Thần Hoàng

Chương 786: Quân Thiên Diễm Giáp




Không chút do dự gầm lên giận dữ, huyết khí trong nháy mắt trào lên, hai quyền đánh ra địa ngục quyền ý, cơ hồ đem mộ thất này đánh thành sâm la địa ngục!

Phật gia có bàn tay lớn như phật quốc, lúc này quyền của hắn bao hàm thế giới địa ngục!

Chỉ nghe ‘ loong coong ’ một tiếng vang nhỏ, đao quang lướt qua đánh tan mọi thứ.

Mà tinh quang gào thét như lệ quỷ, cũng đã bị chém đoạn.

Có thể trảm phá thời không, chẳng lẽ không thể chém ta tinh không nho nhỏ? Không có thành tựu thế giới!

Rất nhiều tu sĩ cửu giai chỉ thấy thân ảnh hai người này chớp động. Đao cùng quyền va chạm liên tiếp trong tinh không hơn mười lần.

Đao kính quyền cương kích động, tất cả đồ vật trong phòng không còn sót lại cái gì!

Khóe môi Nguyên Vô Thương giật nhẹ, sau đó lặng yên không một tiếng động đổi vị trí. Cách Nhược Thủy càng gần thêm một ít, miễn cho nữ nhân này bị ba người này kịch chiến dư kình ảnh hướng mà chết. Thân hình hơi lay động thì ho nhẹ một tiếng. 

Chỉ qua nửa khắc sau rốt cuộc Vũ Hiên thối lui. Nhưng sắc mặt vô cùng âm trầm, hai đấm vẫn nắm chặt, lại có chút phát run.

Lại nhìn kỹ thì có máu chảy ra từ trong kẽ tay. Nắm đấm to như miệng bát đầy máu.

Hơn hai mươi tu sĩ cửu giai trong mộ thất yên lặng.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn qua màn này. Vô Cực chân nhân lại có chút hoảng hốt, mà Nghiêm Duệ cũng đồng dạng giật mình cả kinh.

Linh Vũ hợp nhất --

Lý Vô Hồi này tuy chỉ làm được ở cấp độ thô thiển, khả năng vừa mới bước vào cánh cửa.

Lại chân chân chính chính là Linh Vũ hợp nhất không sai!

Trong nội tâm hiện ra một ý niệm trong đầu, Lý Vô Hồi này thì ra mạnh như vậy!

Lực kháng Vũ Hiên cùng Tiêu Tương hai người, cũng có thể trong nửa khắc đồng hồ không lâm vào hạ phong

Đây chính là Đao Quân?

Lúc này không chỉ có Vũ Hiên thần sắc vô cùng khó coi, cho dù Tiêu Tương Tử trong mắt cũng kinh ngạc.

Lý Vô Hồi dùng đao mang đặt trước người. Ngực bụng có mấy nơi sụp xuống, trên cánh tay trái máu tươi đầm đìa.

Nhưng mà tay phải cầm đao vẫn ổn định như cũ, miệng vết thương không ngừng khôi phục.

- Trên Thượng Tiêu Sơn cùng Tông Thủ chiến một trận, Lý Vô Hồi rất có lĩnh ngộ. Đáng tiếc đến thời điểm bốn trăm bảy mươi sáu đao thì không dám đánh tiếp nữa.

Nói đến đây Lý Vô Hồi vừa cười nhìn qua hai người: 

- Hẳn là hai người còn cho rằng chúng ta là hữu danh vô thực? Còn phải chiến tiếp? Mặc dù là hôm nay ta vẫn cảm giác yêu vương kia mạnh hơn tại hạ. Cẩn thận hắn bực mình quản ngươi cái gì Đạo tông Ma Môn, một ngón tay cũng bóp chết các ngươi...

Vô Cực đạo nhân hừ lạnh một tiếng, ẩn chứa tức giận. ánh mắt Vũ Hiên cũng hơi lạnh lẽo.

- Hắc, ngược lại là xem nhẹ ngươi rồi! Không hổ danh xưng Đao Quân, ngươi cũng khá lắm. Nhưng mà ngươi hôm nay chống lại bao lâu, hai giờ hai ba giờ? Nếu chỉ chọc Vũ Hiên ta thì chúc mừng Lý Vô Hồi ngươi đã làm được rồi đấy!

Vừa nói Vũ Hiên cầm lấy một vật trong tay. Đó là bao tay màu sắc đen nhánh, phần lưng có khắc một đóa hoa sen hỏa diễm. Nhưng mà mặt ngoài của nó có vô số kinh văn.

Lúc này Vũ Hiên đeo vào trong tay, bao tay này lập tức hiện ra vô số sợi tơ, nhao nhao đâm vào cánh tay phải của Vũ Hiên.

Gương mặt của Vũ Hiên vặn vẹo đau đớn, sau đó như hưởng thụ cười to.

