Thần Hoàng

Chương 822: Có thể lưu ngươi?




Bất quá đao này, mới trảm đến trước mặt hắn đã sinh ra từng mảnh vết rách nhỏ vụn giống như mạng nhện, rồi sau đó ầm ầm nát bấy. Phảng phất như bị một cổ lực lượng bá tuyệt sinh sinh trảm liệt!

Lập tức, Vạn Nhận ảo cảnh cũng bạo liệt ra như bọt biển, từng chút một biến mất.

Ảo cảnh thứ tư lại là Thiên Địa đảo ngược. Bên trên biến thành phải, phải biến thành trái! Bên trên biến thành nam, bắc biến thành dưới, làm cho người khó phân biệt phương vị,

Tông Thủ thực sự chẳng muốn đi phân biệt, kiếm ý cuộn trào, một lớp còn hơn một lớp. Toàn thân nội tức hồn lực, còn có "Vương khí" hội tụ tới kia đều như sóng triều trùng kích chung quanh.

Cũng không tin tiểu Thiên Địa do ảo thuật hình này này có thể dung nạp được Tông Thủ hắn!

Hồ nước nho nhỏ cũng có thể khốn Long?

Thế gian này còn không có ảo thuật Tông Thủ hắn không phá được! Trên đời này, cũng không có người mà Tông Thủ hắn thắng không nổi!

Lúc này trong linh giới hoàn, A Tỳ hoàng tọa, càng lắc lư rung động từng đợt, phảng phất như vô cùng hưng phấn.

Liên tiếp mấy cái ảo cảnh, đều bị nhao nhao nát bấy! Tốc độ càng lúc càng nhanh.

Mà giờ khắc này tộc nhân Hồ bộ chung quanh từ đường thần sắc cũng biến ảo bất định. Người trong lòng vốn sùng kính Tông Thủ thì ánh mắt cuồng nhiệt. Mà vốn có địch ý phản cảm thì lại ẩn lộ ra sợ hãi hồi hộp, dưới kiếm ý trùng kích ngày càng mạnh mẽ, càng ngày càng bá đạo này đều sợ run!

Chỉ cảm thấy khí tức Tông Thủ lúc này ẩn ẩn có xu thế Bá Tuyệt Thiên Hạ! Khí diễm vô tận, tựa hồ thế gian này, không người nào có thể địch nổi!

Đến ảo cảnh cuối cùng thì hồn lực của nữ tử Tuyết thị kia đã vô cùng ảm đạm. Thần sắc thê lương, lại không cách nào chèo chống.

Dứt khoát là trăm ngàn mặt Huyễn Tâm Kính, phân bố ở tứ phía phương bắc. Tản ra quang ảnh màu xanh, mê hoặc tâm thần con người.

Tông Thủ lại có chút cười lạnh, lúc này đã chẳng muốn hao phí tâm tư đi phá cái linh pháp chỉ có thể coi là ảo thuật này nữa.

Tay quơ về phía trước, cưỡng ép phá vỡ linh pháp cấm chế cuối cùng chung quanh Huyễn Tâm Kính, , bắt một đồ vật lạnh như băng vào tay.

Trong tích tắc này, trăm ngàn kính ảnh trước mắt hắn đều toàn bộ biến mất. Mà trong tay phải, cũng nhiều thêm một mặt kính ảnhmàu xanh.

Không cần tế luyện, lập tức vừa tiếp xúc đã là tâm huyết tương hệ. Chỗ mi tâm Cửu vĩ yêu thân của Tông Thủ cũng hiện ra một điểm kính quang màu xanh.

Trước từ đường, thời gian tại thời khắc này, phảng phất như triệt để đình trệ lại.

Tất cả mọi người ở đây sắc mặt đều biến ảo bất định. Có kinh hỉ, có phấn chấn, có sợ hãi, cũng có tuyệt vọng!

Nữ tử Tuyết thị càng từ phía trên không ngã xuống, thân hình lảo đảo, thiếu chút nữa đã ngã trên mặt đất. Cũng bất chấp sự chật vật của mình, vội vàng ngửa đầu, nhìn về phía bầu trời, bóng người Cửu Vĩ phất phới, linh diễm quấn thân kia.

Linh kính vừa mới vào tay thì trong mắt Tông Thủ đã hiện ra một tia tử ý.

- Đều quỳ xuống cho ta!

Âm thanh chấn toàn thành! Toàn bộ Càn Thiên Sơn đều phảng phất lung lay một cái. Mượn nhờ Huyễn Tâm Kính chi lực, uy áp của Cửu Vĩ chi huyết bao phủ toàn thành!

Toàn bộ trong thành, tất cả Hồ bộ, vô luận là huyết mạch nhất tộc nào cũng đều nhao nhao quỳ sát!

Lúc này Hổ Thiên Thu và phụ tử Hổ Trung Nguyên ở sườn núi Càn Thiên Sơn suất lĩnh tư binh Hổ gia tư binh, liên tiếp chống cự.

Mà khi thanh âm này truyền đến, lại phát hiện không chỉ địch nhân trước mắt đều tay chân bủn rủn, không còn sức mạnh mà trên người mình, cũng đồng thời có một cổ bàng bạc cưỡng chế bao trùm toàn thân!

