cách nào dừng chân, mà nơi phụ cận lại chính là đại đạo đi thông bình nguyên phía Đông Huy Châu Đảo.

Tông Thủ híp híp mắt, rồi sau đó lại ngưng thần hỏi:

- Như vậy ngoài chỗ này ra, còn nơi hiểm yếu nào có thể dùng được không?

Khổng Dao lại lâm vào trầm ngâm, sau nửa ngày lại lắc đầu:

- Tình hình Dạ Ma Tộc thiếp hơi biết được một chút. Có thể ngăn đón binh phong của chúng chỉ có núi này. Ở đây nếu bị chúng chiếm cứ thì Huy Châu Đảo không thể thủ được nữa.

Dạ ma nhất tộc đều có hai cánh, không cách nào phi hành quá lâu. Nhưng những nơi hiểm yếu đối với Nhân tộc thì không cách nào ghé qua, nhưng trước mặt bọn hắn lại là một mảnh bằng phẳng.

Dãy núi Huy Châu đều có thể như giẫm trên đất bằng. Ngược lại những thổ dân Vân Giới bọn hắn lại không nắm được địa lợi.

Nơi duy nhất có thể thủ thật đúng là chỉ có Thất Hà Sơn cùng với dãy núi chung quanh.

Chỉ cần ở chỗ này, an trí đủ nhiều cường cung đại nỏ. Mặc dù Dạ Ma Tộc có thể chắp cánh mà bay, những lương thảo vật tư kia cũng không cần phải lo lắng nhiều.

- Chỉ là muốn thủ nơi này, phải cần đầy đủ vân hạm, phong tỏa ở Vân Hải mới được.

Nghe được câu này của Khổng Dao, Tông Thủ chỉ cảm thấy vô cùng đau đầu. Đúng rồi, nếu Dạ Ma Tộc dùng thuyền vòng đảo mà đi. Nơi này mặc dù hiểm, nhưng cũng không có chút ý nghĩa nào cả

Hôm nay chỉ có thể trông cậy vào Liên Vân đảo, thế cục còn không chuyển biến xấu đến mức không chịu nổi như hắn nghĩ.

Chỉ là vì chuẩn bị vạn nhất, hắn thật đúng là cần phải chuẩn bị mới được.

Càn Thiên Sơn năm gần đây, ngược lại đã thành lập một chi hạm sư không kém, cộng thêm tiến công chiếm đóng Càn Thiên Chư Thành, cũng thu được không ít. Hôm nay ngũ nha hạm đã có 300 chiếc. Thất nha hạm, cũng đạt đến mười chiếc.

Thế nhưng không hạm của đối thủ Dạ Ma Tộc kia thật sự khiến người không rõ sâu cạn ra sao.

Tông Thủ nhớ tới Sư Nhược Lan, lúc này hẳn là 14 tuổi, khoảng cách cuộc chiến thành danh đầu tiên của nàng còn có hai năm nữa.

Nhớ rõ Sư Nhược Lan khi đó chưa bao giờ tiếp xúc qua vân hạm. Nhưng trận chiến đầu tiên, lại mang theo mấy chiếc thuyền rách rưới đã đánh cướp đánh chìm một chi thuyền thương đội quy mô không kém.

Ngắn ngủn mấy năm, liền khiến cho thuyền dưới cờ lớn mạnh gấp mấy lần. Về sau lại thay huynh xuất chiến, một lần hành động thành danh.

Chỉ là lúc này, hoàn cảnh của Sư Nhược Lan đã khác với thời đại kia rồi.

Lớn lên dưới sự che chở của hắn, giống như nhà ấm. Tuy nói cũng xin nhờ qua Hàn Phương mời người dạy nàng binh pháp, đặc biệt là hạm chiến chi thuật.

Nhưng này lý luận suông, có thể tạo được bao nhiêu tác dụng, cũng là khiến người không chắc được. Thật làm khiến người tâm thần bất định --

Bất quá còn cần phải đón Nhược Lan trở về, đã lâu không gặp nàng, quả thật rất nhớ.

Nhược Lan trước kia một khắc cũng không thể rời hắn.

Hôm nay xa cách mấy tháng, cũng không biết ra sao nữa.

Nhớ rõ vị ‘ Đàm Thu ’ kia cũng đã nói, Hàn Phương muốn hắn khi rãnh quay lại Thương Sinh khung cảnh một chuyến.

Cẩn thận ngẫm lại, chuyện thật sự là ngàn đầu vạn tự, khiến người phải im lặng không thôi.

Tông Thủ thở dài, tiếp tục khống chế lấy Ích Ma Phi Toa, tiếp tục đi về phía trước.