- Có thể làm được Linh Vũ hợp nhất thì sao? Cho dù là Lý Vô Hồi cũng tốt, lục tuyệt kiếm cũng được, Vũ Hiên ta vẫn một câu: không gì hơn thế này! Mặc dù hôm nay lời này chỉ nói với ngươi, Vũ Hiên ta cũng tuyệt đối không tha cho ngươi còn sống rời đi! Trước tiên cho ngươi thử xem quyền pháp của ta là như thế nào.

Theo tiếng nói và nắm tay phải của Vũ Hiên đã bắt đầu bành trướng. Thời điểm này hắn đeo bao tay vào người ta lại kinh hãi. Thân ảnh Vũ Hiên đã cực nhanh. Quyền ảnh mạnh mẽ đấm ra giống như chấn vỡ thiên địa này vậy.

Vốn khí kình tràn ra. Tất cả linh năng trong không khí đều tự động bị bài xuất ra ngoài, cho người ta cảm giác phiến thiên địa này đang bành trướng.

Sau đó lại sụp đổ! Ba người này vốn kịch đấu cũng không cách nào phá hoại được mộ thất mảy may, giờ phút này bị lực lượng này trùng kích thì bắt đầu sụp đổ!

Mà tất cả mọi người nơi này đều cho rằng Lý Vô Hồi tất nhiên chết chắc thì một đạo tuyết ảnh chém ra!

Một đao này đánh nát quyền ảnh, như yến bay lượn, chặt đứt Quang Âm --

Giống như thời gian đã bị đao này gọt toái. mà thời gian qua đi đao quang quyền ảnh dường như không tồn tại nữa.

Ánh mắt Vũ Hiên nhíu lại, càng thêm tức giận. Khí tăng vọt sắc mặt đỏ thẫm, vô số khí tức màu đen đang quấn quanh. Quyền ảnh càng cương liệt như thủy triều, một quyền tiếp một quyền, không có kết cấu, cũng không quan tâm võ đạo cái gì đó...

Quyền của hắn có lực thế giới. Một trăm quyền đánh ra là một trăm thế giới địa ngục...

Hắn tự tin cho dù là cửu giai tông sư cao cấp, cho dù là tiên cảnh trước mặt quyền của hắn cũng bị đánh nát.

Một quyền cuối cùng vang lên âm thanh nổ mạnh. Giống như sấm sét lay động cả huyệt động.

Mặc dù quyền phong tạm thời dừng lại, nhưng mà chấn động không ngừng lại.

Bụi mù tán đi, chỉ thấy trên mặt Vũ Hiên không có thần sắc vui mừng, càng thêm âm trầm hơn.

Mà thần sắc Tiêu Tương Tử càng thêm ngưng trọng.

Xa xa có Phong Thái Cực cùng Vô Cực chân nhân hai người đều vô cùng kinh ngạc, dường như không thể tin một màn trước mặt này.

Thẳng tới khi cương phong thổi tứ tán, triệt để mất đi, chỉ có tu sĩ cửu giai mới có thể nhìn thấy tình hình bên trong.

Chỉ thấy Lý Vô Hồi tay cầm theo đao vươn người đứng thẳng. Trên mũi đao nhỏ máu, chính là máu của hắn, trầm ổn không bị dao động, trên mặt tươi cười. Ánh mắt nhìn qua tay phải của Vũ Hiên: 

- Ta nghe nói năm đó Nhiễm Võ Thiên Vương trước kia chết từng lưu lại một bộ Quân Thiên Diễm Giáp. Về sau rơi vào trong tay ma môn các ngươi, sau nhiều lần biến chuyển chỉ còn lại bao tay này của ngươi nha? Quả nhiên rất không tệ, Lý Vô Hồi ta đã lĩnh giáo -- 

Vũ Hiên không nói lời nào, con mắt sáng lên và vô cùng âm lãnh. Lúc này cũng chỉ có người tinh tế nhìn qua mới phát hiện tay phải của Vũ Hiên đang héo rũ.

Sát cơ tràn trề, ý niệm tung hoành như nước thủy triều tràn ra mạnh mẽ.

Tự nhiên hình dung Lý Vô Hồi càng chật vật, lại không có sợ hãi, cũng dứt khoát không nói chuyện của Tông Thủ, dù thế nào nhắc nhở thì người ta không nghe, ngược lại hảo tâm còn bị xem là lòng lang dạ thú, rắp tâm xằng bậy

Đến lúc này thì Lý Vô Hồi hắn cũng triệt để có ân oán với Vũ Hiên này rồi, không còn quan hệ tới Tông Thủ.

Đằng sau Nguyên Vô Thương lúc này lại than nhẹ một câu, nói:

- Thật sự là cổ quái! Ta từng bị Tông Thủ đánh trọng thương, Lý Vô Hồi ngươi cũng bại trong tay của hắn, hôm nay hai chúng ta dốc sức liều mạng vì kẻ địch của mình. Ngươi nói xem tại sao thời gian này lại kỳ quái như vậy?

Trong nội tâm Lý Vô Hồi cũng hiện ra tâm tính cộng minh. Hắn là thiếu nợ Thủy Lăng Ba một cái mạng không sai. Thế nhưng không có đạo lý vì Tông Thủ tới mức này?