Sao lại như thế?

Hổ Trung Nguyên giật mình, nhìn về phía phụ thân của mình. Đã thấy Hổ Thiên Thu, cũng vẻ mặt hoảng hốt --

Thanh âm binh khí chém giết toàn thành đều yên tĩnh lại. Cơ hồ tất cả mọi người, đều nhìn về phía bên kia.

Linh Pháp Không cũng ở trong đó, như Hổ Thiên Thu, tràn ngập mờ mịt. Ngây ngốc hồi lâu, mới ‘ hô ’ một tiếng thở dài.

- Truyền thuyết Yêu tộc thời Thượng Cổ, phàm là nhân vật Đế Hoàng, đối với huyết mạch cúa tộc khác cũng có thể áp chế. Ta trước kia chỉ cho là đồn đãi không xác thực, nguyên lai lại là thật. Chuyện hôm nay, chỉ sợ còn chưa chấm dứt. Còn có Yêu Vương chi tranh đây --

Bên cạnh Linh Huyền nhíu mày lại, lập tức liền khôi phục bình thản. Biết được ý trong lời cha mình, Hoàng tộc chư bộ sắp trở về từ bên ngoài, không chỉ có mỗi Tuyết gia.

Lang bộ bọn hắn, cũng giống như thế.

Bất quá lại không thèm để ý, Tông Thủ là Vương của Mục Lang nhất tộc bọn hắn thế gian này, người có thể làm hắn kính phục cũng chỉ có quân thượng.

Trước từ đường, Tông Thủ đang từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng bao quát lấy nữ tử Tuyết thị bên dưới.

Chỉ thấy cửu vĩ hồ ảnh kia thần sắc dữ tợn, đang phát ra từng tiếng gầm nhẹ áp lực. Thân hình hơi phục xuống, tùy thời muốn tấn công tới, làm ra vẻ uy hiếp.

Tông Thủ ánh mắt lạnh lẽo, rồi sau đó hơi mỉm cười:

- Chỉ một bát vĩ nho nhỏ cũng dám tự ý tụ Cửu Vĩ chi hình, trộm quyền uy của cô sao?

Khi nói ra, một cái đuổi ngăn sau hồ ảnh pháp tướng liền lập tức toái tản ra.

Mà hồ ảnh cũng gào thét một tiếng, thân hình phủ phục xuống, không còn kháng cự nữa, chỉ có trong mắt còn mang theo vài phần bất đắc dĩ, không cam lòng.

Nữ tử Tuyết thị kia thân hình càng hơi run rẩy, khí tức cũng trì trệ thêm vài phần.

Dứt khoát đánh ra một linh quyết, thu hồi pháp tướng lại, lau đi máu bên môi, hướng phía Tông Thủ tự nhiên cười nói, liễm cư thi lễ:

- Nếu quân thượng chịu tha tộc nhân Tuyết thị ta cùng với tánh mạng các tộc binh, Tuyết gia ta nguyện vì quân thượng hiệu lực! Tuyết Huyên cũng nguyện tự tiến cử làm tần thiếp của quân thượng--

Tuyết Huyên quyết định chịu thua, hướng Tông Thủ thần phục rất là quả quyết, không hề để ý đến mặt mũi.

Trên mặt mang theo dáng tươi cười nhu nhược, cộng thêm mỹ mạo tuyệt thế vô song kia. Mặc dù không cần ảo thuật, cũng khiến tất cả người ở nơi này đều tiếng lòng run lên, tâm động không thôi.

Mỹ nhân như vậy, vô luận là người nào cũng đều không thể nặng tay. Mềm giọng nhờ vả, chỉ cần là nam nhân, hơn phân nửa đều không thể cự tuyệt.

Tông Thủ lại tức cười im lặng, nữ nhân này thật đúng là xem mình còn quỷ hơn cả sắc quỷ rồi.

Bất quá nói lại thì Tông Thủ hắn cũng háo sắc không sai.

- Ngươi gọi Tuyết Huyên? Quả nhiên là khuynh quốc khuynh thành!

Trên mặt đẹp mịn màng của Tuyết Huyên lập tức nổi lên hai luồng rặng mây đỏ:

- Đúng là Tuyết Huyên, không dám nhận lời khen của quân thượng!

Tông Thủ cũng đã cầm lấy mặt Huyễn Tâm Kính kia, dần hạ xuống dưới:

- Như vậy ngươi cho rằng Tông Thủ ta có thể tha cho Tuyết thị không?

Tuyết Huyên lại cười một tiếng:

- Lòng dạ quân thượng bao dung tứ hải --

Lời đến đây đã không thể tiếp tục nữa, cũng không biết nàng nghĩ tới điều gì, trên mặt lần nữa chuyển thành tái nhợt.

Làm sao có thể tha cho Tuyết thị? Nếu Tuyết thị còn như vậy Tông Tuyết hai đại hoàng tộc, làm sao cùng tồn tại? Hồ bộ chư chi, rốt cục là nên nghe theo ai?